Chương này là phiên ngoại đặc biệt vào Ngày của Mẹ.
Dịch: Măng Cụt
Hôm nay là Ngày của Mẹ. Hằng năm, vào ngày này, anh nói lắp sẽ tặng hoa hoặc gửi một món quà bất ngờ cho mẹ của mình.
Tui ngồi ngây ngốc, nghe anh nói lắp nói chuyện với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ… đã nhận được… hoa… hoa chưa? Con… yêu… yêu… mẹ.”
Anh nói lắp cúp điện thoại, lay lay tui một hồi tui mới định thần lại. Lúc này, cảm giác áy náy chợt ập tới.
Trong suốt cuộc đời ít bày tỏ của mình, tui chưa bao giờ nói với mẹ câu “Con yêu mẹ.”, cùng lắm cũng chỉ có “Chúc mẹ Ngày của Mẹ vui vẻ.”
Điều này thoạt nghe rất bình thường, nhà tui chưa từng vì ai không nói những lời đó mà sinh lòng hoài nghi rằng người đó không yêu mình; nhưng cũng vì thế mà mọi người càng giấu yêu thương vào lòng.
Mẹ tui yêu tui đến mức tim bà không kiểm soát được điều đó, thỉnh thoảng tình yêu ấy sẽ chực trào làm cho tui “đắm chìm” lúc nào không hay.
Tui chưa nhắm mắt mà hàng loạt hình ảnh đã đổ bộ vào đầu tui, những hình ảnh này đều thể hiện về tình yêu thuần khiết và vĩ đại nhất: tình yêu mẹ dành cho tui.
Vì vậy tui không khỏi mường tượng ra cảnh mẹ tui đi khiêu vũ với các cô dì tầng dưới, nghe kể con họ tặng họ nhiều hoa như thế nào, dỗ ngọt họ ra sao mà nhớ lại con mình chỉ có mỗi câu “Chúc mẹ ngày lễ vui vẻ.”
Chắc chắn là bà sẽ không trách tui nhưng ai dám nói là bà sẽ không cảm thấy lạc lõng?
Tình yêu của tui dành cho mẹ không chực trào như mẹ yêu tui nên có lẽ việc thể hiện một cách thẳng thắn sẽ tốt hơn nhiều.Nhân lúc tui đang thất thần, anh nói lắp ôm lấy tui, rúc đầu vào cổ tui, hỏi: “Muốn… muốn về nhà… không?”
Tất nhiên là tui hiểu ý anh ấy nhưng tui vẫn thờ thẫn như cũ, gật đầu một cách cứng nhắc.
Lúc ngồi trên xe, tay tui thì cầm bó cẩm chướng thơm ngát, lòng tui thì hồi hộp hơn cả lúc tỏ tình với người thương.
Tuy anh nói lắp tuy đang lái xe nhưng cũng nhìn về phía tui rất nhiều lần, dường như cảm giác được là tui đang lo lắng. Thấy thế tui vội trấn an: “Em không sao, anh tập trung lái xe đi.”
Anh nói lắp hiểu ý, cười cười xoa đầu tui: “Đừng… đừng căng thẳng.”
Tui chợt thấy xấu hổ nhưng cảm giác hồi hộp thì đã giảm đi nhiều rồi.
Đứng trước cửa, tui hít một hơi thật sâu… nhưng vẫn không dám gõ.
“Lúc trước… em… em… tán tỉnh… tán tỉnh… anh, em cũng… đâu… đâu có… thế này?”
“Anh là anh, mẹ em là mẹ em, sao mà giống nhau được!”
Anh nói lắp không chịu được nữa, thẳng tay gõ cửa giúp tui.
Rất nhanh sau đã nghe được tiếng bước chân của mẹ, bà vừa mở cửa thì tui đã nhanh tay vươn bó hoa ra, tranh thủ lúc chưa thấy mặt bà, vội nói lớn: “Mẹ! Chúc mẹ Ngày của Mẹ vui vẻ! Con yêu mẹ!”
“Là An An sao, ây da, con cố ý về đây một chuyến à? Không sợ mệt à con? Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, ở nhà chơi với Sâm Sâm không phải tốt hơn sao?” Ngoài miệng thì nói thế nhưng tay bà lại ôm bó hoa thật chặt, miệng nhoẻn cười thật tươi.
Tui vừa ngại vừa run, tay không tự chủ xoắn vẹo thành một cục: “Ài… là tại con nhớ mẹ quá đó.”
“Lại làm sao? Không phải vừa gặp hôm 1/5 hửm?”
“Ngày… ngày của Mẹ… không… không giống thế.”
Mẹ tui không nói gì nữa.
Tui cảm kích nhìn anh nói lắp, theo mẹ vào nhà.
Cuối cùng, tui và anh nói lắp cùng chuẩn bị bữa tối cho ba mẹ, sau khi ăn uống vui vẻ xong thì tui và anh nói lắp tranh thủ về trước khi trời tối.
Xuyên suốt chặng đường, lòng tui cứ ấm áp mãi.
Về đến nhà, tui chợt nhớ lại vẻ mặt ghen tị của ba nên hỏi anh nói lắp: “Còn Ngày của Ba thì sao, anh làm thế nào?”
“Lúc… lúc đầu, không tặng, sau… sau đó ba anh… giận… nên mỗi năm tặng… tặng… một bó hoa.”
“Chỉ vậy thôi mà anh đã hài lòng rồi hở?”
“Không… không hẳn… nhưng bị… bị mẹ anh… mắng… nên… nên không… không dám… nói không.”
Nghĩ đến cảnh ba anh nói lắp ngạc nhiên, tui lại cảm thấy buồn cười không thôi.
Ngày của Ba năm nay phải ôm ba một cái thôi.
Tiểu kịch trường:
An An: Hôm nay mẹ nhận được bó hoa cẩm chướng đầu tiên trong đời. (๑><๑)
Em gái An An: Năm nào em cũng tặng mà? (ー△ー;)
An An: ?…???!!! (ŐдŐ๑)