Bàn đến chuyện xem phim, nam nữ sở thích khác nhau.
Đàn ông thích ngồi trong rạp chiếu phim tận hưởng cảm giác căng tràn máu nóng như Quốc Hội (Assembly); khốc liệt như Transformer hoặc giả tưởng như Avatar; các bộ phim về chiến tranh hay khoa học viễn tưởng đều là những lựa chọn hàng đầu.
Nhưng phụ nữ thì không như vậy, trời sinh bọn họ lãng mạn, trong kho tàng phim ảnh của mấy nàng toàn là mấy phim tình cảm ướt át, kết thúc viên mãn mới được đón nhận nồng nhiệt.
Vì lẽ đó, chọn phim cũng phải học.
Học thế nào?
Hai người đi đến quầy bán vé, Đường Tố nhìn danh sách các phim chiếu ngày hôm nay … Cuối cùng anh chọn bộ phim …
… Thuộc thể loại kinh dị.
Lựa chọn này không phải không có căn cứ.
Trong bí kíp có chỉ rõ phải làm cho đối phương cảm giác bạn là một người đàn ông thực thụ; khi cô ấy gặp khó khăn hay sợ sệt, phải ra tay bảo vệ cô ấy …
Bí kíp này khiến Đường Tố phải dụng tâm suy nghĩ một chút. Anh biết anh là một người đàn ông tài giỏi, không cần làm gì cũng có thể toát ra được khí chất; còn điểm thứ hai anh chưa tìm được thời cơ thích hợp.
Thế nhưng vừa tiến vào rạp, cơ hội lập tức đến.
Anh đã tìm được cách khiến cô nhận ra anh là người mạnh mẽ. Anh nghĩ ra cách này khi nghe cuộc trò chuyện của một đôi tình nhân vẫn còn là sinh viên kia.
Cậu sinh viên: “Em muốn xem phim gì?”
Nữ sinh: “A! Bộ phim tình cảm này hay lắm … nhưng hình như anh rất thích phim khoa học viễn tưởng … Thật ra em cũng muốn thử coi phim kinh dị này nhưng nghĩ đến là sợ!”
Cậu sinh viên: “Có sao đâu, không phải anh ở bên cạnh em sao, sợ thì úp mặt vào ngực anh!”
Nữ sinh: “Đáng ghét … Vậy chúng ta coi bộ phim kinh dị đi!”
Dĩ nhiên, cặp đôi không nói chuyện kiểu khô khan và đơn giản như thế, nhưng lọt vào tai Đường Tố, não anh tự động loại bỏ những từ ngữ và động tác tình cảm, cuối cùng chỉ cho ra những tin tức hữu dụng: Phim kinh dị - Hứa Luật sợ - Trốn vào ngực anh – Cơ hội phơi bày vẻ đàn ông thực thụ.
Cơ hội quá mức hoàn mỹ.
Đường nhị thiếu nghĩ thế liền quyết định ngay lập tức.
“Muốn xem phi này ư …”
Hứa Luật chớp chớp mắt nhìn bộ phim Đường Tố chọn, là bộ phim kinh dị đang hot nhất thời điểm này.
Thật ra trong đầu Hứa Luật lúc này chẳng thiết tha suy nghĩ nên coi xem phim gì, bây giờ trong đầu cô chỉ có kẻ tình nghi, mắt cô không ngừng đảo qua đảo lại nhìn người người ra ra vào vào rạp chiếu phim, đặc biệt có khá nhiều cặp đôi.
Trải qua bữa ăn tối lãng mạn kiểu Pháp, còn hiện tại thì ở rạp chiếu phim, trong lòng Hứa Luật mơ hồ nghĩ đến khả năng người Đường Tố muốn theo là một đôi tình nhân.
Anh lại không tiết lộ cho cô một manh mối dù là nhỏ nhất nên cô lại sợ hơn, sợ lộ liễu quá sẽ khiến đối phương sinh nghi.
Đường Tố nhìn ra được vẻ mất tập trung của Hứa Luật, trong tình yêu điều này ảnh hưởng rất nghiêm trọng, nó chứng minh trong lòng cô bắt đầu trốn tránh.
Tại sao trốn tránh? Vì sợ!
Sợ? Vậy thì tốt.
Đường Tố hài lòng, sau đó anh không hề do dự chạy đi mua vé, đang chuẩn bị tiến vào phòng chiếu, anh thấy xung quanh anh ai cũng cầm trên tay phần bắp rang rất lớn, vì thế anh học theo cũng mua một phần.
Đường Tố ôm bắp rang …
Hình ảnh này quá mức vi diệu, không chân thực.
Bên cạnh quầy bán bắp rang còn có thêm quầy giải khát. Đường Tố quan sát thấy mọi người ai cũng có thêm ly nước trái cây hoặc trà sữa, vì vậy anh cũng tiện mua luôn.
“Xin hỏi mấy ly?”, cô nhân viên bán nước trông thấy anh chàng đẹp trai đứng sát quầy, liền đon đả chào hỏi.
Đường Tố nghĩ ba giây: “Một ly!”
Cô ta sững người một chút, liếc nhìn Hứa Luật đứng bên cạnh. Quán này một ly nước khá nhỏ, mọi người thường mua ít nhất là hai ly.
“Một ly rất ít … Hai người mỗi người một ly nhé!”, cô ta đưa ra đề nghị: “Hiện tại chúng tôi đang có đợt khuyến mãi mua hai ly giảm %.”
Đường Tố kiên trì: “Chỉ một ly!”
Hứa Luật bên cạnh cười cười: “Một ly thôi!”
Cô ta nhìn Hứa Luật một chút: “Vậy uống loại nào ạ?”
“Uống loại nào?”, Đường Tố hỏi Hứa Luật.
Hứa Luật vừa rồi ăn rất no, bây giờ nhìn gì cũng không thèm, đồ uống mệnh danh là nước ép trái cây nguyên chất thật ra đã được ép từ trước, đóng chai, bày bán trong tủ mát, nếu không làm vậy người mua đông như thế làm sao ép kịp. Ngoài ra, nước trái cây mà họ nói chắc chắn có trộn thêm các chất phụ gia và nước. Buôn bán mà, đều cố gắng làm sao cho được lợi nhiều nhất.
Đường Tố muốn cô chọn, cô đành đưa mắt nhìn. Ở đây có bán nước ép dâu, cam, táo, lê, nho …
“Nước ép nho đi!”
Đường Tố liếc mắt nhìn, thốt lên: “Giống thuốc tím!”
Thuốc tím – KMnO (kali pemanganat): công dụng sát trùng.
Hứa Luật liếc nhìn chất lỏng màu tím trong chai, quả thực cũng rất giống.
Cô đổi qua vị khác: “Vậy thì nước ép dâu!”
Đường Tố nhướn mi: “Loãng máu!”
Hứa Luật: “Ép cam!”
“Giống phân tiêu chảy!”
Cô nhân viên khóe miệng co giật vô thức liếc nhìn chai nước ép cam, vàng vàng, bên trong có thêm vài tép cam bị ép nát, lợn cợn, cộng thêm ánh đèn vàng trong rạp chiếu phim … nhìn giống thật!
Hứa Luật nhìn vẻ mặt của cô nhân viên, vội vàng im bặt, không tiếp tục đưa ra ý kiến --- Thật ra mua loại nào cũng được, chẳng qua cô thấy logic của Đường Tố quá mức cao siêu nên muốn chơi đùa một chút. Tuy nhiên đùa cũng phải có chừng mực, chơi quá kẻo cô nhân viên trở mặt.
Cuối cùng, Hứa Luật chọn món an toàn nhất, đơn giản nhất là nước chanh, thanh thanh mát mát, rồi nhanh chóng kéo Đường Tố đi không nhìn thấy ánh mắt đầy cảm thông của cô nhân viên bán hàng.
--- Haizza! Đẹp trai cao to thì ích gì chứ! Mua đồ cũng là người bủn xỉn thôi, đúng là quá xui mà!
Hai người bước vào phòng chiếu phim.
Bọn họ ngồi hàng dưới, lợi dụng phim vẫn chưa chiếu, Hứa Luật nhìn một lượt khắp gian phòng, hình như cũng có khá nhiều người thích xem phim này.
Ánh đèn từ từ tối lại, cô gái ngồi bên cạnh đột nhiên kêu khẽ một tiếng, liền ngay sau đó người bạn trai của cô ta ôm cô ta vào lòng, mắng yêu: “Đồ nhát gan!”
Hứa Luật cảm thấy buồn cười, nụ cười không hề có ác ý, cô chỉ cảm thấy tình yêu thời niên thiếu thật sự rất đáng yêu. Say đắm trong tình yêu, hận không thể ở bên nhau một ngày đủ hai mươi bốn tiếng.
Được một lúc, bộ phim bắt đầu, Hứa Luật đeo kính D vào.
Phim kinh dị D quả thật không phụ lòng mong đợi của mọi người, cả phòng chiếu thi thoảng vang lên những tiếng thét gào, càng nhuộm đẫm bầu không khí ghê rợn trong phim, Hứa Luật cũng bị cuốn theo cảm giác hồi hộp đó. Chỉ là, cô không giống những cô gái trẻ khác, cô không la ó, cũng không sợ, cô coi rất nhập tâm, thỉnh thoảng căng thẳng theo mạch phim, sau đó lại tiếp tục trấn tĩnh tập trung theo dõi.
Chuyện này …
Nằm ngoài dự đoán của anh …
Tâm tư Đường Tố không nằm trên bộ phim, hai hàng lông mày nhíu chặt. Phim sử dụng kỹ xảo âm thanh quá nhiều, không chỉ có lời thoại diễn viên mà các khán giả cũng vậy, cũng cống hiến thêm phần sức mạnh gây ‘ô nhiễm tiếng ồn’.
“Á … á … á!!!”
Trong phim cô gái đang bị đe dọa, kinh hãi, la hét, mọi người trong phòng chiếu phim cũng bắt đầu gào rú, khiến Đường Tố phải cau mày khó chịu hơn nhiều là do người đàn ông ngồi bên cạnh anh cũng đang la hét.
Không sai … là giọng đàn ông!
Là một giọng nam eo éo khiến cả người Đường Tố cảm thấy bứt rứt, chỉ muốn lấy gì đó nhét vào miệng gã, để gã im lặng một chút.
Tình tiết kinh sợ qua đi, phòng chiếu phim cũng từ từ ổn định lại.
“Cậu không sợ sao?”, người đàn ông đột nhiên mở miệng hỏi Đường Tố. Gã phát hiện từ lúc chiếu phim đến giờ người đàn ông bên cạnh gã ngồi vững như núi Thái Sơn, không nói tiếng nào.
Trên thực tế, phần lớn phản ứng của người đang thật sự sợ hãi đều là ngây ngốc chứ không có khả năng la hét ầm ĩ. Đường Tố cho rằng đạo diễn và giám chế bộ phim này chắc chắn là phụ nữ … cho nên mới không ngừng nghĩ đến những tiếng rên la chói tai như thế …
“Á á á …”
Lại thêm một tiếng thét, cả giọng đàn ông léo nhéo bên cạnh … khiến Đường Tố mắc tè.
Anh nhẹ nhàng đi ra toilet, thuận tiện nghĩ coi kế tiếp anh nên làm thế nào. Bộ phim kinh dị này không có tác dụng với Hứa Luật, hơn nữa còn làm cô quên mất đi sự tồn tại của anh. Đường Tố âm thầm quyết định sẽ đưa thể loại phim kinh dị vào danh sách cách ly.
“E hèm!”
Bên cạnh truyền đến tiếng động, là gã đàn ông léo nhéo ngồi bên cạnh Đường Tố trong phòng chiếu.
Đường Tố không thèm để ý, nhưng gã không chịu thua: “Cậu thật mạnh, vừa rồi không nghe cậu la hét gì hết!”, ánh mắt của gã lướt từ trên xuống, quét đến nơi nào đó, hai mắt đột nhiên sáng rỡ, liếc nhìn Đường Tố đầy ám muội: “Quả nhiên rất mạnh!”
Đường Tố bình tĩnh giải quyết xong nhu cầu sinh lý, quay người ra bồn rửa tay, gã cũng chạy vội đến: “Anh chàng đẹp trai, đừng lạnh nhạt như thế mà!”
Trong giọng nói còn mang theo vài phần hờn dỗi khiến một tên đàn ông béo ú vừa bước vào cũng phải đưa mắt nhìn đầy tò mò, sau đó ưỡn ngực đi đến phía bồn tiểu thầm nghĩ: Chậc chậc! Thời đại này đẹp trai không phải là tên thư sinh mặt trắng thì chính là GAY, chỉ có mấy người như mình mới là đàn ông thuần khiết thôi.
Gã đàn ông léo nhéo thấy Đường Tố không phản ứng khiến gã càng thêm kích thích, trong đầu càng thêm tự tin: không từ chối chắc là cùng hệ rồi … Sắp có trò hay.
Ánh mắt gã nhìn chằm chằm Đường Tố, không hề che dấu đánh giá anh. Đàn ông đẹp trai gã gặp không ít, nhưng người đàn ông trước mắt gã vừa đẹp, lại vừa toát lên khí chất lạnh lùng khiến cho người ta nhìn vào mà thèm nhỏ dãi.
Vừa rồi khi đứng trước rạp chiếu phim, gã đã tình cờ nhìn thấy, không kìm được phải theo anh vào trong.
“Anh chàng đẹp trai …”, gã đàn ông đưa tay ra, tiến đến gần thêm một chút.
Đường Tố liếc nhìn bàn tay của gã, ngầm cảnh cáo, sau đó xoay người rời khỏi toilet, vừa đi vừa nghĩ: Vẻ nam tính của anh ngay cả đàn ông cũng bị trúng độc, tại sao Hứa Luật lại không có nửa điểm phản ứng?
Một lúc lâu sau, gã đàn ông eo éo mới tỉnh táo lại, thu hồi cánh tay đang lơ lửng, quay về vỗ vỗ ngực: “Lạy chúa … Muốn hù chết mình mà … Tuy nhiên, tính cách này mình thật sự rất thích!”
Tên đàn ông béo ụ xử lý xong xuôi, khi đi tới bồn rửa tay nghe được câu nói này liền liếc mắt nhìn gã.
“Nhìn con mẹ gì! Chưa thấy trai đẹp à!!!”
Rồi gã hất tóc, đi ra ngoài.
Tên đàn ông béo ú mở miệng khinh thường: “… Mẹ khiếp! Trai đẹp lớn lắm sao!”
Có điều … Người đàn ông kia … pà nó! Anh ta thật sự quá đẹp!
Đường Tố quay trở về phòng chiếu phim, phim vẫn còn.
Anh không theo dõi, đối với phim điện ảnh anh không hề có hứng thú. Anh nhìn hình ảnh phía trước, không phải trên màn ảnh mà là ngoài màn hình … Không ít nam thanh nữ tú ôm ôm ấp ấp, còn đút đồ ăn cho nhau.
Hai mắt Đường Tố sáng rỡ, chuyện hai người ôm ấp thì chưa thể thực hiện, còn đút nhau ăn không phải cũng là một cách bồi dưỡng tình cảm ư?
Anh cầm miếng bắp ngô nhỏ, nhẹ nhàng đưa đến bên khóe miệng Hứa Luật.
Hứa Luật đang xem phim rất nhập tâm, cảm giác có đồ ăn sát miệng, không nghĩ ngợi nhiều há miệng nuốt vào.
Mắt Đường Tố sáng lóng lánh, giống như tìm được trò vui, một lúc nữa, anh lại đưa thêm một miếng, Hứa Luật vẫn ngon lành há miệng ăn, rồi sau đó cũng thò tay vào cầm lấy.
Đường Tố hơi buồn chán khi nhìn tay cô cầm bỏng ngô, không biết phải làm sao để anh có thể thuận lợi đoạt được trọng trách này, đột nhiên có một miếng bắp đưa đến sát miệng anh.
Đường Tố kinh ngạc nhìn ngón tay đang cầm bắp kia, trong đầu anh nghĩ: Là cô muốn hồi đáp.
Nếu đúng vậy … thật khiến anh rất thỏa mãn.
Anh vui vẻ há miệng nhưng chưa quen với hành vi mới lạ này, nên không chỉ ăn bắp mà anh còn ngậm luôn hai đầu ngón tay cô.
Khi đôi môi ẩm ướt chạm vào ngón tay, ngay lập tức thành công triệu hồi được sự chú ý của Hứa Luật: “A … Tiểu Sênh!”
Cô đang tính quay đầu than phiền ‘nghiệp vụ’ không chuyện nghiệp của Cố Sênh, ăn bắp thôi chứ tại sao ăn luôn tay cô?
Á!!!
Không phải … Không đúng … Hôm nay cô đâu đi xem phim cùng Cố Sênh, mà là …
Đường …
Trong đầu Hứa Luật nhắc cô đừng nhìn, nhưng ánh mắt không chịu nghe lời đã dời đến đôi môi kia.
Tố …
Bốn mắt nhìn nhau.
Khi cô đút bắp, là do nghĩ đó là Cố Sênh, cứ đưa ngang như thế sẽ vừa khít miệng Cố Sênh, nhưng với độ cao này ắt hẳn Đường Tố phải cố cúi người xuống thấp một chút mới ăn được bắp trên tay cô.
Mấy cảnh ghê rợn trên phim không làm cô xuýt xoa nhưng trong giây phút này cô thật sự muốn hét lên một tiếng.
Nhưng khi tiếng thét sắp ra khỏi miệng, cô phải cố nén lại, im lặng từ từ rút tay khỏi miệng anh.
“Ôi!”, Hứa Luật trợn tròn mắt, suýt chút nữa nhảy khỏi ghế …
Vừa rồi … anh …
Là ảo giác của cô ư?
Không phải … tuyệt đối không phải là ảo giác.
Đường Tố rõ ràng còn dùng đầu lưỡi liếm các đầu ngón tay cô.
Hiện tại đầu ngón tay cô tê rần, trong đầu cũng hỗn loạn, tim đập loạn xạ, đôi mắt tuy đang nhìn chằm chằm vào màn hình nhưng, trên màn ảnh đang thoại câu gì, cô không nghe thấy.
“Hương vị rất tuyệt!”
Đường Tố ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, thanh âm rõ mồn một chui vào trong tai Hứa Luật.
Mùi vị gì tuyệt?!?
Không sai! Ắt hẳn là nói bắp rang.
“Uống nước đi!”, Đường Tố đưa ly nước chanh đến bên miệng Hứa Luật, nở nụ cười quyến rũ: “Xem ra em rất hồi hộp! Yên tâm đi ở đây tôi không ăn em!”
Hứa Luật bị sự việc phát sinh làm chấn động, vì vậy không chú ý đến hai chữ trong lời anh nói: Ở đây.
Giống như người say sẽ khăng khăng nói mình không say, người căng thẳng lúc nào cũng cố hành động ra vẻ mình chả lo lắng điều gì.
“Ai căng thẳng chứ???”, câu phản kháng không đầu không đuôi này là khả năng phản kích lớn nhất của cô lúc này rồi. Cô cắn ống hút, hung hăng hút vào một ngụm lớn.
Vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong khoang miệng, theo thực quản trượt vào dạ dày, giống như đưa nỗi lo lắng của cô ép xuống vị trí của nó, tim cũng từ từ khôi phục nhịp đập như bình thường.
Phù!!!!
Hứa Luật lén lén thở dài một hơi, âm thầm tự nhủ: Coi nó như một khúc nhạc đệm đi!
Nếu như đối phương là người đàn ông khác, có lẽ cô sẽ thật sự lúng túng và xấu hổ. Nhưng đối với Đường Tố mà nói, cứ nên quên đi thì hơn, chuyện ngượng ngùng của nhân loại chỉ là dư thừa. Đường Tố không xấu hổ, vậy cô lúng túng làm cái quái gì cơ chứ.
Khẳng định là anh chưa bao giờ được ăn bắp rang nên cho rằng nó rất ngon --- Cô tự đưa ra lý do để khiến cho tâm trí không bấn loạn.
Ánh mắt của anh vừa rồi … Lúc bốn mắt nhìn nhau … Đôi mắt ấy sáng lấp lánh trong không gian u tối của phòng chiếu phim, cũng đủ khiến cho lòng Hứa Luật rối loạn.
Ống hút bị lấy đi.
Hứa Luật ép mình phải dõi mắt lên màn ảnh, thế nhưng âm thanh ừng ực của người bên cạnh khiến cô không thể nào chuyên tâm. Hứa Luật quay đầu, trông thấy Đường Tố đang uống ly nước, dùng ống hút mà cô vừa uống.
Nhận ra ánh mắt ngạc nhiên của cô, Đường Tố nuốt ngụm nước chanh vào bụng rồi hỏi: “Sao?”
“Cái đó … tôi uống qua rồi!”
“Đương nhiên tôi biết!”, anh cười cười, “Mới vừa rồi chính tôi cho em ăn, đưa nước em uống!”. Bây giờ anh rất thích cụm từ ‘cho ăn’. Mặc kệ anh đút cô, hay cô đút anh: “Muốn uống nữa sao?”, anh đưa ly nước qua trước mặt cô.
“Không! Không!”, Hứa Luật cảm thấy bất lực, giải thích thế nào bây giờ: “Tôi đã uống qua, anh lại uống … Trên ống hút vẫn còn nước bọt của tôi …”
“À! Em muốn nói chuyện này”, Đường Tố đáp: “Vấn đề này cũng không phải là chuyện to tát. Em đã quên lần trước em đưa tôi ăn quả táo em đã ăn rồi ư. Tôi không hề để ý mà ăn luôn nước miếng của em.” Nói xong, anh lại hỏi ngược lại cô: “Em cũng không lưu ý đến việc có dính nước bọt của tôi đúng không?”
Hứa Luật: “…”
Thì ra trước đó cô đã tự đào mồ, hiện tại là chính cô nhảy xuống sao? Hứa Luật vuốt vuốt mặt, căn nhắc một lúc lâu, cô nghĩ đã đến lúc phải giải thích cặn kẽ cho anh. Hai người coi như là bạn tốt, nhưng không phải lúc nào cũng là ‘đồng cam cộng khổ’.
“Đường Tố! Anh nghe tôi nói”, Hứa Luật hạ giọng, “Có thể anh cho rằng tôi suy nghĩ quá nhiều, thế nhưng, tôi vẫn muốn nói với anh điều này. Hai chúng ta giới tính không giống nhau, đại đa số mọi người đều cho rằng hai người khác phái cùng sử dụng chung một đồ vật … là … là hành động rất thân mật.”
“So …”, Đường Tố biết rõ nguyên câu dài ngoằng này của cô, trọng điểm chỉ là mấy chữ cuối cùng kia thôi ‘Rất thân mật’, nhưng … đó không phải là mục đích cuối cùng của anh sao?
So: Vì vậy …
Hứa Luật nhìn điệu bộ ‘Không hiểu sự đời’ của Đường Tố, cô từ bỏ tiếp tục giải thích, bây giờ có nói nhiều hơn chưa chắc anh đã hiểu, mà coi như hiểu rồi không biết anh lại làm ra chuyện gì khác nữa.
Chỉ là chung ống hút thôi … không cần quan trọng hóa.
Gương mặt Đường Tố yên tĩnh, không gợn sóng, nhưng trong lòng lại phấn khởi: tạo hành vi thân mật – Hoàn thành!
Mãi đến khi hết phim, ra khỏi rạp Hứa Luật mới khôi phục sự bình tĩnh thường ngày, còn bộ phim ấy kết thúc như thế nào … Quên đi! Nó không quan trọng, quan trọng là hung thủ tiếp theo sẽ có hành động gì?
“Này! Lại gặp nhau rồi, thật sự có duyên!”
Một người đàn ông chen ngang trước mặt hai người bọn họ. Gã mặc chiếc quần jean bó sát sẫm màu, đeo kính râm che hết gần nửa khuôn mặt, cười khanh khách rồi lên tiếng chào hỏi, tuy nhiên đôi mắt không rời khỏi Đường Tố.
Hứa Luật cau mày: “Anh biết ông ta?”, cô hỏi Đường Tố.
“Không quen!”
“Hơn một tiếng trước đây chúng ta vừa gặp nhau!”, người đàn ông gỡ cặp kính đen, rồi lại nhìn vào gương mặt Đường Tố: “Là tôi! Cậu quên rồi ư? Chàng trai mạnh mẽ ~~~”
Chính là người đàn ông vừa rồi la léo nhéo bên cạnh Đường Tố.
Phốc! Hứa Luật thật sự không cố ý cười chỉ là ‘Người đàn ông mạnh mẽ’ dùng trên người Đường Tố … có quá lắm không???
“Cười gì vậy?”, người đàn ông có vẻ bất mãn với hành vi của Hứa Luật: “Anh ấy xác thực rất mạnh mà …”, vừa nói gã còn liếc xuống đũng quần Đường Tố một cái.
Hứa Luật nhếch miệng, thì ra … cũng đã từng ‘giao lưu’ …
“Đi thôi!”
Đường Tố không muốn tốn nhiều thời gian vào người chẳng hề liên quan, đặc biệt còn là thời gian anh đang thực hiện kế hoạch. Anh kéo tay Hứa Luật, vòng qua gã đàn ông xa lạ rồi đi ra ngoài.
“Này … chờ tôi với!”, người đàn ông đuổi theo sau: “Tôi tên Thi Thụy, là nhà thiết kế thời trang. Cậu có hứng thú làm người mẫu công ty tôi không. Tôi tin chắc nhất định giúp anh chỉ một lần là nổi tiếng, tham dự tuần lễ Thời trang Paris, anh có tiềm chất này ….”, Thi Thụy vẽ ra con đường rực rỡ, đáng tiếc gã không biết Đường Tố chẳng hứng thú với từ ‘Ngôi sao nổi tiếng’: “Cậu nghe tôi nói, tôi đang tổ chức show trình diễn thời trang tại thành phố Giang, đến lúc đó, cậu đến tham dự. Tôi tin chắc, cậu nhất định sẽ rất thích …”
Đứng trên sân khấu, muôn vạn người chú ý, ai sẽ từ chối được chứ?
Trông thấy Đường Tố chẳng chút nào lay động, Thi Thụy chuyển mục tiêu, quay sang Hứa Luật nở nụ cười ra vẻ ta đây: “Bảo bối, em nhất định …”
“Bảo bối của ông nằm trong đũng quần!”, gương mặt Đường Tố không biến sắc, nhanh chóng cắt ngang lời gã.
Ha ha ha … Hứa Luật không nhịn được cười.
“Uhm …”, Thi Thụy không để ý đến Đường Tố, từ trong ví lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Hứa Luật: “Cô gái xinh đẹp, hoan nghênh cô đến tham gia buổi trình diễn thời trang của tôi.”
“Thấy chưa … chính là người đó đó”, vừa khớp có một đôi tình nhân vừa đi ngang qua ba người bọn họ, người đàn ông béo ú chỉ vào Đường Tố và Thi Thụy, quay sang cô bạn gái: “Là người đồng tính đó, quan hệ trong toilet nữa kìa.”
“Không phải chứ? Có nói quá không đó?”, cô bạn gái nhìn về phía bọn họ, dừng một giây trên người Hứa Luật, nhìn Thi Thụy ba giây, sau đó đứng hình nhìn Đường Tố.
“Làm sao không phải, chính anh nghe thấy, cũng nhìn tận mắt … Em à … em đừng nhìn nữa, có đẹp cỡ nào cũng là GAY, gặp phụ nữ không cứng được thì có lợi ích chi?”
“Em thấy anh ấy kéo tay người phụ nữ kia mà!”
“Người phụ nữ ấy chỉ là bom khói thôi em hiểu chưa?”
…
Hai người đi xa, thanh âm cũng nhỏ dần, phía sau nói thêm gì nữa Hứa Luật không nghe thấy. Chỉ có điều … nghe được nhiêu đó thôi cô đã rất muốn ôm bụng cười lăn cười bò rồi, nếu như điều đó là sự thật.
Hứa Luật quay đầu nhìn Đường Tố, phát hiện anh cũng đang nhìn cô.
“Tôi không phải là GAY.”, Đường Tố rất nghiêm túc.
Hứa Luật: “À! Ha ha ha … Đúng không đó?!?”, rồi sao nữa … Muốn cô chúc mừng anh? Thay mặt toàn phụ nữ trên thế giới vang lời ca tụng hay dành một phút mặc niệm cho cánh đàn ông đồng tính?
Đường Tố nhếch miệng: “Hứa Luật! Tôi không phải là GAY. Tuy rằng từ trước đến giờ tôi không thích đụng chạm với người khác phái. Trước khi em xuất hiện, tôi không thích đàn ông cũng không ưa đàn bà. Mọi người đối với tôi mà nói đều là một đám người xuẩn ngốc. Tôi không cần tình cảm, bởi tôi cho rằng nó thật vô nghĩa …”
Hết giờ chiếu phim, xung quanh có rất nhiều người, ồn ào, náo nhiệt … Thế nhưng, thanh âm của Đường Tố đặc biệt nhất, rõ ràng, mạch lạc xuyên qua những tiếng động huyên náo kia, từng câu từng chữ truyền vào trong tai Hứa Luật.
Hứa Luật nhìn gương mặt anh tuấn của Đường Tố, yết hầu chuyển động không ngừng, tim cũng đập nhanh hơn.
“Tuy nhiên, sự xuất hiện của em khiến tôi nhận ra … À! Thì ra tôi cũng cần có người bầu bạn. Người này … tôi chỉ cần em”, anh ngừng một chút: “Tôi hi vọng em hoàn toàn thuộc về tôi, tôi muốn có được em… Chỉ cần duy nhất mình em!”
Ôi ôi ôi … Chuyện gì đã xảy ra????
Đôi mắt anh nhìn cô chăm chú, sáng rực rỡ.
“… Mặc kệ em là nam hay nữ, đối với tôi đều như nhau, tôi không phải đồng tính luyến ái, cũng không phải dị tính luyến ái … Tôi nghĩ tôi thuộc về dạng ‘Hứa Luật luyến ái’.”
Rốt cục Đường Tố đã xác định được tình cảm của mình, đưa ra kết luận cuối cùng.
Hứa Luật không nói lời nào … hoặc là nói chính xác hơn cô đang bị chấn động.
Đồng tính? Dị tính? Hứa Luật luyến ái?
Anh đang nói gì vậy?
Thứ cho cô … nhưng ai có thể giải thích cho cô cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?
“Hứa Luật! Tôi theo đuổi em!”, anh đưa ra lời giải thích cho một loạt hành vi tối hôm nay.
Theo … Theo đuổi???
Hứa Luật cố gắng lắm mới nặn được mấy chữ: “… Vì vậy, tối hôm nay, chúng ta … chúng ta … là … là …”
“Hẹn hò!”, Đường Tố thay cô nói tròn câu rõ nghĩa: “Không sai! Chúng ta hẹn hò. Bữa tối dưới nến, cùng nhau xem phim, rồi … Khụ khụ! Sau đó chúng ta sẽ tiến tới bước thân mật hơn … Hôn nhau, liền ngay sau đó có thể lên giường.”
“Woooo - --“
Đây là cú Singles Homerun huyền thoại ư?
Thi Thụy đứng bên cạnh không khỏi ca thán một tiếng. Gã vốn bị dáng vẻ lạnh như băng này khiến cho mê mẩn, không ngờ ẩn sau dáng vẻ lạnh lùng ấy là một trái tim nóng bỏng.
Thi Thụy không khỏi nghĩ đến một hiện tượng: Núi lửa hoạt động sau khi ngủ say.
Ngủ say trăm năm ngàn năm, chỉ chờ một bước ngoặt, rồi chuyển mình phun trào mãnh liệt nhất, khóa chặt mục tiêu, hòa cùng xương cốt, chết không thay đổi.
Home-Run: khi người cầm chày (Batter) quật banh đạt được đích để CHẠY (run) kế tiếp nhau cả lần như thế, người ta gọi là Home-Run.
Singles: khi người làm được Home-Run với kết quả không những chỉ lần liên tục mà còn hơn thế nữa thì người ta gọi là Single-Season Home Runs.