Mẹ và em gái Minh đã vào ngay sau khi cô gọi được khoảng ′. Nhìn hai người mặt mày tái nhợt, mắt cứ đảo đi đảo lại hốt hoảng nhìn vào từng phòng, cô thấy như mình vừa làm sai điều gì đó. Cô cúi gằm mặt, nhắm mắt lại. Tất cả mọi thứ đã sụp đổ khi mẹ ra đi, khi cô tự có thể tạo một vỏ bọc hoàn hảo cho chính mình thì bố lại ra đi. giờ đây có người đã cho cô hiểu thế là là tình yêu, niềm thương cảm trong cuộc sống thì hiện giờ người ấy đang trong tình trạng nguy kịch. Kiếp trước cô đã làm gì sai sao? Tất cả mọi người đối xử tốt với cô đều như vậy, cô không còn dám dựa vào ai, yêu thương ai nữa rồi, liệu cô có làm họ bị thương nữa không???
-Anh, Minh nó thế nào rồi?
Anh giật mình mở mắt
-À, Minh ngủ rồi ạ!
-Thế à? Nó bị làm sao?-Mẹ Minh bám lấy tay áo cô, hỏi.
-Minh bị ung thư.
-Trời! -Mẹ Minh thốt lên.
-Đã sang giai đoạn giữa, chắc trước giờ cậu ấy không phát hiện ra, tuy nhiên…đây là một trường hợp hiếm gặp, các bác sĩ nói…phải đưa cậu ấy ra nước ngoài phẫu thuật.
-Phẫu thuật…?-Mẹ Minh hốt hoảng, ngã người về phía sau. Nhanh tay đỡ lấy bà, Nin lên tiếng:
-Liệu có..rủi ro gì không?
-Tôi không chắc, -Rồi cô nhìn vào cánh cửa phòng bệnh của Minh.
-Đi vào xem anh Bun tỉnh lại chưa, mẹ đi nào!- rồi Nin dìu bà vào phòng.
Anh nhìn hai người bước vào phòng xong cô đi về phía cổng bệnh viện, cô muốn mua cái gì đó cho cậu ăn.
Bước vào phòng với chiếc cặp lồng cháo, thấy Minh đã tỉnh dậy, đang ngồi cười toe toét với Nin, lòng Anh hơi trùng xuống. Cô biết, cậu chưa biết bệnh tình của mình, cậu nghĩ mình chỉ bị ngất do thần kinh yếu chứ không phải vì bị ung thư..
Thấy Anh bước vào, Minh cười cười, nói:
-Cậu có gì cho tớ ăn à?
-..
Anh không trả lời, cô đi đến gần Minh, nhìn sắc mặt cậu vẫn tái xanh, cô nhíu mày:
-Không cần gắng gượng, mệt cứ nghỉ!
-Ơ, tớ..- Minh giật mình, sao cô tinh vậy, đúng là cậu thấy trong người mệt, chỉ muốn nằm ngủ nhưng lại sợ mẹ và Nin lo lắng, nên phải cố gắng cười tươi. Hai người đó còn không nhận ra, sao cô lại có thể nhận ra khi mới nhìn qua cậu vậy chứ.
-Ăn đi rồi nghỉ..
-Ờ..
Cố gắng ăn hết tô cháo để chứng tỏ mình khỏe mạnh, xong xuôi Minh nằm xuống định ngủ tiếp. Mẹ và Nin đã ra ngoài mua nước, chỉ còn hai người trong phòng. Anh dọn dẹp lại mấy cái bát, Minh ngồi nhìn cô. Khuôn mặt cô lúc nào cũng vậy luôn lạnh băng không một biểu cảm, cậu đã cố gắng thay đổi nó, nhưng có vẻ không được như mong muốn. Mặc dù cậu đã nhận ra một vài sự thay đổi ở cô nhưng nó chưa nhiều lắm. Cô vẫn ít nói, vẫn không thể hiện tình cảm của mình với cậu. Điều đó làm cậu buồn. Cậu thích cô từ lần đầu tiên hai người mới gặp. Cô lạnh lùng, cá tính, lại xinh đẹp, học giỏi. Bề ngoài thì đúng là như vậy. Còn bên trong…là một cô gái có nhiều nỗi đau, và chính những nỗi đau ấy đã cản trở cô với những người bạn cùng trang lứa. Mải suy nghĩ, cậu không biết cô đã xong và đang nhìn cậu từ lúc nào.
Anh nhìn Minh vài giây, rồi lấy một tờ khăn ăn, lau miệng cho Minh, ăn xong không biết lau gì cả! Trước đây cô chưa từng làm việc này thì phải, đây là lần đầu tiên, cô chăm sóc cho một người con trai.
Minh giật mình rời khỏi suy nghĩ ngay tức thì. Cậu nhìn cô, xong rồi cầm tờ giấy lau, nói:
-Tớ muốn ngủ một lát, cậu ra ngoài được không.
-Ờ…-Anh trả lời, lại nhìn Minh thêm mấy giây rồi bước ra ngoài.
Anh vừa đi khỏi cánh cửa, Minh lập tức lấy tay che miệng, oằn người ho. Cậu không biết mình bị làm sao nữa, sao mọi người không cho cậu biết.? Cậu bị làm sao? rốt cuộc là thế nào?
Đêm đó, khi thấy mẹ ngủ say, Minh len lén ngồi dậy, lật cái túi sách của mẹ cậu lên. Tập hồ sơ bệnh án của cậu. Bước ra ngoài hành lang, dưới ánh sáng mù mờ của bóng điện, cậu mở cuốn sổ ra. Khối u ác tính bên vùng bụng bên phải (Ori ko biết nhiều bệnh về ung thư). Cậu suýt thì đánh rơi cuốn sổ, giờ thì cậu đã hiểu thái độ của mọi người.
-Không ngủ hả?- Anh xuất hiện, cô vừa đi hỏi bác sĩ một số vấn đề về.
-Cậu…Tớ..bị ung thư.
Anh nhìn cuốn sổ trên tay Minh, rồi nói:
-Sẽ khỏi, nếu cậu ra nước ngoài phẫu thuật.
-Nhưng trong này có thêm một dòng chú thích: ‘đây là trường hợp hiếm gặp’.
-Vẫn có thể chữa.
-Phải, nhưng hi vọng không nhiều phải không?
Anh ngẩng lên nhìn Minh, dưới ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ đau khổ, thất vọng. Cô bèn nói:
-Lạc quan giúp con người giảm % bệnh tật.
-Không đâu.- Minh lắc đầu, cười nhạt- mình không phải là người dễ bị lừa đâu!
-Cậu nghĩ tôi lừa cậu?
-À, mình không có ý đó- Minh bối rối.
-…
Cả hai đều im lặng cho đến khi:
-Cậu sẽ phải đi phẫu thuật.
Minh lắc đầu.
-Cậu có phải là Trần Văn Minh tôi từng quen không? -Anh nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh băng.
Minh hơi giật mình vì giọng nói của cô, cậu ngẩng lên nhìn mặt cô, đôi mắt sáng ẩn sau cặp kính ấy đang giận dữ, tự nhiên cậu thấy lòng vui vui. Cô đang giận dữ vì lo lắng cho cậu. Rồi cậu cười, kéo cô vào lòng, ôm chặt rồi thì thầm:
-Tớ sẽ đi phẫu thuật, nếu có lâu thì cậu vẫn nhất định phải chờ tớ trở về. Được chứ?
-…
Anh không trả lời, nhưng cô vẫn vòng tay qua ôm lấy cậu. Minh hơi sững người, nhưng nhanh chóng mỉm cười rồi thì thầm:
-Cảm ơn, tớ nhất định sẽ trở về!
Cậu biết cô là một người luôn thích làm hơn là thích nói. Giá như thời gian cứ dừng lại như thế này thì sẽ không có những bất hạnh, đau khổ mà cũng ngọt ngào về sau.
Bệnh của Minh càng ngày càng nặng. Sau có hơn một tháng mà cơ thể cậu đã hiện rõ bệnh. Người xanh xao, vàng vọt, mặt lúc nào cũng tái và không có sự sống. Cơ thể như không có sức lực và thỉnh thoảng lại nôn do tác dụng của thuốc. Nhìn cậu bây giờ, bác sĩ khuyên gia đình nên đưa cậu ra nước ngoài sớm để chữa trị.
Sau khi tham khảo ý kiến của bác sĩ, nhà Minh quyết định hôm nữa sẽ đưa Minh sang Mĩ phẫu thuật. Rủi ro trong phẫu thuật khá lớn, nhưng phải phẫu thuật, cơ thể Minh mới khỏe được. Trong khi mẹ về thu xếp đồ đạc, Tâm và Anh đứng ngoài hành lang cửa phòng của Minh nói chuyện. Tâm từ khi biết tin Minh bị bệnh rất chăm chỉ kéo Anh đến thăm Minh. Cô rất thương Anh. Sau cái lần nghe về quá khứ của Anh do Minh kể, cô đã thông cảm cho Anh nhiều. Sao mọi người tốt đối với Anh đều ra đi như vậy? Hay vì Anh sinh ra là để là một bông hoa đơn độc giữa cuộc đời đầy sóng gió này?
-Không biết có thể chữa khỏi không nhỉ?- Tâm hỏi.
-Còn tùy.
-Ưm, hi vọng cậu ấy có thể khỏe lại, sống tốt như ngày nào.
-Tôi cũng hi vọng vậy.
-Vậy…cậu có buồn không?
Anh nhắm mắt, tựa đầu vào tường, nói:
-Cũng không chắc.
-Thật là…băng giá.- Tâm buột miệng nói xong lập tức lấy tay bịt miệng, liếc sang Anh. Cứ ngỡ Anh sẽ phản ứng lại, nhưng không, Anh chẳng hề phản ứng gì, vẫn nhắm mắt, dựa vào tường, nói:
-Ừm, tôi vốn là một tảng băng không thể tan chảy. Dù dùng cái gì đi nữa cũng vậy thôi….