Đường Tố dĩ nhiêu không thể hiểu được logic trong câu nói này của Hứa Luật. Rõ ràng anh giảng giải cho cô một vấn đề khoa học vậy mà cô trả lời chẳng có chút đạo lý gì cả.
Chuyện này có liên hệ sao?
Dưới ánh đèn đường, bóng đen của anh như được bao bởi một vầng hào quang, dáng người thẳng tắp, hàng lông mày đen và rậm, một cái liếc mắt, đôi mắt nâu nhuộm lẫn dưới bóng đêm càng thêm sâu thẳm, giống như viên thạch anh đen. Đừng tưởng anh không nhìn thấy hai bước chân vừa rồi của Hứa Luật, hành động đó chứng tỏ cô muốn giữ khoảng cách giữa hai người.
Được thôi … nhưng tại sao cô lại làm như vậy?
Bởi vì cô cho rằng anh bị điên sao? Hết thuốc chữa nên tận lực duy trì khoảng cách?
Hiển nhiên giáo sư Đường cho rằng câu nói ‘Hết thuốc chữa’ của Hứa Luật là không hề logic.
“Tôi không mắc bệnh!”
Chính vì lẽ đó, anh phải làm cho rõ, dù sao hai người cũng sống cùng một nhà, không nên để cô hiểu lầm anh, mà điều đó cũng không hợp lễ nghi.
“Hả?”
Hứa Luật không trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn vào đôi mắt anh.
Gió đêm thổi tung mái tóc ngắn, lộ ra gương mặt thanh tú, ngũ quan hoàn mỹ. Hứa Luật cảm thấy người đàn ông thật sự có thể thỏa mãn ước mơ của những người theo chủ nghĩa bề ngoài.
Nhưng chỉ giới hạn khi anh không nói chuyện, chỉ cần anh vừa mở miệng, sẽ hủy diệt tất cả.
Đường Tố khá nhẫn nại, lặp lại câu nói thêm một lần, tốc độ rành mạch, chậm rãi: “Cô Hứa, tôi không mắc bệnh. Tôi không hiểu tại sao vừa rồi cô lại đưa ra kết luận mang tính suy đoán như vậy. Dưới góc độ của tôi, kết luận này không có căn cứ và tính logic. Tôi đều đi kiểm tra định kỳ mỗi sáu tháng một lần, nếu cô không tin tôi có thể đưa cô xem kết quả báo cáo.”
Oạch …
Thái độ thành khẩn và kiên nhẫn của anh khiến cô đớ người, không thể đáp lời. Một lúc lâu sau cô mói nghe thấy thanh âm của mình: “Không cần … không cần … tôi tin anh!”
Chẹp! Cái tay Đường Tố này tuyệt đối là người có mối quan hệ giao tiếp xã hội thấp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nghe không ra giọng điệu trêu chọc của cô sao?
Kết quả sau bữa tối, Đường Tố đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe đến trước mặt Hứa Luật, chứng minh anh thật sự không có bệnh, và cũng chứng minh anh rõ ràng không hiểu hàm ý khích bác của Hứa Luật.
Sau khi đưa báo cáo kết quả cho cô, anh an vị tại chỗ ngồi quen thuộc, chuyên tâm đọc sách, chìm đắm trong thế giới của riêng anh.
“Đường Tố, câu nói kia của tôi không phải chất vấn tình trạng sức khỏe của anh.”, Hứa Luật trả kết quả cho anh: “Ừ … đó chỉ là câu chòng ghẹo thôi, anh không hiểu sao?”
Người này không tồn tại tế bào hài hước.
“Chòng ghẹo?”, đối với ngôn ngữ Trung Quốc anh vẫn chưa nắm rõ, vẫn còn chưa biết nhiều từ.
Hứa Luật: “Just kidding đó!”
Lần này anh đã hiểu thông.
Nhưng không phải phản ứng ngay lập tức như cô mong đợi mà một lúc lâu sau mới ồ một tiếng.
Kidding? Chòng ghẹo? Cái từ này với anh mà nói chỉ là một từ có tần suất sử dụng cực thấp chứ đừng nói vận dụng trên người anh.
Vốn dĩ nó chỉ là những câu cú tẻ nhạt gây cười.
Tuy nhiên anh rõ ràng nói chuyện với cô một cách rất nghiêm túc, sao cô lại đáp lời bằng một câu trêu ghẹo anh. Điều này không hề phù hợp với sự logic trong đối thoại nên anh tài nào biết được, nhưng nhìn cô hình như cô không nói dối.
Thôi được rồi, cứ cho là anh không thể nào hiểu được suy nghĩ của những con người bình thường này đi.
Đường Tố không nói thêm lời, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Như vậy thôi sao?
Hứa Luật có chút lúng túng , không nghĩ đến chỉ là câu nói đùa này khiến người bạn cùng nhà của cô lại cho là thật hơn nữa trông anh có vẻ không cố ý cư xử như vậy mà thật sự không biết đó là một câu gây cười.
“Sorry!”, Hứa Luật gãi đầu, không hiểu sao thốt lên từ này.
Đường Tố ngẩng đầu nhìn cô: “For … what?” (vì chuyện gì?)
Câu xin lỗi này của cô là sao đây, vì câu nói ‘Anh hết thuốc chữa rồi!’ thôi sao? Nếu nó chỉ là chuyện gây cười thì đâu cần nói lời xin lỗi?
Đã nói là chuyện cười rồi mà!
Oạch …
Vì chuyện gì?
Hứa Luật lại bị câu hỏi của anh làm cho á khẩu.
Hứa Luật từ nhỏ đến lớn được mệnh danh là kẻ miệng lưỡi, cô gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Thế nhưng, sau khi Đường Tố xuất hiện cô thường xuyên mắc phải tình trạng: Không thốt nên lời hoặc là không còn từ gì để nói.
Hứa Luật: “À … chẳng qua tôi cảm thấy … Nói chung, tôi xin lỗi anh. Tôi chỉ nghĩ tất cả mọi người đều cho đó là chuyện cười không nghĩ đến khiến anh hiểu lầm như vậy.”
Đường Tố nhìn cô gái trước mắt, thu toàn bộ tất cả hành động vô thức của cô vào đáy mắt: tay vuốt trán … là xấu hổ, cằm nhếch đồng thời khóe miệng rũ xuống … đang tự trách; cô đang căng thẳng, thật sự rất căng thẳng.
Cô nói lời xin lỗi chân thành vì chuyện trêu đùa kia của mình, anh cảm nhận được … thế nhưng …
“Tôi không nhận lời xin lỗi của cô”, Đường Tố cụp mắt, đưa ra câu trả lời.
“Cái gì?”
Là ý gì đây?
Giọng nói anh kiên quyết: “Cô không sai. Dưới góc độ của cô đó chính là sự trêu ghẹo, một câu chuyện cười cũng không có hàm chứa bất kỳ sự công kích hay ác ý gì hết; về phía tôi, tôi coi câu nói đó là thật, đó là do tôi chưa phân tích nó đầy đủ, sai cũng không phải do cô”, anh chậm rãi nói, “Dĩ nhiên, tôi chẳng có lỗi, chỉ là tôi nhận thức câu nói kia không giống cô mà thôi.”
Hứa Luật há hốc mồm: “Được! Được! Chúng ta không ai sai hết!”
Tán gẫu với anh quả thực … thực sự là …
Thực sự là rất có tính khiêu chiến.
Quả thực vượt qua phạm vi giao tiếp của người bình thường.
“Đường Tố … anh lúc nào … à … lúc nào cũng vậy phải không? Nói chuyện í!”
“Có cái gì không đúng?”
“Không có!”, Hứa Luật lắc đầu một cái, “Chẳng qua tôi cảm thấy anh hơi giống nhân vật trong truyện Cực phẩm Lôi Đế.” Tuy rằng thường khiến cô á khẩu không thể nói thành lời, có lúc không thể lý giải nổi tư duy của anh, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy những điều anh nói đều hoàn toàn có lý.
“Thú vị?”, Đường Tố cân nhắc hai từ này, “Là như vậy đúng không? Người khác thì không cho là như vậy!”
Hứa Luật: “Bọn họ nói thế nào?”
Thân người hơi nhoài về phía trước, nêu lên toàn bộ từ ngữ người khác đánh giá mình: “Terrible, Crazy, Monster … Còn có …”, anh nhìn vẻ mặt đang trợn mắt há mồm của cô, đột nhiên anh cảm thấy dáng vẻ này của cô cũng rất ngờ nghệch, có thể nói giống con Arthur nhưng không làm cho người ta thấy chán ghét như Arthur.
“Còn có từ gì nữa?”
Đáng sợ? Tên điên? Quái vật? … quả là những từ ngữ miêu tả không hề hợp với con người chút nào.
“What – The – Fuck!”
Đây là từ thô tục nhất.
Hứa Luật nhìn anh, anh rất bình tĩnh, giống như mấy từ kia chẳng có chút quan hệ nào với anh.
“Không lẽ anh không để tâm mấy từ ngữ đó sao?”
“Để tâm?”, Đường Tố ngừng vài giây, hỏi ngược lại cô: “Tại sao tôi phải để tâm?”
Giọng điệu tràn đầy nghi hoặc.
Hứa Luật tự lẩm bẩm: “Đúng … anh cần gì phải để tâm mấy tên vô danh tiểu tốt kia, tầm nhìn của bọn họ so với một con cá còn không bằng.”
Đường Tố sửa ngay câu ví von này của cô: “Xin đừng lấy món tôi thích ăn nhất ra so sánh với mấy tên vớ vẩn đó.”
“… tôi sai rồi … bọn họ quả thực ngay cả mèo còn không bằng.”
“Meooo …”, Agatha đang quẩn bên chân Đường Tố đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đường Tố nhếch mày, không cần nói cũng biết ý của anh: Nhìn đi, Agatha cũng kháng nghị lại kìa.
Queen nhảy khỏi ghế sofa, chạy lại chân cô cọ cọ, hành động đáng yêu đến mức cả người cô muốn tê dại.
“Bé cưng, chị sai rồi”, Hứa Luật bế Queen lên, ôm vào lòng, gãi gãi cằm nó, sửa lại: “Bọn chúng ngay cả đống sht cũng không bằng.”
Một sự ví von rất thô thiển nhưng thực tế.
“Cô biết không, hạt café chồn – một trong những hạt café quý nhất trên thế giới là được …”
Loại hạt này được thu nhặt từ trong phân của con cầy hương.
Giá hạt café chồn dao động từ $ cho pound (tương đương khoảng ba triệu rưỡi cho nửa ký hạt café)
Hứa Luật: “…”. Cô phải im, buộc phải im, không thì cô cũng sẽ chửi thề mất.