Chờ đến khi nhóm Tô Tử Khiêm đến thì hai người bọn họ cơ bản cũng gần hoàn thành công việc.
Hứa Luật tháo găng tay: “Nạn nhân là Lâm Bình, nam chuyển giới, thời gian tử vong quá bốn mươi tám tiếng, nhát dao chí mạng nơi phần bụng, dẫn đến mất máu nhiều mà chết. Nội tạng phần lớn đều bị mất hết, mổ bụng theo chiều dọc, mặt cắt bằng phẳng, có thể dụng cụ là một con dao bén nhọn. Hung thủ dùng nước tẩy để tẩy sạch vùng bụng của tử thi, nhằm làm biến đổi tình trạng đông máu. Chưa phán đoán được là nội tạng được lấy trước hay sau khi chết … Không loại trừ khả năng bị đánh thuốc mê. Kết luận cụ thể cần phải trải qua xét nghiệm các hàm lượng nguyên tố trong huyết dịch mới có thể xác định được.”
Hứa Luật nhìn khuôn mặt mỉm cười của thi thể. Một luồng cảm xúc khó nói dâng trào. Tại sao hung thủ lại làm như vậy?
Biến thái ư?
Có thể hoàn toàn chính xác, từ thủ pháp xử lý thi thể kia mang theo sự kích thích cao độ, khiến người xem cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trực giác và kinh nghiệm đã nói cho cô biết vụ án này không dễ giải quyết.
Căn cứ kết quả điều tra, hiện trường căn nhà vốn dĩ là của một đôi vợ chồng trẻ thuê. Một tháng trước do công việc hai người phải điều đi nơi khác nên nhà trống, chủ hộ thu hồi sau đó rao tin cho thuê nhà trên mạng.
Bây giờ gần tết, mọi người đều về quê ăn tết, người thuê phòng cũng ít, vì vậy khi cảnh sát báo nhà trọ của mình có một tử thi thì chủ hộ sợ co quắp, ngã trên mặt đất, liên tục lẩm bẩm không liên quan đến ông ta, ông ta không biết gì hết. Sau khi bình tĩnh được một chút thì không ngừng mắng chửi tên hung thủ, oán trách căn nhà thế này rồi mai sau ai dám thuê nữa.
Tìm được thi thể Lâm Bình là chuyện tốt, nhưng đồng thời khiến mọi người rơi vào mối bận tâm khác --- Là ai đã giết Lâm Bình? Rồi hiện trường vụ án đầu tiên là ở đâu?
Thi thể bị xử lý đến mức đó chứng tỏ máu ra rất nhiều nhưng hiện trường không có nhiều vết máu để lại …
Còn nữa … Nội tạng … chạy đi đâu mất?
Bên phía Hứa Luật kết quả thu được cũng không có khả quan. Thi thể được làm sạch bởi thuốc tẩy khiến quá trình nghiệm thi rất khó, hầu hết các dấu vết đều bị phá hư, mất toàn bộ manh mối.
Một ngày bận rộn cũng chẳng thu hoạch được gì, mọi người tập mãi cũng thành quen. Công việc trong tổ trinh sát hình sự vốn không thể so với những công việc khác có thể nhanh chóng thu thập được đầu mối, nếu thế thì cần cảnh sát để làm gì.
“Giáo sư Đường, anh có ý kiến gì không?”
Đường Tố trầm ngâm chốc lát: “Đối với thủ đoạn ra tay của hung thủ: Sau khi mổ bụng còn lấy nước tẩy, rửa sạch sẽ … Tác dụng của hành động này muốn khiêu khích hay đơn giản chỉ là thủ đoạn phản trinh sát, hiện tại vẫn chưa rõ ràng lắm. Nếu như có thêm nạn nhân, phần thông tin cơ bản có thể được bổ sung.”
Anh vừa dứt lời mọi người nhìn anh bằng cặp mắt nhìn sinh vật lạ. Tuy rằng sớm biết anh là người tùy hứng … thế nhưng … Anh nói những lời thế này thật giống như với anh một người chết còn chưa đủ, phải nhiều hơn nữa mới tốt ư?
Hứa Luật sớm lĩnh hội cách thức biểu đạt không giống người thường này của anh, có chút bất lực.
Tiểu Giang: “Vậy … Tại sao hung thủ lại muốn bỏ hết nội tạng?!?”
Đường Tố: “Thứ nhất nếu là hành vi phản trinh sát, nội tạng bên trong tử thi là nơi tiềm ẩn rất nhiều manh mối có liên quan; Thứ hai, có thể đây là tên giết người biến thái, yêu thích thu thập bộ phận cơ thể; Thứ ba, có lẽ … hắn cho rằng ăn rất ngon.”
Anh cau mày, có ‘n’ trường hợp đưa đến kết luận này, nhún vai nói: “Vì thế mới nói, phải có hơn một bộ thi thể nữa mới có đủ thông tin toàn diện.”
Mọi người: “…”
“Đường Tố!”, Hứa Luật xoa xoa thái dương: “Anh nói như vậy nghĩa là … Sẽ có thêm nạn nhân sao?”
Nghe câu hỏi của Hứa Luật, anh nhướn đầu mày: “Dĩ nhiên!”
Khi anh nói ra hai từ này khiến mọi người xung quanh khóe miệng ai khẽ giật giật … Sao bọn họ cảm thấy hai chữ ấy của Đường Tố hàm chứa sự vui vẻ?!!! Chắc chắn là bọn họ nghe lầm rồi.
Thẩm Mộng lên tiếng: “Không phải anh rất lợi hại sao? Vậy mau nhanh tìm ra tên hung thủ đi!”
Đường Tố nhíu mày: “Tôi cho rằng cô cũng giống tôi … cũng hi vọng có thêm vài người chết nữa!”
“Anh …”, Thẩm Mộng nghẹn họng. Trên thực tế quả thật trong lòng cô có ý nghĩ đó. Nếu như có thêm người chết, vụ án càng được quan tâm. Một khi cô tham gia vào vụ án lớn thế này đối với công việc sau này của cô ngày càng được thuận lợi. Thế nhưng, đây là bí mật chỉ mình cô biết, không thể để người khác nhìn thấu … Vậy mà bây giờ bị Đường Tố vạch trần, cô ta thẹn quá hóa giận: “Anh nói nhăng nói cuội gì vậy … Tôi đâu phải quái vật giống anh … Hi vọng có thêm mấy người chết nữa?!!”
“Thẩm Mộng!”, Hứa Luật cau mày cắt ngang lời Thẩm Mộng.
Thẩm Mộng cắn cắn môi, xoay người rời đi.
“Cô ta cũng có lòng muốn phá án … Anh đừng để tâm!”, Hứa Luật quay đầu nói với Đường Tố.
Đường Tố: “Tại sao anh phải quan tâm!”. Đối với loại người không liên quan với anh mà nói không quan trọng.
Hứa Luật ngẫm lại … Theo tính cách của anh mà nói có thể cô lo xa rồi!
“Đăng đoạn clip Lâm Bình gây án, và người sát hại Lâm Bình là một người sao?”, Tô Tử Khiêm đưa ra vấn đề khác.
Theo kết quả của nhân viên IT cho thấy clip được phát tán đầu tiên trong một tiệm internet công cộng, camera bị hỏng nên không phát hiện ai là người đăng.
Đường Tố lắc đầu một cái: “Vẫn chưa cách nào xác định.”
Ngày hôm sau, trên mạng internet lan truyền một bài viết, người mở topic tự xưng là ‘Hung thủ hung án .’.
Nội dung của bài đăng viết lại toàn bộ vụ án của Lâm Bình, còn vạch ra cảnh sát cố tình giấu nhẹm vụ hai vụ án giết người phân thây. Sau đó còn nói rõ Lâm Bình đã chết. Cái chết của Lâm Bình được trần thuật hết sức rõ ràng. Cuối bài viết, người mở topic kết thúc như sau:
--- Che đậy chân tướng để giấu đi sự bất lực và xuẩn ngốc của bọn họ. Đó chính là cảnh sát. Các người còn có thể an tâm giao sinh mệnh cho bọn chúng sao?
Ta còn tiếp tục giết người!
Mà bọn chúng có thể bắt được ta ư?
Một khi bài viết được đăng, tin tức được chia sẻ và lan truyền trên mạng với tốc độ rất nhanh. Chỉ trong một đêm tất cả các diễn đàn lớn nhỏ đều chia sẻ bài viết này, thu hút hàng ngàn lượt bình luận, đồng thời nổi lên vô số các bài đăng liên quan khác, tạo thành ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.
Tin đồn càng lan càng nhanh, không khí hoảng loạn ngày càng lan rộng.
Trên internet đặt ra hàng loạt câu hỏi về năng lực của cảnh sát, cùng sự phẫn nộ khi cảnh sát che giấu cái chết của Lâm Bình. Cục cảnh sát chưa từng bao giờ rơi vào áp lực lớn như thế này. Cuối cùng, Cục cảnh sát thành phố đành phải ra công báo rộng rãi đến công chúng. Cục Trưởng đích thân đứng ra tổ chức một buổi họp báo. Nhằm mục đích công khai xin lỗi và giải thích về vụ án của Lâm Bình. Đồng thời hứa với dân chúng cảnh sát sẽ tận sức mau chóng truy bắt hung thủ.
Thế nhưng, những chuyện thế này, thanh minh chỉ đưa đến hiệu quả rất nhỏ, trái lại người dân cho rằng hành động này là do cảnh sát chột dạ. Nói chung tình hình hiện tại của Cục cảnh sát rất hỗn loạn, ‘địch bao vây tứ phía’, trong đó Đội trưởng đội trinh sát hình sự Tô Tử Khiêm là người có áp lực lớn nhất.
Cấp trên không ngừng hối thúc, tạo áp lực, bên ngoài thì quần chúng nhân dân liên tục truy vấn. Trên mạng không ít các bài đăng chê bai, quả thực áp lực bốn phương tám hướng, trời long đất lở.
May là các cảnh viên trong tổ đều đã từng trải qua rèn luyện, đối mặt với áp lực này mọi người vẫn không ngừng cố gắng.
Sau khi hung thủ đăng bài viết, mấy ngày qua không ít người đứng ra ‘Biện minh cho hung thủ’, cho rằng hung thủ còn đáng tin hơn cả cảnh sát.
“Những người này tam quan đều vặn vẹo hết rồi!”
Tam quan: nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.
“Lại đi coi hung thủ giết người như là thần tượng, còn cảnh sát chúng ta lại biến thành kẻ thù!”
Hầu hết tất cả mọi người trong Cục cảnh sát đều lâm vào bối rối, áp lực không phải đến từ phía bên ngoài mà từ chính trong bản thân mỗi người bọn họ.
Địch ở trong tối ta ngoài sáng, chẳng biết giờ nào phút nào hung thủ lại tiếp tục gây án. Giống như một quả bom hẹn giờ được đặt trong ngóc ngách nào đó của thành phố Giang, cứ đúng giờ sẽ nổ tung, giáng cho thành phố một đòn trí mạng.
“Một loạt hành vi này của hung thủ dĩ nhiên đã có sự chuẩn bị từ trước. Đầu tiên công bố đoạn clip Lâm Bình giết người, gây nên sự phẫn nộ trong quần chúng. Sau đó lại công bố tiếp vụ án của Lâm Bình gây nên tâm trạng chán ghét hận thù với cảnh sát. Từ việc mở các bài đăng có thể nhìn ra hung thủ có cảm xúc mãnh liệt với cảnh sát. Hành vi khiêu khích không sợ sự truy bắt. Chất chứa tâm tình phẫn nộ. Lợi dụng internet đem nỗi hận thù trút lên toàn bộ cảnh sát, đồng thời cũng khiến bản thân hắn được quan tâm, được tán thành. Cho thấy được khát vọng tâm lý mong muốn nhận được sự tất cả của mọi người.”
Đây là lời phân tích của Đường Tố về bài viết trên mạng đang lưu truyền, theo như phác họa sơ bộ của anh, cho rằng: “Hung thủ là người không đáng chú ý. Mượn sự khiêu khích cảnh sát và kích động dân chúng nhằm thu hút được sự đồng cảm và tán thành. Đây là loại hành vi rất bình thường đối với các tên giết người biến thái liên hoàn.”
Lúc này, anh và Hứa Luật đang ngồi trong xe, xuyên qua dòng xe cộ đông đúc đến hiện trường hung án.
Mấy phút trước, bên Cục cảnh sát nhận được điện thoại phát hiện nạn nhân thứ hai trong một gian phòng trọ nhỏ.
Hứa Luật đột nhiên lấy tay xoa xoa mí mắt thuận miệng nói: “Trái nháy tốt. Phải nháy xấu. Vận may đến, rủi mang đi.”
Đường Tố nghe cô lẩm bẩm, tò mò nhìn cô: “Em đang làm gì!”
“Mắt trái giật!” Câu này là khi còn bé cô học được của người xưa. Mặc dù biết là phản khoa học, nhưng nhiều năm như thế đã thành thói quen.
Đường Tố không nói gì chỉ hừ một tiếng. Đương nhiên cho rằng lý luận của cô không logic cùng căn cứ khoa học chút nào … Có điều, nếu như phát sinh từ trên người cô … anh đều cho rằng … Rất đáng yêu!
Xưa nay anh chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như thế, một ngày những chuyện không khoa học nhất lại thuận mắt anh.
Anh nghĩ … May mắn chỉ có một mình cô.
Nạn nhân là nữ giới, cũng bị mổ bụng, moi hết nội tạng, tương tự cũng được dùng thuốc tẩy rửa sạch, gương mặt vẫn còn duy trì nụ cười, trông thật quỷ dị khiến người xem bất giác rùng mình, rất quái đản.
Hứa Luật quan sát thi thể một lượt: “Đây không phải là hiện trường đầu tiên, thời gian tử vong quá hai mươi bốn tiếng, tay chân có dấu vết vị trói, khi còn sống từng bị giam cầm … Ôi …”, Hứa Luật đeo găng tay tách hai chân của thi thể: “Phần hạ thân có vết thương, từng bị xâm hại …”
“Trong vụ án của Lâm Bình, hung thủ không thực hiện hành vi giao cấu???”, Tô Tử Khiêm nói, “Tại sao lần này lại làm vậy?”
Tiểu Giang: “Có thể hung thủ cũng muốn, thế nhưng khi cởi quần ra mới phát hiện Lâm Bình là kẻ chuyển giới.”
“Sau khi trở về tôi sẽ lấy mẫu để tiến hành xét nghiệm”, Hứa Luật cảm thấy điều khác biệt này hẳn là rất quan trọng … thế nhưng …
Hung thủ nếu muốn gây ra những vụ liên hoàn này nhằm khiêu khích cảnh sát, như vậy lần này lại vô tình để lưu lại chứng cứ phạm tội ư?
Dù thế nào đi chăng nữa, đây cũng là manh mối mấu chốt.
Sau khi Hứa Luật trở về Cục cảnh sát, trước hết từ hạ thân nạn nhân lấy mẫu xét nghiệm, một tiếng sau, kết quả DNA đã có.
“Một tin tốt và một tin xấu mọi người thích nghe tin nào trước?”
Hứa Luật cầm trên tay kết quả DNA đi đến phòng trinh sát hình sự.
Tiểu Giang cướp lời: “Tin tốt đi … Tin tốt làm phấn chấn lòng người!”. Hiện tại mọi người đều cần tin tức tốt để nâng cao sĩ khí.
“Tin tốt là, kết quả tinh dịch lấy từ cơ thể của nạn nhân sau khi so sánh trong kho lưu trữ số liệu DNA của Cục cảnh sát đã tìm thấy sự đồng nhất.”
“Quá tốt!”, Tiểu Giang hưng phấn thét lên một tiếng: “Lần này đã có phương hướng điều tra. Pháp y Hứa chị mau nói, là ai?”
“Tin xấu là gì?”, Tô Tử Khiêm không hưng phấn như Tiểu Giang, anh ta vẫn nhíu chặt mi, tâm trạng vẫn đặt vào tin tức xấu Hứa Luật mang đến.
“Tin xấu là …”, Hứa Luật ngừng một chút: “Hung thủ đã chết cách đây một năm!”
Chính vì lẽ đó?
Vụ án quỷ ma thế này làm sao bây giờ?
Mọi người đang vui vẻ bị tin tức này của Hứa Luật đẩy xuống đáy vực.
“Là ai?”, Tô Tử Khiêm hỏi lại.
Hứa Luật vừa định lên tiếng, Đường Tố đang đứng yên lặng bên cạnh từ nãy đến giờ đáp lời: “Trương Tùng!”
Hai chữ ‘Trương Tùng’ khiến người nghe bất giác lạnh người.
Tiểu Giang đứng phắt dậy: “Pháp y Hứa đang nói đùa đúng không?!?”
Hung thủ là ai cũng có thể nhưng tuyệt đối không thể là Trương Tùng.
Bởi vì hắn đã chấp án tử hình một năm trước.