Tôi cầm quyển nhật ký về nhà, Ngô Giang gọi điện báo rằng hôm nay có việc gấp nên sẽ về muộn, dặn tôi cứ ăn cơm nghỉ ngơi trước. Vì đang chiến tranh lạnh nên tôi cũng chẳng buồn hỏi anh ấy đi đâu, làm gì, chỉ ậm ừ lấy lệ rồi dập máy.
Vừa vào nhà một lúc đã có người bấm chuông, là bác Chu, người giúp việc theo giờ. Lạ thật, bác ấy thường chỉ đến một tuần ba buổi để dọn dẹp vào chiều muộn. Bây giờ mới là buổi trưa, không hiểu bác ấy đến làm gì.
- Cháu chào bác, sao bác lại đến giờ này?
Bác Chu là một phụ nữ gần năm mươi, tính tình vui vẻ, cũng rất chăm chỉ. Tuy bác ấy có nói hơi nhiều một chút nhưng cũng không phải kiểu người thọc mạch vào chuyện riêng của người khác. Mỗi lần gặp tôi bác ấy đều thích kể chuyện con cái vợ chồng nhà mình, rất ít khi tò mò thăm dò chuyện vợ chồng tôi.
- Cậu Giang gọi điện cho tôi, bảo tôi đến nấu cơm cho cô. Chết thật, cô đi đứng thế nào mà bị ngã thế này?
- Dạ, cháu không cẩn thận thôi, cũng không có gì nghiêm trọng. Bác mua thức ăn rồi ạ?
Bác Chu xách chiếc làn đựng đồ vào bếp, bắt đầu lấy đồ đặt lên bệ.
- Tôi mua rồi, cậu Giang nói đồ ăn ngoài hàng không nóng sốt, không hợp vệ sinh, sợ cô ăn uống qua loa thiếu chất, dặn tôi đi chợ mua thực phẩm tươi về nấu cơm. Nhất cô đấy, tôi đi làm giúp việc cho bao nhiêu nhà rồi, làm gì có mấy người đàn ông chiều vợ như vậy!
Tôi chỉ cười không đáp. Hừ, cũng biết quan tâm cơ đấy, hồi sáng còn không buồn đuổi theo tôi.
Bác Chu nấu cơm trong bếp, tôi ngồi ở phòng khách, lấy quyển nhật kí ra đọc. Dựa theo ngày tháng trong này thì mẹ tôi chỉ bắt đầu viết nhật kí khoảng năm tháng trước khi mất.
Điều này chứng tỏ trước đây tôi suy đoán không sai, một người phụ nữ hướng ngoại cá tính mạnh như mẹ tôi không có thói quen viết nhật kí, mẹ tôi chỉ bắt đầu viết khi tâm lý chịu tác động mạnh, bị dằn vặt khó chịu, không thể giải toả được. Bởi vì không dám kể với ai nên chỉ có thể trút ra bằng cách này. Nguyên nhân viết nhật kí của mẹ có lẽ là do lương tâm cắn rứt khi cố giúp chồng cướp gia sản của bố ruột, lại ép em trai phải ngồi tù.
Nhật kí bắt đầu vào ngày tháng năm trước và kết thúc vào ngày tháng năm mẹ tôi mất.
“Ngày tháng năm xx
Thời tiết năm nay thật kì quái, đáng lẽ ra phải hết mùa hè rồi vậy mà trời vẫn nóng khủng khiếp. Mình vốn định sắp xếp thời gian để cả nhà cùng đi du lịch châu Âu nhưng bận quá, bao nhiêu việc đều đổ lên đầu mình.
….
Ngày tháng năm xx
Hôm nay có một người phụ nữ gọi cho Minh, đang ăn cơm mà anh ấy vội vã đứng lên ra ban công nghe điện thoại, thật đáng ngờ, có phải anh ấy nuôi nhân tình bên ngoài không?
Những ngày này mình cảm thấy rất tệ, cả mình và chồng đều bận rộn nên ít có thời gian nói chuyện với nhau, nếu có thì toàn là chuyện công ty rồi cổ phần. Vợ chồng mà chẳng khác gì đối tác làm ăn, cuộc sống bức bối và nhạt nhẽo quá!
…
Ngày tháng năm xx
Mình biết là mình đang làm những việc sai trái nhưng mình không sao dừng lại được. Mình không muốn mất chồng, dã tâm của anh ấy lớn quá, giúp anh ấy tức là mình đang phản bội bố, em trai và tất cả những người khác trong gia đình.
Mình thật sự điên rồi, biết rõ là sai nhưng mình không biết phải làm gì khác, mình không đủ sức từ chối yêu cầu của anh ấy. Vợ chồng với nhau gần hai mươi năm, đang lẽ tình cảm của bọn mình phải phai nhạt đi nhiều, tại sao mình vẫn yêu anh ấy một cách ngu ngốc như vậy.
Mình không biết, thật sự không biết!
…
Ngày tháng năm xx
…
Ngày tháng năm xx
…
Ngày tháng năm xx
…
Trong khi tôi vẫn đang cố gắng đọc kỹ cuốn nhật kí xem có phát hiện gì không thì bác Chu đã sắp đồ ăn lên bàn.
- Cô Thư, tôi làm xong cơm rồi, cô ra ăn đi cho nóng!
Tôi tạm đóng nhật kí lại, ra bàn ăn cơm. Vì đầu óc vẫn quanh quẩn về cuốn nhật kí nên tôi thậm chí không để ý mình chỉ toàn gắp rau xào. Bác Chu tò mò nhìn rồi gắp thịt kho trứng vào bát cho tôi.
- Cô đừng chỉ ăn rau xanh như thế, nhìn cô cũng có béo đâu, phải ăn thêm thịt vào. Phụ nữ đẫy đà một chút chồng mới thích, làm gì có người đàn ông nào thích ôm một bộ xương đâu.
Tôi cười gượng rồi tiếp tục và cơm.
Thật kì lạ, tuy rằng đúng là mẹ tôi đã thể hiện tâm trạng bất ổn của mình trong nhật kí nhưng nếu đó là giai đoạn khủng hoảng của mẹ thì đáng lẽ mẹ phải viết rất thường xuyên chứ. Đằng này mẹ tôi không hề viết đều, mỗi tháng chỉ viết vài lần, có tháng chỉ viết đúng một lần.
Vì không có tâm trạng thưởng thức đồ ăn nên ăn gì tôi cũng thấy khó nuốt, cuối cùng tôi múc canh sườn chan vào bát, ăn qua loa cho xong bữa rồi tiếp tục xem nhật kí.
Số trang trắng còn lại trong quyển nhật kí rất nhiều, chính xác thì mẹ tôi chỉ viết nhật kí có hai mươi ba ngày rải rác trong một năm.
Mặc dù đã đọc rất kỹ nhưng tôi vẫn không thấy có điểm gì đặc biệt, thậm chí mẹ không hề đả động đến việc bố tôi âm mưu làm hại mẹ. Lẽ nào tôi đoán sai, mẹ tôi căn bản không có ẩn ý gì trong này cả, đây chỉ là một cuốn nhật kí bình thường.
Trong tháng cuối cùng của nhật kí mẹ tôi đã viết ba lần, vào ngày mùng một, mùng ba và mùng tám. Nội dung cũng không có gì đặc biệt, hầu như phần sau của nhật kí đều thể hiện sự hối hận và đau khổ của mẹ tôi khi đã tiếp tay cho chồng làm hại cả nhà. Ngày mùng tám mẹ có nhắc đến tôi.
Phải rồi, suốt cả quyển nhật kí mẹ chỉ nhắc đến tôi đúng một lần vào ngày cuối cùng viết nhật kí.
“Ngày tháng năm xx
Những ngày này nặng nề và mệt mỏi quá, quanh mình không còn ai nữa. Sau khi bố mất mẹ đã từ mặt mình. Mình biết tội của mình rất lớn, không xứng đáng được mọi người tha thứ.
Con gái ngày càng xa cách mình. Nó không còn muốn nói chuyện với mình nữa, ngay cả ăn cơm cùng nó cũng rất lạnh lùng, mặc kệ mình hỏi gì nó đều trả lời qua loa. Không ngờ con gái ghét mình như thế.
Buổi chiều nay đi thăm một trại trẻ mồ côi, mình cảm thấy đỡ u uất phần nào. Mình dạy bọn trẻ đọc bảng chữ cái A, B, C… rồi dạy chúng chữ số ,,,… Chúng thật đáng yêu, nhìn chúng mình lại nghĩ đến Thư khi còn nhỏ. Lúc lên hai nó đã rất thông minh, ba tuổi nó thậm chí còn đọc được cả truyện trong báo Sơn ca. Nhưng nó càng lớn thì mình và con gái lại càng xa nhau. Suốt cả những năm Thư học cấp hai, hai mẹ con chỉ cùng nhau đi xem phim một lần. Mình vẫn nhớ đó làm phim Bay trên tổ chim cúc cu. Bài đồng dao trong phim thật buồn cười, mình nghĩ con gái chắc rất thích con ngỗng thứ ba.
…”
Có cái gì đấy không đúng. Tôi đọc đi đọc lại mấy lần nội dung ngày mùng tám nhưng vẫn không phát hiện ra mẹ tôi đang muốn nói gì.
Tôi không ghét mẹ, tính tình tôi vẫn như thế từ trước, người khác không hiểu còn được, nhưng mẹ tôi thì sao lại không hiểu chứ? Điểm duy nhất mà tôi chắc chắn ở đây là mẹ tôi sẽ không nhầm lẫn đến mức quên rằng tôi và mẹ không hề cùng nhau xem phim kể từ khi tôi học xong tiểu học. Hơn nữa Bay trên tổ chim cúc cu là một bộ phim rất kén người xem, ngay cả người lớn cũng chưa chắc đã hiểu được hết nội dung phim truyền tải chứ đừng nói đến một đứa trẻ con học cấp hai. Suốt những năm đi học tôi chỉ thích phim kinh dị và hành động, chẳng có lý gì tôi lại chọn một phim khó hiểu như Bay trên tổ cúc cu để xem. Lần đầu tiên tôi xem phim này là khi tôi học năm thứ ba đại học, một mình và không có ai đi cùng, và nếu tôi không nhầm thì trong phim không nhắc đến bài đồng dao nào cả, chỉ có trong truyện gốc, khi người đàn ông da đỏ nhớ đến bài đồng dao của trẻ em thổ dân.