Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

quyển 2 chương 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Puck

Một đêm này, hai người.

Từ ghế sa lon đến phòng tắm, rồi đến giường lớn trong phòng ngủ, khắp nơi đều lưu lại dấu vết yêu của bọn họ, đầy phòng cũng phiêu đãng mùi vị mập mờ lại cờ bay phấp phới.

Mà hai người ôm nhau chặt một chỗ, vẫn đắm chìm trong ái tình tuyệt đẹp.

Thư Mật Nhi cảm giác mình sắp không chịu nổi, hơi sức người đàn ông phía trên thật sự giống như dùng không hết, giống như mao đầu tiểu tử không biết mệt mỏi.

() mao đầu tiểu tử: chỉ (nam) thanh niên tính tình bồng bột.

Trần nhà trên đỉnh đầu cũng càng ngày càng mơ hồ, ánh đèn giống như biến thành vô số vì sao tỏa sáng lấp lánh, lúc thì đông, lúc lại tây, lúc lại dày đặc một chỗ, lúc lại xộc xệch mất trật tự.

Khi Thư Mật Nhi cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng văng tung tóe toàn bộ mầm mống trong nụ hoa của mình thì mặt cô nóng đến toàn thân đều đang run rẩy, hôn mê bất tỉnh trong một trận co rút

Mạc Đông Lăng cũng mê say nằm bên cạnh cô ngủ thiếp đi.

Tốt đẹp chính là sáng sớm luôn đặc biệt làm cho người ta mong đợi, ánh mặt trời rực rỡ, dịu dàng vẩy lên hai nam nữ đang ôm nhau ngủ trên giường, dịu dàng triền miên.

Thư Mật Nhi theo thói quen duỗi lưng một cái, nhấc chân, đột nhiên phát hiện... Chân đau quá!

Chỉ có điều chỉ trong nháy mắt, toàn bộ chuyện xảy ra tối qua hiện lên trong đầu cô, bên má cô đột nhiên bốc cháy, thận trọng ngẩng đầu, phát hiện người đàn ông bên cạnh vẫn ngủ say.

Cô lẳng lặng mở to hai mắt nhìn anh, ngũ quan hoàn mỹ tuyệt luân như điêu khắc, dung mạo cực kỳ tươi đẹp, giống như anh chàng đẹp trai trong phim Hàn, lúc anh ngủ càng mê người hơn, cánh môi đầy đặn khẽ mím, sống mũi thẳng, đường cong rất lưu loát.

Quỷ thần xui khiến, cô không nhịn được đưa tay sờ khuôn mặt khi ngủ của anh, người đàn ông này, thuộc về cô sao?

Giữa bọn họ, sẽ có kết quả sao?

Mạc Đông Lăng say rượu lại kích tình cả đêm lúc này đang ngủ say, trong mơ mơ màng màng, anh cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ lên mặt của mình, rất thoải mái, anh rất thưởng thức phần yên tĩnh khó có được này.

Nhưng mà, trong đầu lại hiện ra cảnh nhìn thấy lúc gần tối ngày hôm qua, trở nên tỉnh táo lại, trong lòng Thư Mật Nhi vẫn luôn tồn tại một người đàn ông, không nghi ngờ chút nào, ngày hôm qua người đó xuất hiện.

Nghĩ như vậy, Mạc Đông Lăng bất ngờ mở mắt, Thư Mật Nhi không ngờ anh lại tỉnh dậy nhanh như vậy, sắc mặt ngượng ngùng lấy tay về.

“Tôi... Thấy trên mặt anh có thứ gì đó...” Cô ấp úng giải thích.

“Em yêu tôi?” Mạc Đông Lăng nói rất thẳng thắn.

“Hả?” Thư Mật Nhi sửng sốt.

Mạc Đông Lăng rất nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt cô mấy giây, nói ra lời vô cùng tổn thương người, “Cảm giác trong lòng yêu một người đàn ông, thân thể lại không thể xa rời một người đàn ông khác có tốt không?”

Thư Mật Nhi không thể tin nhìn anh, hình như không tin anh lại nói ra lời làm tổn thương người như vậy, “Anh... Nói gì?”

“Tôi nói cái gì em không nghe thấy sao?” Mạc Đông Lăng lạnh lùng liếc nhìn cô, vén chăn đứng dậy, tiện tay nhặt khăn tắm trên đất quấn quanh hông.

“Không phải như anh nghĩ, tôi và anh Nghiêu đã không còn quan hệ.” Thư Mật Nhi cắn môi giải thích.

“Anh Nghiêu? Gọi thật thân thiết!” Mạc Đông Lăng nhếch môi mỉa mai.

“Anh ghen?” Thư Mật Nhi chợt hiểu ra.

Mạc Đông Lăng nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh tự giễu, “Ghen? Tôi chỉ cảm giác mình bị chơi xỏ thôi!”

Dừng lại một giây đồng hồ, ngay sau đó vẻ mặt khoa trương cười nói: “Nhìn trí nhớ của tôi này, thiếu chút nữa quên mất bản thân chỉ là bạn giường cô mua về, có tư cách gì hỏi tới cuộc sống riêng tư của chủ nhân đây? Là tôi vượt khuôn rồi!”

Anh cực kỳ cường điệu mười chữ “Bạn giường mua về” và “Cuộc sống riêng của chủ nhân”.

Sắc mặt Thư Mật Nhi lúc trắng lúc xanh lét, cắn chặt môi dưới, “Anh thật sự muốn như vậy?”

“Nếu không thì sao? Tôi còn phải có ý tưởng gì?” Mạc Đông Lăng bĩu môi hỏi ngược lại.

Trong nháy mắt đó, Thư Mật Nhi cũng không biết nên nói cái gì, quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn rất mơ hồ, giữa ranh giới mập mờ, chưa bao giờ thẳng thắn nói rõ.

Bởi vì bọn họ đều biết, một khi làm rõ, chính là lúc trò chơi kết thúc.

Chỉ có điều, bọn họ cũng không ngờ, chuyện càng ngày càng đi lệch quỹ đạo định trước.

Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy “Rào rào”, Thư Mật Nhi nhức mỏi toàn thân nằm xụi lơ trên giường, cô vốn tưởng rằng trải qua tối hôm qua, hai người có thể bình tĩnh trò chuyện một chút, nhưng chưa từng nghĩ, lại rơi vào cục diện lúng túng cứng ngắc như vậy.

--- ------Puck--- -----

Caroline vốn cho rằng về nhà có thể nhìn thấy một cặp tình nhân ngọt ngào hạnh phúc, nhưng không ngờ, cả phòng vắng lạnh, một người đến trường học luyện đàn rồi, một người tự giam mình trong phòng không biết làm gì.

“Bạn nhỏ Lăng Đông Mạc, anh cả ngày tự giam mình trong phòng không thấy buồn bực sao?”

Cô gõ cửa, bên trong không có phản ứng.

“Này! Nói một câu đi! Thật sự chưa từng gặp người đàn ông trạch nam như anh.”

Vẫn không có phản ứng.

“Anh câm sao? Mật Mật đâu? Rốt cuộc hai người như thế nào vậy?”

Tiếp tục không có phản ứng, giận đến Caroline muốn phá cửa, thở phì phò đá cánh cửa, không nói thì thôi! Cô đi tìm Mật Mật.

Hôm nay Thư Mật Nhi rõ ràng không yên lòng, kéo sai nhiều chỗ, là lần kém nhất từ trước tới nay của cô.

“Mật Mật, cậu không sao chứ? Có phải không thoải mái không?” Bạn học cùng lớp ân cần hỏi han.

“Cám ơn, tớ không sao.” Thư Mật Nhi gượng gạo giật giật khóe miệng.

Cô cảm thấy rất thất vọng, cố gắng tập trung tinh thần, nhưng trong đầu vĩnh viễn lướt qua cảnh rời giường buổi sáng kia, lời Mạc Đông Lăng giống như một thanh đao nhọn đâm vào đáy lòng cô, máu tươi đầm đìa.

Cảm giác đau khổ này, không phải là lần đầu tiên cô trải quan.

Đối tượng lần trước, là anh Nghiêu; mà lần này, lại là... Anh.

Chẳng lẽ, thật sự bị Caroline nói trúng, mình lâu ngày sinh tình với anh rồi sao?

“Đến buổi biểu diễn tốt nghiệp còn rất nhiều ngày, trạng thái hôm nay của cậu không thích hợp để chơi đàn, đi về trước đi.” Bạn học bên cạnh kéo cô khỏi mạch suy nghĩ ra ngoài.

“Ừ.” Thư Mật Nhi khẽ gật đầu, nhưng cô có thể đi đâu đây?

Một mình không có mục đích đi trong bãi tập trên sân trường, gió nhẹ phất phơ, thổi rối tóc trên trán cô, cô đang suy nghĩ: Bằng không dứt khoát hủy bỏ tờ khế ước kia đi.

Anh đã chán ghét mình như vậy, còn cố gắng giữ anh lại làm gì?

“Bạn yêu, cuối cùng tớ tìm được cậu rồi!” Caroline thở hổn hển chạy tới.

“Caroline, cậu tới thật đúng lúc, hiện giờ tâm tình tớ rất tệ.” Thư Mật Nhi uất ức mếu máo.

Caroline cho cô một cái ôm ấm áp, như chị cả hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hai người cãi nhau sao?”

Thư Mật Nhi lập tức tóm tắt chuyện tối hôm qua đến sáng nay nói một lần, “Thay vì nhìn sinh chán ghét như vậy, còn không bằng buông tha để anh ấy rời đi.”

“Tớ thật sự bị hai người đánh bại! Rõ ràng yêu đối phương, lại muốn hành hạ lẫn nhau, tổn thương lẫn nhau.” Làm người đứng xem, Caroline so sánh dễ dàng.

“Đừng an ủi tớ.” Thư Mật Nhi như đưa đám nói.

“Đồ ngốc! Cậu nghĩ kỹ xem! Nếu như anh ấy không yêu cậu, tại sao lại chạy đi uống say đến không biết gì rồi trở lại? Nếu như anh ấy không yêu cậu, tại sao phải để ý chuyện giữa cậu và Úy Học Nghiêu? Nếu như anh ấy không yêu cậu, tại sao phải nói câu như thế kia?” Caroline nghiêm túc phân tích.

“Nhưng...”

“Không có nhưng nhị gì hết! Nói đi nói lại, hai cậu bị chính quy tắc trò chơi cái mông kia trói lại, rõ ràng sinh ra cảm tình với đối phương rồi, lại không dám thừa nhận, bởi vì một khi thừa nhận, thì phải thực hiện ước định.” Một câu của Caroline đã nói toạc chân lý.

Thư Mật Nhi sững sờ tại chỗ hồi lâu không nói gì, thật sư là như vậy phải không?

Caroline liếc nhìn dáng vẻ ngu dại của cô, tiếp tục nói: “Cậu sợ thừa nhận, bởi vì không muốn để cho anh ấy rời đi; mà anh ấy sợ thừa nhận, là sợ mất đi tôn nghiêm của anh ấy và mặt mũi đàn ông.”

“Tớ...”

Lời này quả thật chạm đến tận trong đáy lòng Thư Mật Nhi rồi.

“Nghe chị đây nói chính xác không sai, hai người đều là người đến chết vẫn sĩ diện, khó tránh khỏi sẽ đi nhiều đường quanh co.” Caroline tự tin cầm tay bạn tốt.

“Caroline, cám ơn cậu.” Thư Mật Nhi kích động nói.

“Này! Thật buồn nôn, tâm bệnh cần thuốc cho trái tim.” Caroline đĩnh đạc cười nói.

“Ừ.”

Caroline chợt nghĩ đến cái gì, vội vàng kéo bạn tốt lại, ghé vào bên lỗ tai cô nhỏ giọng thầm thì mấy câu.

“Hả? Nhất định phải làm như vậy sao?” Thư Mật Nhi kinh ngạc hỏi.

“Dĩ nhiên! Không hạ một liều thuốc mạnh sao được?” Caroline mặt mày hớn hở vểnh môi.

“Có thể biến khéo thành vụng không?” Thư Mật Nhi hơi lo lắng.

“Tin tưởng tớ, nhất định có thể được!”

“Được rồi.”

Vì vậy, hai người lại luyên thuyên thương lượng một lúc, tâm tình thật tốt đi siêu thị mua đồ, mua mấy túi lớn thức ăn về nhà, chuẩn bị buổi tối tự mình xuống bếp.

Truyện Chữ Hay