Khi tôi bình tĩnh lại, mới nhìn gương mặt anh ta chăm chú, ngoai hình với làn da tái nhợt sạch sẽ đến mức tận cùng và màu sắc đỏ tươi trên làn môi, như dùng một sắc thái đối lập chấp nhất đến bùng nổ, đánh sâu vào thần kinh thị giác yếu ớt của bạn. Trạng thái da anh ta còn khác người hơn trong tưởng tượng, tôi hoài nghi Rick bởi vì căn bệnh đặc thù đó mà từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, làm cho anh ta có được vẻ đẹp mà rất nhiều phụ nữ khao khát, cho dù táng gia bại sản.
Nước mưa liên tục rơi tầm tã ngoài cửa sổ, tôi vừa nghe tiếng mưa rơi vừa tưởng tượng ra khung cảnh rừng rậm với những cành lá xanh oằn mình dưới mưa. Rick ngồi gần cửa sổ cùng tôi, tôi luôn luôn chọn vị trí này, anh ta đã biến thành bạn ngồi cùng bàn với tôi trong bất kỳ tiết học nào, ngay cả tiết học thể dục.
Tôi nhớ lại lúc học thể dục, ai cũng thay trang phục thể dục cả, mỗi một anh ta như hạc trong bầy gà, đeo găng tay rồi còn quàng khăn quàng cổ nữa chứ, tôi đi nơi nào anh ta liền đi theo tôi đến nơi đó. Anh ta còn nổi bật hơn cả giáo viên trong sân vận động nữa.
Tại sao không có ai ra ‘chế tài’ anh ta đi, bảo anh ta giống học sinh một chút. Hơn nữa, nếu ai dám ném một quả bóng rổ, bóng chuyền hoặc cầu lông về hướng tôi, học sinh đó sẽ không gặp may.
Tôi tận mắt thấy anh ta vươn tay, bắt được một quả bóng rổ ném về phía tôi trong lòng bàn tay, ném về rổ bóng trên cao kia, lực đạo chuẩn xác đó làm cho trụ bóng rổ run rẩy không ngừng. Hơn nữa, anh ta còn ác liệt uy hiếp bạn học của mình, còn có lần sau thì thứ bị ném chính là đầu người.
Ngay cả khi tôi đánh cầu lông, anh ta cũng đứng bên cạnh như hổ rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới xé nát quả cầu lông đáng thương kia.
Thầy ơi, có người dùng ánh mắt đe dọa học sinh của thầy kìa – Tôi đương nhiên không thể dùng lý do ngu ngốc như thế để khiếu nại được.
Dù sao tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quỷ dị đến mức tận cùng, mang theo tâm thế bát quái còn hơn cả báo tường của trường, để chú ý hành động của chúng tôi bất cứ lúc nào. Đã lâu lắm rồi tôi mới hưởng thụ đãi ngộ ‘vạn chúng chú ý’ như thế này, mắt Jessica đều sắp trừng lòi cả ra rồi, tôi còn nhìn thấy Eric và Angela cầm máy chụp ảnh, muốn tiếp cận nhưng không dám.
Tôi không quen khi có người cách tôi gần đến thế, dùng một loại nhiệt tình đáng sợ gần như oán hận, khí thế bức người như thế để xâm chiếm sinh hoạt tôi.
Tôi chú ý vết bỏng trên mặt anh ta đã biến mất, có lẽ vết thương do ánh nắng gây ra cho anh ta không nghiêm trọng như trong suy nghĩ của tôi. Anh ta thường xuyên ngồi ngẩn người bên cạnh tôi, thoạt nhìn như đang trầm tư, còn giáo viên thì hình như đã thương lượng trước với nhau, đều không gọi anh ta trả lời câu hỏi.
Tiết khóa này là tiết sinh học, tôi biết Bella đang học chương trình này, đương nhiên tiến độ của chị ấy chậm hơn tôi một chút, tiết tiếp theo của môn này chị ấy sẽ học nội dung ngày hôm nay của tôi. Phòng học của thầy Banner là một trong những nơi đặc sắc của Forks, thầy ấy rất thích trang trí phòng học thành rừng cây nhiệt đới, nửa học kì sẽ đổi phong cách một lần, kệ trên tường được dùng để trưng bày rất nhiều tiêu bản động vật, có một con chim cú mèo đáng thương được trưng bày đối diện chúng tôi. Cây xanh leo trên cửa sổ lung la lung lay, có vài bình thủy tinh được dùng để ngâm động vật nhỏ được đặt bên cạnh những bồn cây.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ bên phải, Rick ngồi bên trái tôi, vừa khéo chắn đường đi.
Ở giữa chúng tôi là bộ thí nghiệm kính hiển vi màu trắng, hai tay anh ta nắm lẫn nhau, tự nhiên đặt trên bàn. Tôi không biết vì sao anh ta thường xuyên duy trì động tác này, giam cầm, đè nén, mang theo cảm giác buột chặt không thể tả được.
Đôi mắt màu đen dưới ánh đèn của anh ta dường như không có tia sáng nào, tôi luôn luôn nghi ngờ nah ta mang kính áp tròng, bởi vì màu sắc này quá mức nồng đậm, hắc ám.
“Cô đang nhìn cái gì đấy, Claire.” Anh ta đột nhiên hỏi, thanh âm rất bình tĩnh, không giống như đang nghi vấn.
Tôi lập tức thu lại ánh mắt đáng chết vạn lần của mình về, trả lời như che giấu: “Không có gì.” Không biết vì sao tôi chú ý anh ta như vậy, khi bị phát hiện còn thấy chột dạ. Thật ra thoải mái thưởng thức người đẹp trai như thưởng thức áp phích trên vách tường vậy, tôi không biết bản thân đang ngượng ngùng điều gì.
Anh ta cũng không tiếp tục truy vấn tôi không tha, đôi mối màu đỏ hơi nhếch lên, đây là một nụ cười đắc ý.
Có lẽ tôi biết anh ta đang cười cái gì, anh ta cảm thấy tôi bị anh ta hấp dẫn rồi.
Thầy giáo sinh học mặc một áo khoác tây đen, lại rất phóng khoáng không cài nút áo khoác, bước vào lớp. Thầy ấy giảng bài rất sinh dộng, thường hay cười đùa trên lớp, khi phát phiến kính thí nghiệm thường khoe với học sinh rằng mình đã đặt sẵn hành tây vàng, đó là phần thưởng dành cho nhóm đạt điểm cao nhất ngày hôm nay. “Bài tập thí nghiệm ngày hôm nay của các em là như thế này, thầy đã xáo trộn thứ tự phân bào trên phiến kính rồi, các em chỉ cần phân biệt thứ tự chu kỳ và ghi chú đúng thôi. Nhóm đầu tiên làm xong hơn nữa chính xác thì . . . hành tây vàng!” Thầy giáo đi qua bên người chúng tôi, vẫy vẫy phần thưởng trong tay.
Tôi không mong mình lấy được phần thưởng trong tay thầy ấy, mà bắt đầu lo lắng, bạn ngồi cùng bàn tôi đã đổi người rồi, mà bây giờ tôi phải lập nhóm với bạn cùng bàn mới này - Rick, cùng nhau hoàn thành bài tập thầy giao. Tôi dè dặt cẩn trọng cầm lấy mẫu vật rễ hành được kẹp trong phiến thủy tinh trong suốt để tìm đáp án.
“Sau khi tốt nghiệp ở ngôi trường rách nát này thì cô muốn học đại học ở đâu?” Đôi tay đang nắm lấy nhau của Rick rốt cuộc nới ra, anh ta không thèm động vào kính hiển vi hay báo cáo thí nghiệm, anh ta luôn bày ra một bộ biểu cảm nhàm chán trong bất kỳ tiết học nào.
Ngôi trường rách nát? Tôi không cho rằng trường trung học Forks kém đến thế, đối với người dân nộp thuế nơi này thì hoàn cảnh giáo dục ở đây đã đủ cho họ kiêu ngạo.
“Có lẽ là đại học Washington đi, nếu như tôi phỏng vấn thành công.” Tôi hy vọng có thể nhập học bằng thành tích và biểu hiện của bản thân, tôi không sợ thành tích học tập, chỉ có tình nguyện viên cộng đồng và các hoạt động ngoại khóa thì tôi luôn lo mình làm không tốt.
Kéo kính hiển vi dến trước mặt, xem ra người ngồi cùng bàn tôi kia khinh thường làm thí nghiệm nhỏ này. Tuy rằng anh ta không nói gì cả, nhưng động tác và ánh mắt anh ta thường xuyên nói cho người khác biết, anh ta quả thực xem những học sinh trong lớp như thiểu năng vậy.
Rất nhiều lần tôi muốn nhắc anh ta không cần rõ ràng như thế, điều này làm anh ta thoạt nhìn như một người EQ quá thấp, IQ lại quá cao coi rẻ người phàm vậy, như tên ngốc không được ai chào đón cả.
“Cô có muốn du học không? Đào tạo chuyên môn sâu hơn?” Khi nói đến đề tài này, anh ta hơi quái dị, dường như lập một cạm bẫy, hy vọng con mồi nhanh chóng sa vào cái hố anh ta mới đào.
Tôi đâu muốn ra nước ngoài để bị người bán chứ. Đặt mẫu vật đầu tiên dưới kính hiển vi, chỉnh tốt bội số kính, chuyện này không khó lắm. “Nước Mỹ có trường đại học tốt nhất, Rick, tôi không cho rằng đi du học là ý kiến hay đâu.” Cho dù tôi muốn đến đại học Washington, chi phí giáo dục của nó đủ để tôi không chịu nổi rồi. Về phần trường Havard, đó là nơi mà chỉ có bọn Edward có định học hay không, rất có thể Rick cũng có thể học ở đó, không biết vì sao tôi có một cảm giác tự tin kỳ diệu không hiểu nổi với học sinh chuyển trường này.
Mấy thứ này không làm khó được anh ta, có thể anh ta không cần ôn thì gì cũng có thể vào được Ivy League.
(Ivy League: tên gọi của nhóm trường đại học có chất lượng giáo dục hàng đầu nước Mỹ.)
"Cô thật sự không có ước mơ gì cho cuộc sống mình cả, học đại học, kết giao với một tên bạn trai bình thường lại vô dụng nào đó, tốt nghiệp đại học và kết hôn, thuê nhà rồi nuôi con, sau đó chỉ biết chờ chết." Trong đôi mắt tối như mực kia của Rick giờ đây tràn ngập phẫn nộ, cũng không biết anh ta đang tức giận điều gì. Một học sinh ngồi dưới chúng tôi, lén lút mở sách tra tìm đáp án. Nhóm họ không có ai nhớ rõ giai đoạn phân bào của tế bào rễ hành cả. Rick nghiêng đầu, anh ta liếc mắt nhìn học sinh gian lận kia, giống như nhìn thấy thứ gì đó khiến người ta chán ghét. "Khắp nơi chỉ toàn những tên đàn ông như thế này thôi, đê tiện, yếu đuối, dơ bẩn, linh hồn không có gì đáng giá để mong chờ."
Anh lại văn nghệ rồi đấy. Tôi thật sự cảm thấy anh ta không thể nào mà đứng đắn đến trường học được, cao cao tại thượng không coi ai ra gì. "Con người kể từ lúc được sinh ra đời đã nhất định phải chết rồi, chúng ta không thể vì như thế mà khinh bỉ cuộc sống được. Mỗi người sẽ vì hoàn cảnh bất đồng mà hình thành tính cách bất đồng, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì ai cũng đáng được tôn trọng, đương nhiên gian lận không đáng nhắc đến." Tôi cố gắng quan sát kết quả thí nghiệm của tôi thông qua kính hiển vi, không đặt quá nhiều sự chú ý của mình trên người Rick. Người kia có một loại hấp dẫn rất tà mị, tôi thật sự sợ bị anh ta hấp dẫn mất.
"Pha giữa." Tôi nói ra kết quả quan sát, tay đã đi tìm bút và tờ báo cáo thực nghiệm, tôi không hề chờ mong người ngồi cùng bàn sẽ giúp đỡ một chút.
Một bàn tay vươn ra cầm lấy tay tôi, thứ đầu tiên tôi cảm nhận được là cảm giác mát lạnh truyền đến từ bao tay, lớp vải bên ngoài găng tay anh ta rất lạnh. Tôi giật mình muốn rụt tay lại thì anh ta đã nắm chặt tay tôi như giam cầm vậy.
"Rick?" Tôi bất mãn nhìn anh ta, anh ta cụp mắt, ngón tay di chuyển tựa hồ muốn mười ngón giao triền với tay tôi.
Đây là động tác gì? Quá mức thân mật rồi!
Tim tôi đập nhanh hơn, chuyện này không đúng, tôi chưa từng thừa nhận anh ta là bạn trai mình mà.
"Cô cảm thấy cuộc sống như thế này là tốt sao? Tầm thường vô vị, không hề có chút chờ mong hay kinh ngạc, vui mừng nào, chẳng lẽ cô không có yêu cầu nào cao hơn sao." Anh ta giả bộ không nhận ra tôi đang từ chối, không hề do dự cầm chặt tay tôi. Tôi nhìn thấy khóe miệng tươi cười của anh ta mang theo loại hưng phấn ác liệt nào đó, thật không hiểu nổi điểm mấu chốt khiến cảm xúc tên này biến hóa là gì.
"Tôi không có ý định làm Marie Curie, cũng không có năng lực làm Bill Gates." Một bàn tay tôi vẫn còn đặt trên kính hiển vi, mà bàn tay bị anh ta nắm chặt kia, có thể cảm nhận được dưới lớp găng tay đó là làn da cứng cáp và mạnh mẽ. "Bây giờ là tiết sinh học, không phải tiết ngữ văn với đề tài 'lớn lên bạn sẽ làm gì?' hay vân vân như thế, buông tay tôi ra, sir."
"Mấy thứ này chỉ cần một bàn tay là đủ rồi." Anh ta bĩu môi, nét mặt giống tên lưu manh bất lương. Không công bằng chính là dù vậy vẫn khiến tim tôi đập nhanh.
Đều là lỗi của vẻ ngoài đó, chỉ cần bề ngoài này thì chẳng cần khả năng diễn xuất làm gì, trực tiếp làm diễn viên Hollywood luôn cho rồi, nhất định có hàng ngàn cô gái cỗ vũ cho anh ta.
Tôi phẫn nộ vì mình bị đặt vào thế yếu, tôi phát hiện mình không thể thật sự từ chối anh ta, nhận thức này làm tôi muốn tìm Emmett, nhờ anh ấy chùm bao tải đánh Rick này để tên này ngoan ngoãn chút mới được.
Kéo mạnh kính hiển vi đến trước mặt anh ta, lại cầm bút khinh thường nhìn người bên cạnh này, tôi lạnh lùng nói: "Đã đến giờ biểu diễn của một bàn tay rồi, anh cảm thấy thế nào?"
Anh ta nhìn động tác của tôi, áp lực liếc mắt nhìn tôi một cái, giận dữ vì tôi đã xúc phạm anh ta à?
Sau đó Rick nở nụ cười, mím môi rất chặt, rõ ràng rất sung sướng nhưng cười rất đáng yêu, không chịu lộ răng ra chút nào. Sau đó, anh ta nhanh chóng cầm lấy một mẫu vật, đặt dưới kính hiển vi nhìn thoáng qua, biểu tình lập tức nghiêm túc. "Pha trước."
Tôi ngẩn người, nhanh như vậy sao, tôi hoài nghi anh ta có thật sự quan sát hay không? Cây bút đang xoay vòng trong tay, bởi vì tôi ngẩn người mà rớt xuống.
"Pha cuối." Anh ta lại cầm lấy một mẫu vật, lãnh đạm mở miệng.
Tôi đang cuống quít đỡ lấy cây bút đang lăn cạnh bàn kia, mà thanh mâ của Rick đã bình tĩnh truyền đến: "Pha giữa."
Khi tôi cuối cùng chộp được cây bút trong tay, thì anh ta đã ngẩng đầu, vươn tay trái cướp lấy cây bút trong tay tôi. Tốc độ cực nhanh, nét bút rất lưu loát, từng chữ từng chữ xếp thành một đường tao nhã thẳng tắp, chỉ trong thời gian ngắn đã điền xong bản báo cáo thí nghiệm rồi.
"Pha giữa, tiền pha giữa, pha trước, pha sau, pha cuối.
Tôi thề, cho đến bây giờ, tôi chưa từng gặp qua tốc độ ai làm thí nghiệm nhanh như vậy.
"Anh đã từng làm nó trước đây rồi?" Tôi hoài nghi anh ta đã làm thí nghiệm này một ngàn tám trăm lần rồi, học sinh California đều lợi hại như thế sao?
"Lần đầu tiên làm." Tựa hồ anh ta chịu không nổi sự hoài nghi của tôi, tức giận vọt lên trong mắt anh ta. "Thứ này chẳng có ý nghĩ gì cả, tôi có rảnh rỗi cũng không muốn chạm vào làm gì cả."
"Anh thuận tay trái sao?" Tôi nhìn thấy anh ta viết bằng tay trái, chữ viết của anh ta . . . hơi quen thuộc? Có thể là nét chữ quá mức đẹp đẽ đến mức như đánh máy mới làm tôi có ảo giác này.
"Tay phải." Anh ta vứt bút lên bàn, hừ lạnh một tiếng rồi mới trả lời.
"Dù anh thôi học thì có khi vẫn có thể trở thành người giàu thứ hai thế giới đấy, cha mẹ anh nhất định sẽ rất kiêu ngạo vì anh." Tất cả biểu hiện của anh ta đều làm cho người ta cảm thấy đây là một thiên tài với tính cách quái dị.
"Nếu tôi là người giàu nhất thế giới, cô sẽ gả cho tôi chứ?" Anh ta lạnh lùng gằn giọng nói, giống như bị tôi chọc tức nên nói mà không suy nghĩ vậy.
Thấy anh ta cố chấp muốn đến gần mình, tôi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi không biết làm sao.
Tôi không cho rằng một người nam giới sẽ dễ dàng yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên như thế.
Tôi cũng không cho rằng mình có loại mị lực, có loại năng lực này.
"Anh thật sự rất thích tôi?" Tôi vẫn còn cảm thấy anh ta chỉ muốn bắt nạt tôi thôi, điều này thật không thể tin nổi, anh ta ngoại trừ tính cách hơi có vấn đề ra thì mọi thứ còn lại đều hoàn mỹ đến mức tôi không thể nào với tới được. Người như thế mà lại thích tôi sao?
"Cô cảm thấy thế nào?" Anh ta miễn cưỡng muốn dùng nụ cười thể hiện cảm xúc cười nhạo nào đó này, nhưng cuối cùng nụ cười này lại âm u đến mức dữ tợn.
"Tôi cảm thấy anh nhất định đã cá cược với ai đó, nói rằng anh có thể khiến cho nữ sinh trầm lặng nhất trong trường này thích anh, cho nên mới theo đuổi tôi." Ngoại trừ lời giải thích này thì tôi không nghĩ ra lý do nào khác. Ít nhất đây mới là điều xảy ra trong thực tế, mà không phải tưởng tượng ngu xuẩn như Spider Man giải cứu Địa Cầu hay câu chuyện tình yêu giữa hoàng tử và cô bé lọ lem.
"Câm miệng! Cô đang vũ nhục tình yêu của tôi đối với tôi sao?" Đôi mắt đen của Rick lập tức nhiễm lên sự phẫn nộ ác độc, anh ta tức giận đến mức dường như không thể khống chế được giọng nói của mình, lời chất vấn sắc nhọn như thanh dao găm tẩm độc, hận không thể giết tôi. "Cá cược? Cô làm cho tôi thua cuộc đến hai bàn tay trắng! Claire! Cô thế nhưng còn dám tỏ ra mình vô tội như thế sao?"
Tay anh ta run rẩy, phản ứng này làm tôi không thể nào hiểu nổi, có cái gì đó nhanh chóng hiện ra trong đầu tôi giữa lúc hoảng hốt, trước khi tôi kịp bắt lấy đã thì thào nói ra tiếng: "Caius?"
Sau đó tôi thấy đôi mắt còn ám trầm hơn cả đêm tối không trăng kia của anh ta đột ngột hiện lên một tia bối rối, khi tôi nhận ra mình đang nhắc đến ai thì trong mắt Rick chỉ còn lại sự phẫn nộ.
Tôi không biết vì sao mình lại kêu tên này, chẳng lẽ tôi xem Rick thành Caius? Suy nghĩ này bị tôi hung hăng dẫm xuống, hai người họ khác nhau, là sự khác nhau giữa ma cà rồng và con người.
"Có lẽ . . . " Tôi đã chọc giận anh ta, loại hành động ngu ngốc hỗn loạn này không giống tôi chút nào. Cho dù chuyện này có bao nhiêu không có khả năng đi nữa, nhưng nếu đây là thật thì thật ra tôi vẫn luôn làm người này tổn thương.
"Cô muốn nói cái gì?" Trong giọng nói anh ta không hề có ý chờ mong, không hề cảm thấy tôi sẽ nói ra một câu lời hay ý đẹp nào.
"Tôi nói nếu như anh thật sự theo đuổi tôi . . . " Xin hãy tha thứ cho sự ngập ngùng này của tôi, thật sự tôi không nghĩ lời nói cao ngạo, tự cho mình đúng như thế này lại phát ra từ miệng mình. Hơn nữa nói thật, tuổi của Rick nhỏ hơn tôi, ít nhất tuổi tâm lý là như thế, nếu như tôi có bạn trai như thế này, thật ra thì đang khiến người ta chịu thiệt.
Người ta thường hay nói tuổi tác không là vấn đề, nhưng quan niệm từ đời trước vẫn ít nhiều ảnh hưởng đến tôi, già với trẻ tuổi sẽ làm tôi cảm thấy xấu hổ.
"Bây giờ cô mới phát hiện?" Anh ta châm chọc nói, "Tôi đang theo đuổi cô đấy."
"Anh thật sự theo đuổi tôi?" Tôi vẫn còn cảm thấy hoài nghi, cách anh ta theo đuổi quả thật không giống ai. Tôi cho dù chưa từng yêu đương nhưng đã nhìn thấy người khác nói chuyện yêu đương, căn bản không có ai theo đuổi người khác như vậy cả.
Nói là đến đòi nợ thì đúng hơn.
"Vậy cô cảm thấy thế nào mới xem như theo đuổi? Hoa tươi? Hiện tại tôi bảo người chở trực thăng vận chuyển đến đây, hay là trang sức? Trang phục? Nếu cô muốn thì tôi có thể lập tức tổ chức một yến hội long trọng, chúng ta có thể lập tức đính hôn. Cả CD âm nhạc nữa, cô muốn bao nhiêu, mười vạn chiếc có đủ không?" Anh ta lúc đầu vẫn không biết tôi muốn nói gì, vẫn xấu tính như thế, kết quả sau khi thấy tôi khẩn trương nhìn anh ta thì đột nhiên phản ứng lại, khẩu khí từ trào phúng chuyển thành một loại vội vàng.
Tôi bị phản ứng của anh ta dọa sợ, cứng ngắc muốn rụt người lại. Đính hôn? Trang sức? Trang phục? Mười vạn chiếc đĩa CD?
Đây là cảnh trong phim hay là cảnh tượng trước khi bom nổ thế, nếu không có ngân sách một, hai triệu thì còn lâu đạo diễn mới cho quay cảnh này.
"Nói tiếp đi." Anh ta vậy mà bắt đầu hưng phấn bừng bừng cổ vũ tôi.
Tôi có lý do để tin tưởng, nếu như tôi dám nói ra lời anh ta không muốn nghe, thì tên này sẽ nổi giận lật bàn mất. "Ý tôi là nói, tôi sẽ suy nghĩ kĩ." Thật ra tôi bắt đầu hối hận rồi, tôi thật sự có thể kết giao với tên này sao?
Dù cho điều kiện anh ta có tốt đi nữa, cũng không thể nào bỏ qua tính cách khủng bố, sáng nắng chiều mưa của anh ta được.
"Cô muốn suy nghĩ trong bao lâu?" Anh ta không hề có chút kiên nhẫn nào, sự lãnh khốc trong mắt càng thêm rõ ràng.
Thế này là theo đuổi à? Chứ không phải đang phá thành lũy của quân địch sao?
"Tôi sẽ cân nhắc kĩ." Tôi hàm hồ nói, quay đầu nhìn mưa to ngoài cửa sổ, chuyện này cứ dừng ở đây thôi. Người kia rất đáng sợ, nếu thật cùng anh ta kết giao, tôi sẽ bị anh ta ép buộc đến gắt gao.
Tưởng tượng đến cảnh tượng đó làm tôi cảm thấy thật thê lương mà.
"Cô cần bao nhiêu thời gian mới có thể cân nhắc rõ ràng?" Anh ta một bước cũng không nhường, hoài nghi nhìn tôi.
Loại thái độ này rõ ràng là cuộc đối thoại giữa chủ nợ và con nợ mà? Làm sao có thể là trường hợp của người tỏ tình và người được tỏ tình chứ? Không hề có cảm giác lãng mạn ngọt ngào nào.
Khi nào cô trả tiền?
Tôi sẽ cân nhắc.
Cân nhắc trong bao lâu? Cô định quỵt nợ sao?
. . . Tôi ức chế suy nghĩ lung tung của mình, muốn bài trừ khuôn mặt hung thần ác sát như xã hội đen của Rick khỏi đầu tôi.
"Chuyện này không có cách nào nói rõ thời gian." Vì sao tôi phải chột dạ chứ, ánh mắt bỏi vì không muốn nhìn vào đâu mà không thể không nhìn chằm chằm báo cáo thực nghiệm, luôn cảm thấy nét chữ này . . . Xoẹt!! Rick đã giật lấy tờ báo cáo, tôi còn chưa kịp hoàn hồn, thì anh ta đã đưa nó cho thầy Banner. Tiếng chuông tan học vừa vặn tan lên, anh ta kéo tay tôi đi ra khỏi lớp.
Tôi vội vàng dùng một tay thu thập đồ dùng của mình trên bàn, ôm lấy và bước ra ngoài cùng anh ta, lời giảng bài của giáo viên cả tiết này lẫn tiết sau, tôi đều không nghe được gì cả.
Anh ta rất rõ ràng bất cứ phòng học nào của tôi, tôi rất hoài nghi anh ta căn bản không có thời khóa biểu tiết học, chỉ bởi vì tôi đi nơi nào, anh ta liền chạy theo đến nơi đó mà thôi.
"Anh rất tức giận sao?" Tôi luôn có thể dễ dàng cảm nhận được cảm xúc biến hóa trên người anh ta, chẳng lẽ năng lực của Jasper cũng có thể lây sang người khác sao?
"Không, từ sau khi gặp cô, tôi mới biết thật ra trên người tôi có nhiều tính nhẫn nại như thế." Ánh mắt anh ta có một cảm xúc âm hiểm quỷ dị dưới bóng đèn hành lang, không biết đang tính toán gì trong đầu nữa.
Anh như thế này mà gọi là có tính nhẫn nại à?
Tôi hít sâu một hơi, vẫn không nên tiếp tục biện luận với anh ta đi, tôi có dự cảm, tôi vĩnh viễn không cãi thắng nổi anh ta.
Chúng tôi cùng nhau đi học, tôi cũng không biết lý do vì sao anh ta tiếp tục học chương trình này, thoạt nhìn anh ta hoàn toàn không cần nó. Càng ngày càng có nhiều người xì xào bàn tán về mối quan hệ của hai chúng tôi, dù sao bây giờ không có ai tin giữa tôi và Rick không có chuyện gì.
Dự luận ở trấn nhỏ này, thật sự làm người ta phiền não.
Trong cơn mửa ngoài trời bắt đầu hỗn loạn tuyết nhỏ, thời tiết lạnh lẽo rợn người. Tôi không muốn ngồi nhờ xe Rick nữa, cùng một chỗ với anh ta trong không gian kín làm cho tôi cảm thấy trói buộc. Kéo túi xách chạy về phía bãi đỗ xe, rốt cuộc chạy đến xe của Bella, chị ấy vẫn mang dáng vẻ tái nhợt ấy, đôi lúc tôi lo lắng cho tình trạng sức khỏe của chị.
"Claire." Chị giúp tôi mở cửa xe, rồi ngồi vào vị trí tài xế.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Rick đang đứng trước cầu thang nhìn chúng tôi, anh ta không có dùng thứ gì che mưa, đứng trong màn mưa giống như khối băng vậy. Tôi đội mũ, trên ủng đi mưa đều là bùn đất lầy lội, chui vào xe Bella. Nhìn về phía anh ta xuyên qua màn mưa bụi mông lung.
"Anh ta vẫn còn đi theo em sao?" Bella kỳ quái hỏi han, chị ấy có sự phán đoán của mình với lời đồn đãi, chị rõ ràng Rick có phải bạn trai tôi hay không.
Tôi biết chị đang tò mò, nhưng tôi không muốn lại thảo luận về vấn đề này. Chiếc ủng đi mưa lạnh như băng làm tôi bắt đầu nóng nảy, cau mày nhìn trần xe, dáng vẻ anh ta đứng trong mưa gây sức ép lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Không phải có căn bệnh hạ nhiệt độ đặc thù sao? Nhìn dáng vẻ anh ta hoàn toàn không sợ lạnh mà.
Bella lái chiếc Chevrolet ra khỏi sân trường, tôi nhắm mắt lại, nghe thấy chị Bella hô nhẹ một tiếng, mở mắt ra phát hiện chiếc xe Ferrari màu đỏ của Rick lao đến và chạy vượt qua chúng tôi. Đây là cố ý, Bella suýt chút nữa tông vào đuôi xe anh ta rồi.
"Tên kia thật quá tùy hứng." Tôi chỉ là không muốn anh ta đưa đón thôi, anh ta khống thấy làm vậy có thể liên lụy đến người khác sao? Có thể xảy ra tai nạn giao thông sao?
"May mắn, anh ta không thật sự đụng xe vào chúng ta." Bella vẫn còn sợ hãi,chị ấy vẫn không tin tưởng kỹ thuật điều khiển của mình ở Forks, sự ấm ướt của nơi này và tình trạng đường quốc lộ làm chị cực kỳ không thích ứng.
"Em không hiểu nổi anh ta đang nghĩ gì nữa." Tôi hoàn toàn không có cảm giác chân thật nào với sự theo đuổi của anh ta, tôi cũng không thể tưởng tượng cùng anh ta kết giao sẽ thế nào.
Cho dù . . . Được rồi, tôi không thể không thừa nhận, anh ta rất hoàn mỹ. Không có khả năng tôi không bị anh ta hấp dẫn, nhưng thưởng thức và yêu đương không hề giống nhau, tôi rất nghiêm túc trong mối quan hệ nam nữ này. Có thể quan niệm tôi không phù hợp với thiếu niên ở trường trung học, nhưng nếu như chơi đùa như tình một đêm ở cảng Angel thì làm ơn tha cho tôi đi.
Đó không phải lối sống của tôi, tôi không hy vọng tình cảm của mình sẽ là kết quả vui đùa của anh ta.
"Anh ta thật đang theo đuổi em sao?" Bella do dự một chút mới nói ra một cách hàm xúc.
Phỏng chừng toàn bộ trấn Forks không có ai không rõ, Rick Doyle đang theo đuổi Claire Miller.
"Anh ta cố ý gây sức ép đấy." Đừng cho rằng tôi không biết, anh ta cố ý làm cho lời đồn biến thành như thế, ngay cả Charles cũng cho rằng tôi có một người bạn trai. Quỷ biết chưa có gì xảy ra cả, tôi chưa đồng ý cái gì cả.
Bella bất đắc dĩ cười, chị lập tức thay đổi chủ đề. "Charles đến quận Mason rồi, có thể tối nay bố sẽ về, nghe nói chỗ đó thường xuyên có dã thú, còn cắn chết người nữa cơ." Chị ấy bản năng chán ghét đề tài này, tôi nhìn thấy có sự bất an lay động trong đôi mắt màu nâu của chị Bella.
"Dã thú?" Tôi không kịp phản ứng, tin tức tấn công nghiêm trọng như thế, tôi không nghe thấy người xung quang nhắc đến. Tuy nhiên tôi cảm thấy học sinh trong trường càng cảm thấy hứng thú hơn với kế hoạch cho ngày nghỉ của họ, nếu không phải do nghề nghiệp của Charles thì tôi cũng không chú ý đến loại sự kiện này.
"Chị chưa bao giờ trải qua chuyện này ở thành phố Phoenix cả, cho đến bây giờ cũng chưa hề lo lắng sẽ có gấu hoang tấn công người đi đường." Bella cẩn thận nhìn chằm chằm tình hình giao thông, chị ấy luôn khẩn trương và căng thẳng khi nhìn thấy rừng rậm bốn phía.
Chị ấy chưa bao giờ che dấu chị không quen nơi này.
Tất cả của Forks, màu sắc, không khí, ngay cả hơi thở Thái Bình Dương, chị ấy đều rất khó dung nhập.
Nơi tôi thích thì chị vẫn chưa thể thích ứng được.
Vốn đã quen thuộc thành phố Phoenix ngập tràn ánh mặt trời sung túc, lại phải lập tức rời khỏi vùng sa mạc ấy, đi vào trấn Forks âm u, ẩm ướt nhất nước Mỹ này, cũng khó trách chị ấy không thật sự thoải mái được.
"Đừng lo lắng, chỉ cần chị không chạy loạn xạ trong rừng thì sẽ không có gấu hay động vật nào khác lao đến cắn chị đâu. Đúng rồi, Charles có nói đó là loại dã thú nào không?" Dã thú có thể cắn chết người, thần kinh mẫn cảm của tôi lại bắt đầu buộc chặt. Tuy rằng hoàn cảnh sinh thái của Mason khiến cho nhất định có một đống động vật hoang dã, nhưng án tấn công chết người thật sự không nhiều.
"Nghe nói còn chưa kết luận, vết thương của người chết rất kỳ lạ, miệng vết thương không lớn, những thứ này vẫn đang điều tra." Bella rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, chị ấy dừng xe trước cửa nhà. Đường đi bên ngoài bởi vì mưa tuyết cho nên rất trơn trượt khiến chị ấy không hề tin tưởng xe mình chút nào.
Xem ra Chales rất muốn nói chuyện với Bella, cho nên mới nói cho chị ấy biết nhiều thứ như thế.
Tôi nhìn chằm chằm tảng đá bên ngoài căn nhà trắng, nó lăn xuống từ đỉnh núi, phía trên là đặc thù của rừng rậm bạt ngàn, rêu xanh phủ kín.
"Để em đi xem thế nào, nếu như may mắn có thể kịp giờ cậu tan tầm." Nhân lúc Bella xuống xe, tôi vịn vào vô lăng ngồi vào ghế lái. Bây giờ tan học cũng không có gì làm, về tai nạn dã thú giết người này, tôi có một loại lo lắng không áp xuống được.
"Claire?" Bella kinh ngạc khi tôi thình lình quyết định như vậy, chị ấy không mất lý trí hay mẫn cảm đến sắp phát điên như tôi. Từ sau khi biết đây là thế giới Twilight, hơn nữa sau khi trải qua chuyện về Volturi, thì bây giờ tôi đều giữ thái độ hoài nghi đối với bất kỳ vụ án giết người nào.
Dã thú? Dã thú không biết tên?
Tôi như một bà lão lớn tuổi vậy, thường xuyên lo lắng chỉ vì một số chuyện nhỏ con, vụn vặt.
Tôi tự nhủ với bản thân chỉ là đi xác định một chút mà thôi. Tôi biết đường đi đến quận Mason, không xa Olympia là bao. "Chờ cậu và em về nhé, chị cứ làm cơm tối trước đi, Bella." Tài nấu nướng của tôi và Charles thật sự không dám nhắc lại, hiển nhiên chị Bella giỏi mấy việc này hơn chúng tôi nhiều.
"Em muốn ăn cái gì?" Bella bị mưa tuyết đông lạnh đến run rẩy môi, hơi thở đều biến thành sương trắng.
Tôi cũng không muốn chị ấy chờ bên ngoài xe chịu tra tấn, cẩn thận khởi động xe, nói với chị ấy: "Em ăn cái gì cũng được."
Tôi đã quen thức ăn Mỹ cho nên không dám nhớ lại ẩm thực Trung Quốc nữa, tôi cũng không phủ nhận rằng không có ẩm thực nào trên thế giới bằng được Trung Quốc cả.
Tôi không bị ẩm thực đậm đà của nước Mỹ tra tấn thành đứa mập mạp đều nhờ vào bộ gien quá giỏi này. Dòng họ Swan cũng chưa từng xuất hiện người mập nào cả, nhìn người gần trung niên là Charles thì biết ngay.
Quên mất mang bao tay, đầu ngón tay khi lái xe đều chết lặng. Tôi tính tính lộ trình, rẽ ngang rẽ dọc đến Shelton, hẳn là có thể tìm thấy Charles ở chỗ đó. Sau khi đến đó, tôi nên gọi một cuộc điện thoại cho Charles, tôi cũng từng du lịch qua các đảo nhỏ của bang Washington, cho nên cậu sẽ không trách mắng tôi bỗng dưng chạy đến đó, cậu biết tôi sẽ không lạc đường ở vịnh Puget. Nhà tôi còn có vô số ảnh chụp cây Linh Sam, ngỗng tuyết hay đường ven biển bất quy tắc của đảo Bainbridge nữa.
Mà quận Mason thì tôi cũng đã từng ghé qua lúc đi du lịch đảo Thousand phía Nam vịnh Puget, đó cũng là lần đầu tiên tôi say tàu thủy.
Tôi vốn nghĩ đường xá sẽ rất thuận lợi nhưng tôi đã đánh giá quá cao chiếc Chervolet rách nát này của Jacob rồi. Chiếc xe già cỗi đáng chết này chết máy khi vượt quá một trăm dặm Anh, ngay cả đến Seattle cũng không đến được, nó hoàn toàn 'bãi công' sau một tiếng ầm vang kịch liệt.
Tôi dừng xe, mở cửa xe rồi nhảy xuống đất, không trung âm trầm tối tăm như bị nắp nồi che kín ấy, hơi nước ẩm ướt đọng lại thành bông tuyết trắng xóa.
Không có mưa, chỉ có tuyết rơi thôi.
Tôi suýt chút nữa trượt chân vì mặt đường kết băng, nơi này khá gần quận Mason nhưng vẫn còn cách một đoạn nữa.
Xem ra chỉ có thể gọi điện thoại, hy vọng khi Charles tan ca sẽ lái xe cảnh sát đến đón tôi, cậu nhất định sẽ rất tức giận, tôi không hoài nghi điều đó chút nào.
Tôi lấy điện thoại di động từ trong túi áo, công cụ liên lạc này còn vô dụng hơn cả chiếc xe nát kia nữa, hết pin, tôi trầm mặc một hồi lại nhét nó vào lại trong túi. Tôi dùng sức đá đá chiếc xe màu đỏ này, trên bánh xe đều dính đầy bùn đất.
Chẳng lẽ tôi phải đi bộ đến quận Mason sao?
Bông tuyết rơi xuống mái tóc dài tán loạn của tôi, tôi nhạy cảm bắt đầu dậm chân. Có vẻ như chỉ có thể đi bộ rồi, tôi cũng không dám tưởng tượng cảnh tượng chờ trong xe đến sáng mai, đêm khuya dưới độ này đủ để tôi biến thành đầu đề tin tức.
Nhìn xung quanh một lượt, hà hơi vào ngón tay đang đỏ bừng lên vì lạnh một cái, không ấm áp lên chút nào.
Kéo mũ áo lên, đóng cửa xe lại, cứ để mặc chiếc xe rách nát này trên đường quốc lộ thôi, ai muốn thì cho người đó luôn.
Tôi phải một lần nữa mua cho chị Bella một chiếc xe Secondhand mới được, lần này nhất định không thể bị người quen thuyết phục nữa.Không trung đen, bông tuyết trắng, tôi đưa lưng về phía chiếc xe đỏ đó một lúc mới xác định được phương hướng. Miệng than thở nói thầm vài câu, nhận mệnh đi bộ.
Tôi cũng không biết vì sao mình lại chú ý đến chi tiết nhỏ này, khi tôi bước ra bước thứ năm, thì đột nhiên một cảm giác không hề báo trước, làm lông gáy sau cổ chợt dựng đứng lên.
Rất đáng sợ, mỗi một dây thần kinh từ trên xuống dưới như bị lưỡi dao lướt qua, đại não liên tục rít gào. Lần cảnh cáo này mãnh liệt hơn bất cứ lần nào khác. Tôi cứng ngắc một giây, hai mắt lăng lăng nhìn bóng tối ven đường, chỗ đó chỉ có cây Sam và bụi cây mọc thành từng cụm. Cơ thể căng thẳng, tôi cảm thấy cơ thể đang run rẩy, không có thời gian do dự, tôi quay đầu bỏ chạy.
Một tiếng nổ vang lên sau lưng tôi, tôi dừng lại, không dám chạy tiếp, một bóng đen xuất hiện trước mặt tôi.
Một người đàn ông với mái tóc dài và làn da ngăm đen, mặc áo khoác da mang phong cách của thế kỷ trước đi đến. Hai mắt hắn ta màu đỏ đậm, tham lam nhìn tôi.
'Trúng giải lớn' rồi, tôi tự nói bản thân mình. Là ma cà rồng, đáp án này không thể nghi ngờ.
"Oi, nhìn xem chúng ta tìm thấy gì này, mùi hương này . . ." Sau lưng tôi truyền đến một giọng nói ác ý, tôi lập tức quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc vàng bẩn loạn đang dẫm lên nóc xe Chervolet. Hắn ta hưởng thụ hít mạnh một ngụm không khí lạnh, cảm thán nói: "Mùi hương thật ngọt ngào mà."
"Cô bé, lạc đường sao?" Dựa vào bên cạnh xe là một người phụ nữ mặc áo lông thú với mái tóc đỏ rối bời, chân trần, tay khoát hờ lên cửa xe.
Nếu không phải trường hợp này không phù hợp, thì tôi nhất định sẽ trầm mê vì tư thái gợi cảm như người mẫu quốc tế này rồi.
Vận may tôi chắc tuột dốc đến kịch sàn rồi, sẽ phải nhảy lầu bán phá giá thôi.
Ba người này, dù là bề ngoài lôi thôi lếch thếch hay phong cách thời cũ trên người họ đều giống nhau. Tôi bị người da đen với mái tóc bím dài kia bức đến mức không ngừng lùi về cạnh xe.
Tuyết rơi lả tả giữa chúng tôi, hắn ta đi chân trần tiến gần về phía tôi, khôn hề sợ hãi cái rét lạnh của thiên nhiên.
Tay tôi đã không còn tri giác, hơi thở ứ đọng, không còn lối thoát.
"Đừng sợ, tôi sẽ không hại cô đâu." Người da đen nói như thế, trong đôi mắt đỏ của hắn ta tràn ngập ý cười trêu ghẹo.
"Laurent, sự dịu dàng của anh ghê tởm thật đấy." Tên đàn ông tóc vàng kia xoay xoay cái cổ không yên được của mình, hắn ta ngồi xổm trên nóc xe, tư thế kia giống như động vật ăn thịt đang làm nóng người trước khi săn vậy.
Người phụ nữ kia dường như bị chọc cười, cô ta cười hì hì nhìn tôi. "Chơi đùa với chúng tôi trước đi, bây giờ tôi còn chưa thấy đói bụng." Cô ta nói như thế.
"Mấy người có biết gia đình Cullen không?" Tôi không biết có nên cảm tạ những sự tình mình đã trải qua hay không, ít nhất khi đối mặt với ba ma cà rồng trước mặt này thì tôi vậy mà còn có thể bình tĩnh lại được, nếu như cơ thể ngừng run rẩy thì càng thêm hoàn hảo.
"Cullen?" Người đàn ông tóc vàng kia hiển nhiên biết họ, hắn ta cảm thấy kinh ngạc khi một con người như tôi lại nói ra câu hỏi này. "Đương nhiên, họ rất nổi tiếng."
Tôi tiếp tục cố gắng nói, hy vọng những gì bọn Edward nói cho tôi có thể dùng được.
Khi gặp ma cà rồng, thì việc đầu tiên phải làm là báo ngay tên của gia đình Cullen ra, ít nhiều thì sẽ có tác dụng, thậm chí tôi có thể dẫn ma cà rồng đó đi gặp họ, sau đó Carlisle sẽ can thiệp.
"Tôi quen biết họ, đương nhiên cũng biết mấy người là . . . loại sinh vật đó." Tôi nhìn thấy bản thân đã khiến cho tên đàn ông tóc vàng kia cảm thấy hứng thú, hắn ta đang hứng thú dạt dào nhìn tôi, trong đôi mắt đỏ tràn ngập một loại hưng phấn lãnh khốc.
"Loại nào?" Người đàn ông tên Laurent kia đánh giá tôi một chút, ác ý hỏi.
"Ma cà rồng." Tôi nhanh chóng trả lời, sau đó nhìn thấy ánh mắt hắn ta thay đổi, trở lên đằng đằng sát khí.
Đây là hậu quả khi lời nói chưa kịp trải qua đầu óc, suýt chút nữa tôi quên mất họ có điều luật phải giữ bí mật.
"Cô biết? Còn biết cả gia đình Cullen, như vậy thì họ đã trái pháp luật rồi." Người phụ nữ kia thoạt nhìn khá bình tĩnh, giọng nói của cô ta nhẹ nhàng như bông tuyết , từng âm cuối đều nhỏ nhẹ không thể nghe thấy.
"Đừng . . . Đừng đến đây!" Tôi vốn phải phản bác họ không trái với luật pháp nào, nhưng cảnh tượng ánh mắt liếc thấy làm tôi rốt cuộc không áp được hoảng sợ trong lòng nữa, một chiếc Ferrari đỏ nhanh chóng từ bên kia quốc lộ chạy đến đây, là Rick . . . Tên ngu ngốc kia, đừng đến đây 'trúng giải lớn' nữa.
Anh ta thật sự dùng bất cứ thủ đoạn nào để bám theo tôi, tôi điên lên mất thôi, anh ta đến đây vào trường hợp này ngoại trừ cái chết thì không còn con đường nào khác.
Ba tên ma cà rồng kia không biết phát hiện ra điều gì, sự thoải mái biến mất trong mắt họ, toàn bộ đều cảnh giác nhìn chiếc xe đang chạy đến kia. Chiếc xe xoay một vòng đẹp mắt, tùy tiện đỗ ven đường, Rick mở cửa xe, cúi đầu bước đến. Anh ta phẫn nộ nhìn tôi, mái tóc vàng hơi rối bù, khăn quàng cổ bởi vì tản ra mà dài đến đầu gối, bộ dáng này giống như đột nhiên xảy ra chuyện lớn nào đó nên phải vội vội vàng vàng chạy đến vậy.
"Hey, cũng không tệ lắm." Người đàn ông với mái tóc vàng bẩn loạn, không ánh sáng ấy nhìn Rick đang đi đến, lộ ra một nụ cười làm kẻ khác sợ hãi.
Laurent nghiêm mặt, thậm chí hắn ta bắt đầu lùi dần ra sau, không biết cái gì đang áp bách hắn làm hắn ta trở lên nhát gan.
"James." Người phụ nữ kia không đồng ý mà gọi: "Chúng ta sẽ không dừng lại ở đây lâu đâu, anh đã đồng ý với em rồi mà." Một âm cuối cùng kia gần như làm nũng.
"Đương nhiên rồi, babe." James trả lời ứng phó, ánh mắt hắn đã bị Rick hấp dẫn, như nhìn thấy bảo thạch tuyệt thế nào đó.
"Chạy mau." Tôi vô lực mà tuyệt vọng nhìn anh ta, phương thức 'lên sân khấu' kiêu ngạo mà tìm đường chết như thế này, anh đến đây tự tử cùng tôi đấy à?
Rick dễ dàng băng qua Laurent, đi đến trước mặt tôi, ánh sáng trong mắt anh ta như ngọn lửa thiêu đốt trong bóng tối. Tôi nhìn thấy đôi môi anh ta bởi vì quá mức tức giận mà run rẩy, rốt cuộc lạnh lùng nói với tôi, "Cô vĩnh viễn không biết cái gì gọi là gọi là an phận hết, vì sao không ở lại Forks, ra đây làm gì?" Anh ta vươn tay, xốc lên mũ áo của tôi, sau đó hung tợn xoa xoa đầu tôi, vò tóc tôi thành ổ quạ hàng thật giá thật.
Tôi rất muốn khóc, hai tay ôm đầu, hiện tại tôi không biết phải làm sao nữa, tôi không có cách nào cứu Rick từ trong tay ba ma cà rồng kia.
"Cô ta là của mày sao?" James hứng thú nhìn chúng tôi, dường như chúng tôi càng thân mật thì hắn càng thỏa mãn vậy.
"Câm miệng, đồ rác rưởi dơ bẩn." Anh ta giương mắt, hung ác mà khinh miệt nhìn ma cà rồng tóc vàng kia.
Chết rồi, chúng tôi sẽ chết rất khó coi cho xem. Tôi bất lực kéo kéo tay áo bành tô của anh ta, "Đừng chọc giận họ, Rick."
"Tôi còn chưa tính sổ với cô đâu, cô luôn có bản lĩnh để bản thân gặp nạn, cô rốt cuộc thì lấy đâu ra tự tin rằng cuộc sống mình sẽ luôn thuận lợi chứ?" Anh ta lại tức giận, quay đầu chỉ trích tôi.
Ai mà biết được đi nửa đường thì xe chết máy còn gặp được ma cà rồng đâu chứ? Tôi phát hiện từ khi biết thế giới này là Twilight thì vận xui vẫn không ngừng đeo bám lấy tôi.
"Họ rất mạnh đấy, anh chạy trốn nhanh lên đi, Rick." Tôi khẩn trương đến mức đầu lưỡi đều xoắn vào nhau, tay vẫn run rẩy, phải nói như thế nào thì họ mới chịu bỏ qua cho người không biết gì cả là Rick đây.
"Rất mạnh à?" Rick cười lạnh một cách khó hiểu, liếc mắt nhìn James trên nóc xe.
Nụ cười của James biến mất, nét mặt dần vặn vẹo, lộ ra răng nanh sắc bén: "Muốn thử một chút không nào? Tao có thể xé nát mày ra đấy, nhóc con."
"Anh là ai?" Laurent đột nhiên hỏi, không biết hắn ta nhớ ra điều gì, lùi từng bước về sau.
Rick không thèm trả lời, anh ta mang vẻ 'ông đây rất cao quý, khinh thường nói chuyện với đám ăn mày tụi bay'.
Chúng tôi sẽ chết rất thảm cho xem, tôi giật giật tóc, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, bây giờ nếu kêu cứu gia đình Cullen cũng không có tác dụng gì. Tôi bất an tìm tòi trong đầu, hy vọng có thể tìm ra biện pháp hữu dụng nào, kết quả lại nhìn thấy Rick đi qua, nhìn dáng vẻ như muốn đánh nhau cùng tên tóc vàng kia, anh ta không hề biết người mình đối mặt chính là ma cà rồng.
Cho dù anh ấy đã từng học võ Nhật Bản hay quyền anh thì cũng đều không có tác dụng gì đâu, con người không thể nào đánh bại được ma cà rồng.
"Khoan đã, các người không thể tấn công chúng tôi, tôi, tôi, tôi . . . " Tôi thật sự hận chết bản thân khi không lại nói lắp trong thời khắc mấu chốt này, chỉ có thể dùng một bàn tay giữ chặt Rick đang muốn xông đến kia, tay còn lại thì bối rối lấy ra vòng cổ hình chũ V, "Tôi quen biết Volturi, cho nên các người không hề trái với pháp luật."
Gia huy của Volturi lóe lên ánh sáng bén nhọn giữa nền tuyết trắng.
Laurent nhìn thấy vòng cổ trong tay tôi, lại lập tức nhìn Rick, nghi hoặc chợt lóe mà qua trong mắt hắn ta, sau đó giống như hắn ta nhớ đến cái gì đó,sợ hãi hô to: "Ông ta . . . Volturi! Tôi nhớ ra rồi! Là Volturi . . . " Câu nói còn lại bị kẹt trong cổ họng, hắn ta trợn trừng mắt nhìn chúng tôi, cổ họng ùng ục vài tiếng rồi không dám nói gì nữa.
Mà phản ứng của James hoàn toàn trái ngược với Laurent, hắn ta hưng phấn đến run rẩy cả người, chân trần dường như giẫm nát nóc xe. "Là Volturi . . . Ôi, tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi được gặp các ngài." Hắn ta lại đè nén sự hưng phấn của mình xuống, cái mũi ngửi ngửi không khí, trong mắt hiện lên nét chật vật. "Chậc, có tiếp viện sao." Hắn ta bất mãn lẩm bẩm vài câu, không biết đang nói cái gì.
"James, chúng ta mau đi thôi." Người phụ nữ kia nói với khuôn mặt vô cảm, trong thanh âm của cô ta đều là sự lo lắng. "Nhanh lên, hãy tin tưởng phán đoán của em."
"Victoria." James không cam lòng cắn răng, cuối cùng vẫn nhảy xuống từ nóc xe, nhún nhún vai, quàng tay qua vai người phụ nữ kia, hung hăng cắn mái tóc đỏ xõa tung của cô ta. "Được rồi, rất vui vì được gặp các ngài, hy vọng có rảnh lại gặp nhau nhé, bye . . . " Giọng nói kia tràn ngập sự thèm thuồng chưa đã.
Laurent đã lùi đến rìa quốc lộ, biểu cảm hoảng sợ của hắn ta làm người ta có ấn tượng khắc sâu. Thấy dáng vẻ James thờ ơ, tựa hồ hắn ta muốn nhắc nhở James điều gì đó, nhưng không dám nói, chỉ có thể lập tức rời đi.
Tôi bị trường hợp trước mắt này làm cho không hiểu nổi, trong tay vẫn còn cầm lấy vòng cổ kia, gia huy lạnh lẽo làm tay tôi đau. Chỉ như vậy mà đã khiến họ đi rồi sao?
Chỉ một gia huy của Volturi thôi?
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được quyền lực của Volturi, nhưng như vậy cũng quá quyền lực rồi, phải không?
Hắn . . . Caius lại cứu tôi một lần nữa.
Tôi ôm vòng cổ vào lòng, cúi đầu xuống, tóc che khuất mắt tôi. Bàn tay cố chấp tóm chặt góc áo Rick không dám buông ra, đến bây giờ, di chứng sợ hãi mới nhảy ra, tôi cũng chưa có cách thật sự buông anh ta ra.
May mắn không có việc gì cả, tôi sắp khóc rồi. Không thể tưởng tượng nổi cảnh anh ta bị cắn chết, may mắn anh ta không sao cả.
"Claire." Rick bị giữ chặt một góc áo, không hài lòng nhìn tôi, anh ta vậy mà bắt đầu dạy bảo tôi, "Cô không cần sợ mấy kẻ này, chỉ là một đám phế vật thôi."
Tên chết tiệt này, tôi còn lo họ sẽ giết anh đấy, quả thật là ví dụ điển hình của việc không biết sống chết mà. Tôi tức giận đến mức đỏ cả mắt, ngẩng đầu căm tức nhìn anh ta, "Anh là đồ ngu ngốc sao? Chẳng phải tôi bảo anh đừng lại đây rồi mà? Anh có biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Suýt chút nữa thì anh . . . " Sẽ chết đấy, tôi không dám nói từ đó ra khỏi miệng, nhìn khuôn mặt không cho là đúng của anh ta, tôi không dám nói gì cả. "Đám đó là một đám cướp đấy! Là tội phạm! Anh không đánh thắng bọn chúng được đâu!" Tôi chỉ có thể nói che dấu như thế, bởi vì nếu anh ta phát hiện ma cà rồng có tồn tại thì rất có thể bị liên lụy, tôi rất rõ sự tàn nhẫn của cảnh sát Volturi.
"Cô đang lo lắng cho tôi sao?" Anh ta kỳ quái thấp giọng hỏi, giống như nghe thấy một câu nói không thể nào tin được.
Thấy thái độ anh ta như thế, tôi tưc đến mức phát run, hất mạnh áo anh ta ra, "Dù anh có ngã chết trên đường thì cũng không liên quan gì đến tôi, đừng đi theo tôi nữa." Tôi xoay người liền đi về hướng quốc lộ bên kia, ủng đi mưa bị thấm nước làm tôi bị đông lạnh đau không chịu nổi. Tôi đi đến bên cạnh chiếc Ferrari, dùng chân đá lên thân xe cho hả giận, chiếc xe này đá đã nghiền hơn chiếc Chevrolet kia nhiều. Quay đầu lại thấy Rick vẫn đứng nguyên tại chỗ, bông tuyết rơi trên mái tóc anh ta, trên bả vai rộng lớn và ống tay áo anh ta đều là tuyết trắng.
Tôi không nhìn rõ nét mặt của anh ta cho lắm, bởi vì tuyết rơi phủ kín cả thế giới.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng cười, anh ta cúi đầu, vươn tay tùy ý vuốt tóc mái sang một bên, không biết anh ta đang thỏa mãn điều gì, ngay cả thở dài đều hạnh phúc.
Quả nhiên tôi không nên hy vọng đầu óc anh ta có thể bình thường, thời điểm này có cái gì vui vẻ sao. Tôi hô to với anh ta: "Rick, tức chết tôi rồi." Nhưng lại không dám nói mình đang tức giận điều gì, sớm hay muộn tôi sẽ bị nội thương mất.
Anh ta càng thấy tôi tức giận, liền càng thêm sung sướng. Nhưng khi anh ta nhìn thấy tuyết trắng đầy người tôi đến mức đông cứng lại thì sự sung sướng này biến mất trong nháy mắt, anh ta cao giọng nói: "Lên xe cho tôi." Bước nhanh đến, giữ chặt tay tôi, găng tay của anh ta luôn làm tôi không thoải mái. Tôi nhanh chóng bị anh at nhét vào trong xe, chưa đợi tôi ngồi ổn, thì Rick đã mở ra cánh cửa bên ghế lái, toàn thân anh ta đều là bông tuyết, hơi thở rét lạnh lập tức đánh úp lại.
Tôi hơi run rẩy, anh ta tức giận muốn đấm vào đồng hồ đo nhưng cuối cùng nhịn xuống. Sau đó anh ta gỡ xuống khăn quàng cổ của mình, quấn quanh cổ tôi như muốn xiết chết tôi vậy, không biết có phải cả người đều đông cứng hay không mà tôi cảm thấy khăn quàng cổ của anh ta không có chút ấm áp nào cả.
"Tôi đưa cô về nhà." Anh ta lái xe, tốc độ còn điên cuồng hơn cả nhà Cullen.
"Về nhà Charles đi." Tôi giấu mặt sau lớp khăn quàng cổ ấy, không thoải mái nói. Tôi vẫn còn nhớ thương bữa tối của Bella, nếu như về nhà mình thì trong tủ lạnh không có gì cả ngoại trừ thực phẩm đông lạnh.
Chuyện xảy ra hôm nay làm tôi vẫn còn hỗn loạn, tôi nhớ đến dã thú ở quận Mason, hẳn là do ba mà cà rồng lang thang kia gây nên. Tôi phải báo tin cho Carlisle, xung quanh đây có ma cà rồng cho nên mọi người có thể gặp nguy hiểm.
"Bất cứ tai nạn nào cũng có thể xảy ra với cô, tôi không hề tin cô có thể sống sót một mình chút nào." Rick nhìn con đường tối mịt trước xe mà nói. Trong giọng nói anh ta hàm chứa sự đau đớn nào đó do quá lo lắng, nhưng biểu cảm trên mặt lại lạnh như băng.
"Chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi mà." Tôi không thừa nhận bản thân luôn gặp chuyện xui xẻo, hơn nữa tôi cảm thấy bản thân cũng đủ may mắn rồi, đụng độ cả ma cà rồng nhưng họ vẫn buông tha cho chúng tôi đấy thôi.
Thật sự rất may mắn, may mắn đến mức tôi chỉ có thể cảm ơn . . . Volturi.
"Mỗi ngày của cô đều là ngoài ý muốn." Anh ta nặng nề nói, khẩu khí đó âm trầm đến đáng sợ.
"Tôi xin lỗi." Tôi cũng không biết mình vì sao phải xin lỗi, chỉ theo bản năng cảm thấy làm như vậy có thể khiến anh ta dễ chịu hơn.
"Nếu cô có chuyện ngoài ý muốn, cô vĩnh viễn không thể hiểu nổi điều đó có ý nghĩa gì." Anh ta cảm thấy tôi thờ ơ vô tình, chỉ khiến anh ta chịu đủ tra tấn thôi, nhưng quỷ mới biết anh ta rốt cuộc đã chịu tổn thương gì.
"Chúng ta đén nơi rồi?" Tôi thật sự giật mình vì tốc độ xe này, bởi vì đêm tối cho nên tôi không biết đường đi như thế nào, chỉ biết tôi còn chưa ngồi ấm chỗ, thì căn nhà màu trắng quen thuộc kia đã hiện trong tầm mắt.
Anh ta không hề hổ thẹn nào khi lái xe kiểu đó, chẳng lẽ trong đầu tên này không có nguyên tắc an toàn giao thông nào sao? Anh ta đã thi được bằng lái xe kiểu gì thế?
Không, có lẽ anh ta không có bằng lái. Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, kết quả tên lạnh mặt này nhạy cảm bắt được ánh mắt tôi, anh ta quay đầu rồi nhẹ nhàng hỏi câu một câu, "Cô không xuống xe, là muốn về nhà cùng tôi sao?"
Tôi bị câu nói này của anh ta dọa đến mức lập tức mở cửa xe, nhảy xuống xe. Sau đó chạy lên bậc thềm nhà, ánh sáng từ ngọn đèn trên mái hiên chiếu lên người tôi, không mang theo hơi ấm nào. Tôi hơi chần chờ nhìn thấy anh ta mở cửa xe bước đến, anh ta vươn tay kéo cổ áo, cổ áo rộng mở lộ ra cái cổ trắng nõn. Sau đó anh ta bỗng dừng lại, chỉ đứng bên cạnh ngọn đèn, giấu mặt trong bóng tối, nhìn tôi chăm chú.
Có rất nhiều lúc tôi không hiểu nổi nét mặt anh ta, và cả ý nghĩa đằng sau những ánh nhìn tôi ấy nữa.
"Có lẽ, tôi đã cân nhắc kĩ rồi." Tôi cố lấy dũng khí, tim bắt đầu đập nhanh, máu trong mạch máu cực nóng như thiêu đốt.
Anh ta trầm mặc, biểu tình đa nghi và phòng bị này lại xuất hiện, tôi tiếp tục nói: "Tôi không đồng ý loại kết giao chơi bời, nếu như phải kết giao, thì . . . "
Ánh mắt anh lại thay đổi, đa nghi chuyển thành nhìn kỹ, dường như đang đoán xem tôi có đang nói dối hay không. Tôi bị anh ấy nhìn đến nổi da gà, nơi bị đông lạnh trên mặt đang nóng bừng bừng. Tôi bất an và do dự nắm chặt khăn quàng trên cổ, tôi phát hiện bản thân bắt đầu hít thở không thông, hơi thở đều biến thành sương trắng. "Nếu như anh thật lòng, thì như vậy chúng ta có thể kết giao, nhất định phải nghiêm túc mới được."
Tôi không có cách nào xem tình cảm như một thứ tạm bợ, nếu phải nói chuyện yêu đương nam nữ thì nhất định phải thận trọng mới được.
"Vậy, anh cứ suy nghĩ kĩ đi." Tôi biết có một số nam sinh rất tùy tiện với tình cảm ngay từ lúc ban đầu, bọn họ có thể hẹn hò với bất cứ ai, sau đó bởi vì nhiều lý do mà chia tay. Tôi không xác định được Rick cũng có suy nghĩ như thế hay không, điều này không phù hợp quan niệm về tình cảm của tôi.
Nét xem kĩ trong mắt anh ngưng kết thành một loại dại ra, dường như không thể hiểu nổi tôi đang nói cái gì.
Tôi không thể nói rõ bản thân thất vọng hay thẹn thùng, xoay người bỏ chạy về hướng cửa, lấy chìa khóa dưới mái hiên để mở cửa. Thanh âm của Rick truyền đến từ sau lưng, anh ấy không vui sướng cũng không từ chối, mà bây giờ mới kịp phản ứng, anh ấy lập tức giận dữ như bị vũ nhục vậy. "Em nghĩ rằng tôi đang đùa giỡn với em sao?"
"Anh cứ suy nghĩ đi, em nói nghiêm túc mà!" Tôi mở cửa, lớn tiếng nói với anh, sau đó không đợi anh ấy có biểu tình gì, liền lập tức đóng sầm cửa lại.
Cho đến khi hoàn toàn đóng cửa, tôi mới tỉnh táo lại, rốt cuộc thì bản thân đã lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra những lời như thế vậy, tôi cảm thấy cả người sắp bị máu sôi trào thiêu đốt rồi. Charles nghe thấy động tĩnh nên đi ra khỏi phòng, cậu nhìn thấy tôi thì cả kinh kêu lên: "Claire, cháu phát sốt sao?"
Tôi bụm mặt, vội vàng kéo cao khăn quàng cổ của Rick lên, ậm ừ nói: "Không có, hôm nay lạnh thật đó, Charles." Tôi muốn dời đi sự chú ý của cậu, bước chân lảo đảo chạy vào phòng khách, do Bella vẫn còn trong nhà bếp.
Tôi biến thành con kiến xoay quanh tại chỗ, tôi nên làm gì bây giờ, đầu óc trống rỗng. Tôi không dám nhớ lại bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn gì.
Tay vẫn còn nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay như sắp nhảy ra. Tôi đột nhiên phát hiện, vòng cổ vẫn còn nằm trong lòng bàn tay, bởi vì chất liệu quá cứng rắn cho nên lòng bàn tay tôi bị hằn lên dấu, như ký hiệu nào đó.
Tôi nhìn gia huy trong tay, có một sự khó chịu không biết tên thay thế sự ngượng ngùng cực nóng, tôi không dám dễ dàng động chạm nỗi bi thương này.
Ngón tay khép lại che khuất vòng cổ, lại cố gắng mở ra, cuối cùng tôi bình tĩnh lại, một lần nữa đeo nó lên cổ. Nó nằm trước ngực tôi, cực kỳ lạnh lẽo.