Biên tập: Măng Cụt
Cam Lớn rất quan tâm đ ến sinh hoạt tình cảm của tui, thậm chí khi còn độc thân, cô ấy còn đến gay bar tìm 1 thay tui nữa.
Cho nên lúc tui đến gay bar thường được gọi là "Bạn tốt Cam Lớn".
Nhờ phúc cô ấy mà khoảng thời gian đó tui cũng quen biết được rất nhiều 1 chất lượng cao, tuy rằng không tính đến chuyện lâu dài được nhưng ít nhiều gì cũng giúp tui có thêm được nhiều bạn.
Đi đêm có ngày gặp ma.
Có một lần Cam Lớn bị "lật xe".
Tối hôm ấy tui tăng ca, cô ấy gọi tui ba cú điện thoại liên tiếp.
Cô ấy khóc lóc kể lể, nói cô ấy lỡ crush một anh đẹp trai trên đường, sau đó lại theo anh ấy vào gay bar, cuối cùng là nhìn người ta tr@n truồng nhảy khêu gợi một cách cuồng nhiệt trên sân khấu.
Sau đó cô ấy an phận một lúc lâu nhưng rồi cũng lại ngựa quen đường cũ.
Ngoài miệng thì tui ghét bỏ nhưng trong lòng vẫn rất cảm ơn cô ấy, đến mẹ tui còn không quan tâm bằng cổ nữa.
Tui và cô ấy quen biết nhau lâu như vậy, cứ nghĩ là mình đã hiểu nhau hết rồi nhưng lại không ngờ cô ấy sẽ kết hôn với một người đàn ông mà mình quen chưa đến ba tháng.
Ai nói là sẽ cùng nhau độc thân rồi theo nhau theo nhau vào viện dưỡng lão chứ?
Tui sợ cô ấy bị người ta lừa nên theo sát người đàn ông đó nhưng dường như là tỷ lệ Cam Lớn lừa người đàn ông này cao hơn.
Vì vậy tui yên tâm rồi.
Hôn lễ của Cam Lớn, cô ấy nói dù là cô ấy kết hôn rồi nhưng sẽ vẫn sẽ cố tìm 1 cho tui.
Tui liếc mắt, đáp: "Tạ ơn ngài."
Nhưng sự thật là sau khi kết hôn rồi thì cô ấy ít liên lạc với tui nhiều lắm.
Mang thai xong càng không quan tâm tới tui hơn nữa.
Cô ấy là người đầu tiên mà tui nói chuyện tui với anh nói lắp bên nhau.
Cô ấy kích động vô cùng, gọi điện thoại rất nhiều, còn cổ vũ tui chụp trộm anh nói lắp nữa.
Quỷ thần xui khiến thế nào mà tui cũng làm, sau đó cô ấy còn giật dây tui sắp xếp cho bọn họ gặp mặt nữa.
Hỏi không biết sao tui và anh nói lắp quen nhau, nhưng sao tui dám nói được, tui đánh trống lảng hết hai tuần lễ, đến khi cảm thấy anh nói lắp nghiêm túc với chuyện tình cảm tụi tui thì tui mới nói.
Anh nói lắp đồng ý rất dễ dàng, sau đó Cam Lớn dẫn bạn đời đến nhà tụi tui ăn cơm.
Xuyên suốt bữa tiệc, Cam Lớn vẫn luôn nắm thế chủ đạo, miệng lưỡi cô ấy lưu loát, moi được không ít chuyện từ chỗ tui.
Cô ấy vô cùng vừa mắt anh nói lắp, trước khi đi còn nói riêng với anh mấy câu, đại loại là muốn anh quý trọng tình cảm của tui nhiều chút.
Sau đó thì tụi tui có cơ hội giới thiệu bạn bè hai bên thân thiết với nhau.
Bạn bè anh nói lắp không nhiều, chủ yếu là người trong vòng.
Sau khi tụi tui giao lưu được nửa năm thì vào một ngày nọ, anh nói lắp chợt nói có một người bạn muốn đến nhà tụi tui ăn cơm.
Bạn thân, thẳng nam, nghiên cứu sinh tiến sĩ.
Ba từ mấu chốt này làm tui có cảm giác uy hiếp.
Đọc truyện tại W a t t p a d mangcut2211 và W o r d p r e s s
Vốn nghĩ phải hỏi cung một phen nhưng không ngờ anh nói lắp lại thành thật khai báo trước.
Đây là một sự cố bi thảm gay yêu thầm thẳng nam trúc mã.
Từ khi sinh ra đã là hàng xóm, cũng vì chuyện này mà một quãng thời gian dài anh nói lắp cũng chỉ có một người bạn trúc mã này mà thôi.
Thẳng nam trúc mã có phong thái một bác sĩ nhỏ từ lúc tí hon, trầm mê với việc đọc sách vô cùng nên đã đeo kính hồi rất bé.
Tui đã nói rồi, anh nói lắp thích nói chuyện lắm mà chẳng qua hồi bé không ai nghe anh ấy nói thôi.
Ba mẹ anh ấy bận rộn như thế nên cũng không hơi đâu mà nghe anh ấy nói chuyện chậm rì làm gì.
Chỉ có trúc mã này là khác.
Tuy y không nói chuyện với anh nói lắp nhưng lại tình nguyện nghe anh nói lắp nói.
Bác sĩ nhỏ trúc mã này có một khả năng đặc biệt, đó là khi đọc sách sẽ không để ý bất kì điều gì xung quanh.
Vì vậy đã gây ra không ít chuyện cười.
Thật ra cũng không hẳn là thẳng nam trúc mã nguyện ý nghe anh nói lắp nói chuyện, chẳng qua là y không ngại có một người nói lắp lải nhải quanh mình mà thôi.
Lúc mới đầu nói, thỉnh thoảng anh nói lắp sẽ dừng lại một chút để hỏi ý kiến, sau đó lại phát hiện y vốn không hề nghe, nhưng anh không những không tức giận mà còn nói nhiều hơn.
Hoàn toàn không sợ y tiết lộ bí mật!
Lên cấp hai, anh nói lắp dần nhận ra xu hướng tính dục của mình nên đã nảy sinh tình cảm khác thường với thẳng nam trúc mã.
Khi đó đúng thật là cái gì anh nói lắp cũng dám làm, nhân lúc người ta không nghe, anh ấy thừa cơ thổ lộ luôn.
Vừa dứt lời, thẳng nam trúc mã đã ngơ ngác quay đầu hỏi: "Cậu vừa nói gì thế?"
Anh nói lắp căng thẳng muốn xỉu: " Sao... sao cậu cậu cậu... cậu nghe... nghe... nghe được... được?"
Thẳng nam trúc mã càng khó hiểu hơn: "Tớ đâu có điếc đâu."
Thật ra y vẫn luôn "vô tình" nghe đồ nói lắp này kể chuyện, khi lau kính lúc nãy là một ví dụ.
Năm đó, anh nói lắp tí hon đã trải qua cú sốc đầu đời như vậy, anh vẫn luôn băn khoăn không biết liệu rằng trúc mã có nghe được bí mật nào anh lỡ mồm nói ra không.
Cũng may là anh thông minh nên đã lấp li3m được việc tỏ tình + come out.
Trúc mã trầm mê đọc sách, không rành chuyện đời, xem chừng còn không biết trên đời này có tồn tại "quần thể" đồng tính luyến ái nữa.
"Zin yêu đương" của anh nói lắp đã mất từ hồi cấp hai.
Bởi vì anh ấy yêu sớm!
Tui tức không chịu được, không ngờ anh ấy lại suýt có bạn trai sớm như thế.
Tui không muốn nghe nữa, phạt anh nói lắp quỳ sầu riêng ba tiếng luôn (bushi).
Không đọc ở trang reup!
Buổi cơm hôm ấy, tui ăn mặc cực kì nghiêm túc.
Anh nói lắp cười trộm: "Chưa... chưa từng thấy... em... em... như này."
Tui liếc anh một cái.
Sau khi nhìn thẳng nam bác sĩ xong, tui cảm thấy trang phục của mình hôm nay hoàn toàn không có ý nghĩa gì nữa.
Bởi vì người bạn này không khác gì so với mấy vị bác sĩ cứng nhắc trong ấn tượng của tui, là kiểu người gầy gò, mang kính dày, cả người toả ra "hơi thở tri thức".
Dáng người không cao, cũng không quá đẹp, ăn mặc sang trọng nhưng cũng không có gì nổi bật.
Tui cứ nghĩ đó phải là một mỹ nhân ôn nhu như ngọc trong tiểu thuyết cơ.
Nhưng vợ y lại rất có khí chất.
Cuối cùng tui cũng biết tại sao chuyện tình đầu của anh nói lắp lại "chết" sớm như vậy rồi.
Thẳng nam nói riêng với tui: "Tuần trước Trần Sâm kể tôi nghe là cậu ấy đã yêu một người đàn ông, muốn được bên người đó đến cuối đời. Khi đó tôi đã tự nhủ mình nhất định phải về gặp cậu. Cậu còn tốt hơn trong tưởng tượng của tôi nữa, rất hợp với Trần Sâm."
Y móc ra một điều thuốc, mò kiếm bật lửa trên người nhưng mò mãi vẫn không thấy nên đành cất điếu thuốc đi, nói tiếp: "Trần Sâm vẫn luôn nghĩ rằng tôi không biết cậu ấy là người đồng tính. Thật ra thì tôi biết từ hồi cấp hai hẳn là cậu ấy đã kể cậu nghe rồi đúng không? Cậu ấy nghĩ mình đã gạt được tôi nhưng tôi đọc nhiều sách như thế, làm sao có chuyện chưa đọc quyển nào liên quan đến đồng tính luyến ái đâu chứ? Thế nhưng cậu ấy không muốn nói với tôi, cậu cũng không ép làm gì. Tôi vẫn luôn chờ cậu ấy mở lời, bây giờ mới biết, hoá ra điều khiến cậu ấy nói ra là cậu. Không có cậu thì chẳng biết bao giờ cậu ấy mới chịu nói cho tôi chuyện đó nữa."
Cuối cùng, y chúc tụi tui hạnh phúc.
Tui và anh nói lắp tiễn họ ra sân bay, trao nhau những cái ôm và hứa rằng đến hè sẽ đi thăm bọn họ.
Về nhà, tui bấm eo anh nói lắp.
Anh bị đau: "Sao... sao vậy?"
Tui dán vào tai anh, mắng một câu: "Đồ ngốc."
Anh nói lắp ngơ ngác nửa ngày, cứ nghĩ là do lúc nãy anh ôm thẳng nam nên làm tui ăn giấm.
Thế này mà không phải ngốc sao?
Giữ một cái tủ suốt mười mấy năm nhưng lại không biết người ta đã mở nó ra từ sớm.(*)
Cũng may đó là một thẳng nam chính trực.
Cũng may đó là một thẳng nam.
(*) Ý là anh nói lắp giấu thẳng nam chuyện mình là gay mười mấy năm nhưng thật ra người ta đã biết từ lâu rồi.