Ác mộng ập tới bất ngờ khiến người ta không kịp phòng, trong bóng tối thâm trầm nghe đâu đó có tiếng sóng vỗ. Tôi phát hiện bản thân đang đứng giữa biển, nước biển đã dâng đến đùi tôi, lan tràn dần lên eo tôi.
Tôi cảm thấy hồi hộp bất an, tay níu chặt áo chỗ lồng ngực, mờ mịt không biết mình đang ở đâu.
Nước biển tối đen lạnh lẽo ngấm vào xương, không ngừng cuộn sóng. Ta không nhìn thấy đất liền, xoay người muốn chạy trốn thì một cơn sóng to đã ập đến.
Nước biển nặng nề dường như muốn đập nát nội tạng tôi, tôi hít thở không thông giãy dụa giữa biển, bọt nước tràn vào mũi miệng tôi. Tôi vươn tay ra, không hiểu sao kỹ năng bơi của mình chạy đâu mất, ngay cả bơi chó cũng không biết phải bày tư thế nào mới chính xác.
Tôi liều mạng vươn tay về phía ánh sáng, mới vất vả ngoi lên khỏi mặt nước, ho khù khụ.
Mặt trăng không biết khi nào xuất hiện trên đầu tôi, vầng trăng tròn khổng lồ in bóng nơi cuối biển. Tôi thậm chí còn thấy cả bề mặt gồ ghề của mặt trăng, trong nháy mắt còn tưởng rằng mặt trăng đã rơi xuống, đập vào biển.
Bốn phía tĩnh mịch, không tiếng động.
Một bóng đen lao ra khỏi hình bóng mặt trăng in trên nước, bước lên mặt biển, tôi cuối cùng thấy rõ ràng là một động vật bốn chân nào đó.
Tiếng sói tru đột ngột vang lên, bóng đen kia như phát điên không ngừng chạy về phía tôi, tiếng gào rú của nó có thể được xưng là sắc nhọn. Nó vọt lên đỉnh đầu tôi, trong đôi mắt đỏ tràn ngâp thù hận, tôi thấy được bản thân mình trong đôi mắt nó.
"Claire, không sao cả."
Giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai tôi, mơ hồ như tơ lụa, hắn ở sau lưng tôi, cùng ngâm mình trong nước biển với tôi.
Một bàn tay tái nhợt đặt lên vai tôi, nhiệt độ còn lạnh hơn cả nước biển, khi tôi muốn quay đầu lại nhìn thì con chó sói khổng lồ kia đã lao đến đây. . .
Tôi hoảng sợ trợn to hai mắt, tay gắt gao nắm chặt, nhìn thấy trần nhà của phòng mình. Bên tai là âm hưởng của một trong những bài hát tiếng Anh kinh điển của tôi.
Tôi ngồi dậy từ trên mặt đất, tôi lại rớt từ trên giường xuống thảm rồi. Chăn nhàu nhĩ cuốn trên người tôi, tôi kéo nó lên giường. Tóc vẫn rối bù như thế, xõa tung trên vai. Tôi đã đi cắt tóc, người thợ cắt tóc chỉ cắt đi phần đuôi tóc xơ rối của tôi, anh ta vẫn cảm thấy tôi để tóc dài sẽ đẹp hơn.
Cho nên mỗi một lần tỉnh dậy, mái tóc dài đến thắt lưng của tôi đều vô cùng thê thảm, tôi vô tình vuốt vuốt mái tóc, mệt mỏi cúi đầu đi đến buồng vệ sinh rửa mặt.
Phía dưới lớp áo sơ mi cũ nát của tôi là chiếc vòng cổ được nhiệt độ cơ thể ủ ấm, tôi vẫn không tháo nó xuống. Tôi vốn phải cất món đồ mà Caius cường ngạch đưa cho tôi này vào ngăn tủ để cho tích bụi.
Nhưng Carlisle bảo tôi tốt nhất vẫn nên đeo nó thì hơn, bởi vì chiếc vòng cổ này là gia huy của Volturi. Là món đồ đại biểu quyền lực cao nhất trong thế giới họ, mang vòng cổ này có thể xua đuổi ma cà rồng.
Nếu như một ngày xui xẻo nào đó gặp phải ma cà rồng đang săn thức ăn, thì chỉ cần trưng món đồ này ra, chỉ cần không phải người đầu óc có vấn đề, thì không ai dám xúc phạm Volturi. Cho nên sẽ bỏ qua cho tôi, an toàn của tôi có thể đạt được bảo đảm lớn nhất.
Tôi mệt mỏi bóp tuýp kem đánh răng, nhìn khuôn mặt trắng bệch trong gương, cảm xúc không hề tốt chút nào. Đặt bàn chải đáng răng vào trong miệng, vị bạc hà mát lạnh cũng không thể nhấc lên tinh thần tôi.
Có thể là bị ác mộng dọa sợ rồi, tôi lại mơ thấy ma cà rồng còn có sói nữa. Tôi cảm thấy đây là di chứng khi tám chuyện cùng đám Edward lúc bọn họ đang đánh bóng chày.
Là truyền thuyết về dân da đỏ, tộc người Quileute sống ven bờ Thái Bình Dương, nghe nói bọn họ là hậu duệ của sói. Bởi vì hôm nay tôi phải đi một chuyến đến La Push để thăm gia đình họ Black, mới khiến cho gia đình Cullen nghị luận nhiệt tình về đề tài này.
Họ không hề cảm thấy để cho tôi biết nhiều như thế là không thích hợp, thì ra, hàng xóm ở cách vách chúng tôi là một bộ tộc người sói đột biến gien.
May mắn, người sói biến thân cần phải có điều kiện, theo như lời Edward bổ sung, hiện tại, không có người sói biến hình nào.
Bây giờ tôi mới yên lặng nhớ lại, trước kia đọc qua tiểu thuyết Twilight, hình như còn có người sói nữa.
Tuy rằng tôi đã quên tên của người sói này.
Carlisle nói họ có hiệp ước với tộc Quileute, không được phép xâm nhập lãnh thổ tại La Push, lấy đường ranh giới là đường quốc lộ , hai phe lẫn nhau giằng co và cũng giữ bí mật cho nhau.
Tôi kỳ quái không phải họ phải giữ bí mật sao, nói cho tôi biết chẳng phải vi phạm hiệp ước à? Sau đó Rosalie lạnh mặt đi tới, cầm gậy bóng chày chỉ vào người tôi, tức giận nói: "Hiện tại, người giám thị nhóc hay còn gọi là người giám hộ là Carlisle. Cho nên, nói một cách khác, nhóc đã trở thành một thành viên trong gia đình Cullen này, nói cho nhóc biết những thứ này cũng không vi phạm hiệp ước, đồ ngốc!"
Cây gậy đánh bóng chày trên tay chị ấy làm từ kim loại đặc, đập trúng mặt có thể để lại vết bầm tím. Tôi cẩn thận tránh đi, mới nhận ra nguyên lai tôi đã trở thành một thành viên hợp pháp của gia đình Cullen, như vậy lời đồn đãi trên báo tường của trường chẳng phải trở thành sự thật rồi sao?
Ma cà rồng, người sói, còn có con người ngây thơ.
Thật sự phức tạp, làm một con người tốt nhất nên lờ đi mấy thứ ấy.
Tôi đi vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh lấy một ly sữa cho mình, thật sự tìm không thấy thứ gì để ăn, đành phải lấy ra một quả táo mua từ tuần trước.
Sau khi ăn xong, tôi rốt cuộc tỉnh táo lại, cầm lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài từ cửa phòng bếp. Tôi hít sâu một chút, không khí sáng sớm của trấn Forks từ khu rừng xanh biếc kia tiến vào phổi tôi, không trung âm trầm thoạt nhìn như vừa mới có tuyết rơi.
Tôi lại quấn chiếc khăn quàng cổ thêm một vòng, ngăn cách không khí lạnh như sắp đóng băng này ở ngoài. Đi vào gara, lại gần chiếc xe Ford già cỗi của mình, mở cửa, trèo lên xe. Bây giờ tôi không cần lo lái xe bị phạt nữa, đầu năm trước tôi mới thi lái xe, sau đó không có khó khăn nào, phi thường thuận lợi lấy được giấy phép lái xe của tôi, thứ này cũng có thể đảm nhiệm chứng minh thư của tôi về sau.
Tôi lái xe lên quốc lộ tiến về La Push, gần đây Charles đang giận dỗi với Billy. Được rồi, tuy rằng hình dung họ như vậy thật không phù hợp, nhưng quả thật hai ông bạn già này đang chiến tranh lạnh với nhau.
Charles vì thế mà giận dữ đến mức bóp nát một miếng thịt bò, thấy cậu đầy sức sống như thế, tôi cũng cảm thấy vui mừng.
Bởi vì sự tồn tại của gia đình Cullen, Billy hy vọng Charles có thể cách họ xa một chút. Nhưng tính cách thân thiện của Carlisle đã làm cho cậu Charles có hảo cảm, cậu cảm thấy Billy quá mức hà khắc đối với người từ vùng khác đến.
Cho nên, tôi cảm thấy rất chột dạ. Đặc biệt khi Billy ngồi xe lăn đi ra mở cửa với khuôn mặt vô cảm nhìn tôi chăm chú.
"Bác Billy, Jacob có ở nhà không ạ?" Tôi kéo khăn quàng cổ xuống dưới, đứng tại cửa hỏi.
Ngày hôm nay tôi đến đây là để xem xe, xe của Bella.
Đối với việc Bella trở về trấn Forks, tôi đã trải qua các loại rối rắm, trằn trọc đủ kiểu, mỗi khi nhìn thấy gia đình Edward thì cảm giác hậm hực này lại càng nghiêm trọng.
Cuối cùng, tôi còn nghĩ đến việc giúp Bella tiếp tục ở lại bang Arizona, bởi vì sự tồn tại của Volturi làm tôi cảm thấy uy hiếp. Tuy rằng sự kiện đó đã trôi qua một năm, nhưng nó vẫn là một bóng ma nặng trịch trong tôi. Tôi thường xuyên mơ thấy ác mộng về họ, phần lớn là ác mộng về Caius. Tôi đã quên hình dạng của hắn, nhưng không thể phủ nhận sự tồn tại của hắn đã tác động đến nhân sinh tôi.
Tôi thừa nhận, tôi không có cách nào quên hắn hoàn toàn, tất cả những gì hắn đã làm. Cho dù là sự tàn bạo hay . . . những hành động anh hùng đã bảo vệ tôi đó.
Bella vẫn trở lại đây, khi Renee yêu một tuyển thủ bóng chày vô danh, chị ấy bỗng cảm thấy bản thân đã làm liên lụy đến cuộc sống mới của mẹ mình. Chị ấy đầu tiên thương lượng với Charles, sau đó mới nói cho tôi biết quyết định trước khi chị ấy lên học đại học, chị ấy sẽ sống ở trấn Forks. Một năm rưỡi cuối cùng ở trường trung học đúng là một khoảng thời gian làm người ta thay đổi.
Vào đêm tôi nhận được tin tức kia, tôi ngồi xổm trên giường trong phòng mình, suy nghĩ rất lâu. Bởi vì trong đầu tôi vẫn còn lưu lại trí nhớ về tình yêu của Edward và Bella, tiểu thuyết và cả phim điện ảnh này đều biến thành áp lực cuộc sống rõ ràng.
Trước đó, nếu như tôi không biết về pháp luật của Volturi, tôi sẽ cực kỳ cao hứng. Nhưng vấn đề lớn nhất là chị ấy nhất định sẽ gặp phải Edward, chị ấy sẽ phát hiện gia đình Cullen không giống người thường.
Trong trường học có rất nhiều người cảm thấy gia đình Cullen rất kỳ quái, nhưng những người đó không có cơ hội tìm hiểu sâu hơn, cho nên cũng chỉ thấy kỳ quái mà thôi.
Nếu Bella biết thân phận thật của nhà Cullen, gặp được chuyện đáng sợ như tôi, bị cảnh sát ma cà rồng kéo đi phơi nắng thì làm sao bây giờ.
Tóc đều sắp bị bản thân kéo rụng hết, phát hiện tôi hoàn toàn không có cách nào ngăn cản Bella trở về. Bởi vì không có lý do nào cả, tôi không thể nào nói chị rồi sẽ yêu một ma cà rồng, chuyện này rất nguy hiểm, cho nên vẫn nên ở lại bên cạnh người mẹ mới tái hôn kia của chị đi. Nếu cái cớ xấu xa đó hữu dụng thì tôi tình nguyện làm kẻ ác. Vấn đề ở đây là không thể nào làm như vậy, bởi vì tính cách Bella rất bướng bỉnh, chuyện chị ấy đã quyết định thì không ai có thể thay đổi.
Vấn đề này rất bi thương, đặc biệt khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Charles, mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại phải chỉnh đốn phòng, và mua đồ nội thất cho chị Bella.
Kết quả là toàn bộ cảm tính và lý tính của tôi đã xoắn xuýt lại với nhau, đi vào ngõ cụt. Lý trí tôi cảm thấy Bella tốt nhất không nên bước vào thế giới của sinh vật không phải người này, cảm tính lại cảm thấy mình quá bi quan rồi, ngăn cản chuyện tình yêu của người khác thì sẽ bị sét đánh.
Billy vốn không chào đón tôi, định để tôi đứng ở đó một lúc, nhưng bác ấy không nghĩ rằng mặt tôi dại ra đứng yên một chỗ rất lâu. Cuối cùng khuôn mặt với làn da bánh mật đầy nếp nhăn của bác ấy nhăn lại một cách thâm thúy.
"Nó đang ở trong nhà." Billy cảm thấy nếu mình còn không trả lời thì chúng tôi có thể cứ đứng như thế đến khuya.
Tôi gác lại chuyện của Bella trước, đi vào căn nhà của bác Billy, thuận tay giúp bác ấy đẩy xe lăn. Ông ấy vẫn hậm hực nhìn tôi, khuôn mặt của hai người chúng tôi đồng thời u ám.
Jacob mới đi từ trong phòng mình ra, nhìn thấy tôi, lại nhìn nhìn cha mình. Gương mặt vẫn còn khá bầu bĩnh màu rám nắng, cậu ta không nhịn được cười rộ lên nói: "Oa, người không biết còn tưởng hai người là cha con đấy. Hoan nghênh đến nhà chơi, Claire."
"Ừm, chào em." Tôi gật đầu, buông xe lăn ra.
Thật ra tôi không quen thân với Jacob lắm, nghe Charles nói trước đây cậu nhóc này thường hay chơi đùa với Bella, nhưng từ năm bao nhiêu tuổi thì cậu không nói rõ.
Tôi biết cậu ta là bởi vì Billy, cậu ta thường xuyên lái xe chở cha mình đến nhà Charles chơi.
Cũng không có bằng lái xe giống tôi, nhưng có vẻ cậu ta không thích tôi, bởi vì tôi thoạt nhìn rất âm trầm, đánh giá này là do Charles nói cho tôi biết.
"Đến xem xe phải không? Em cam đoan đó là một chiếc xe không tồi đâu, Bella sẽ thích nó lắm đây." Jacob rất thích Bella, có thể nhìn ra điều đó bởi vì mỗi khi nhắc tới tên chị ấy, cậu ta đều ngại ngùng.
Có thể là tình hữu nghị từ thuở thanh mai trúc mã, tôi không quá xác định nghĩ như thế, thời điểm cậu ta chơi đùa cùng chị Bella, hẳn từ lúc rất nhỏ không biết làm cách nào nhớ kỹ như thế.
Tôi đi ra ngoài cùng cậu ta, Billy đột nhiên mở miệng hỏi tôi: "Cháu quen biết gia đình Cullen phải không?"
Tôi không biết vì sao bác ấy đột nhiên nhắc tới vấn đề này, quay đầu nhìn bác ấy, tôi vẫn cảm thấy bất an khi đứng trước mặt vị trưởng bối vì tật bệnh mà liệt chân này. Trên người ông ấy có hơi thở không thuộc về người Mỹ hiện đại, trên trình độ nào đó mà nói, cảm thấy ông ấy giống như gia đình Cullen, tràn ngập cảm giác huyền ảo kỳ bí.
Ông ấy biết thân phận của gia đình Cullen, lúc này tôi mới chính thức xác định như thế.
"Họ là bạn cùng trường với cháu." Tôi dè dặt trả lời, thực ra toàn bộ học sinh của trường trung học Forks đều là bạn học của những đứa con của gia đình Cullen.
"Cháu không nên đến gần bọn họ." Billy tự chuyển động xe lăn, bỏ lại lời khuyên như thế mà quay người rời đi.
Jacob cảm thấy xấu hổ khi cha mình đột nhiên thất lễ như thế, trong đôi mắt nâu của cậu ta vẫn còn lưu lại tính trẻ con, không biết phải xử lý chuyện này như thế nào. "Không phải lúc nào cha em cũng như vậy đâu, em rất xin lỗi, Claire. Cũng không biết vì sao ông ấy lại bài xích gia đình Cullen, ông ấy cũng không hề không khách khí đối với thương nhân đến Forks mở cửa hàng như vậy."
"Không sao đâu, Jacob, bác chỉ có ý tốt thôi." Suy nghĩ của tôi đã phiêu xa, Billy biết thân phận thật sự của gia đình Cullen, nhưng Volturi không biết điều đó, cho nên bác ấy sẽ an toàn. Mà cả La Push, hay tộc Quileute, có lẽ không chỉ có một người biết. Chỉ cần không ai báo cáo, như vậy cho dù con người biết thân phận của ma cà rồng cũng không nhất định bị tử hình.
Việc này thật sự an ủi được tôi, ít nhất sinh mệnh Bella có thể đạt được đảm bảo cơ bản nhất, một khi tất cả mọi người đều giữ bí mật.
Nhìn thấy chiếc Chevy chở hàng mà Billy định bán lại được để trong gara bừa bộn của Jacob kia, tôi những tưởng chiếc xe này vừa được nhặt về từ bãi rác.
"Đây là một chiếc xe rất có cá tính, chị thấy nó thế nào?" Jacob rất tin tưởng vào chiếc xe được sản xuất từ những năm năm mươi từ thế kỷ trước này, mái tóc dài rối tung, trên chân còn đi giày cao bồi phương Tây, dựa vào đầu xe, cảnh này khiến cậu ta thoạt nhìn như người mẫu xe không tệ.
Mười lăm tuổi mà cao lớn như thế, trông bề ngoài của cậu cũng rất có cá tính đấy. Tôi cực kỳ muốn sửa miệng nói muốn đi về suy nghĩ lại, bởi vì tôi hoài nghi liệu chiếc xe này có thể lái đi nổi hơn một dặm Anh không?
"Nó nhìn cũng được đấy." Bất luận là màu nước sơn màu đỏ bong tróc hay cửa xe gỉ sắt.
"Em vừa mới thay động cơ, bây giờ nó rất trẻ tuổi, chị mua nó nhất định sẽ không thiệt đâu."
Nếu như cậu tặng không, thì nhất định không thiệt rồi.
"Em sẽ giúp chị mang xe tới, vào ngày Bella đến đó."
Chị còn chưa nói sẽ mua . . . Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Jacob, tôi rốt cuộc mở miệng: "Được rồi, vậy em có thể sơn lại thân xe được không?"
Nếu như chị Bella chướng mắt chiếc xe này, chị ấy còn có thể ngồi cùng xe của tôi đi đến trường. Chờ khi nào có thời gian có thể tới chợ ô tô đã qua sử dụng để kiếm một chiếc, tôi cũng không muốn bởi vì từ chối mà làm cho quan hệ giữa Chales và Billy chuyển xấu.
"Đương nhiên, em còn có thể vẽ thêm một số hoa văn trên đó nữa." Jacob mở cửa xe, cậu ta kiểm tra ghế ngồi và đồng hồ đo.
"Có lẽ Bella sẽ không muốn chiếc xe của mình được sơn đầy các trào lưu quảng cáo của La Push đâu." Vội vàng cự tuyệt đề nghị của cậu ta, đừng làm cho chiếc xe này càng thêm giống như 'hàng độc' nữa.
Tôi cùng Jacob trò chuyện đến trưa, đều là trò chuyện về vấn đề của chiếc xe này, thật ra cũng không có gì hay thảo luận cả, bởi vì chúng tôi chỉ ngồi sơn lại xe.
Hy vọng Bella sẽ thích nó, vì chiếc xe chết tiệt này làm một cái áo khoác của tôi báo hỏng rồi.
Jacob hy vọng tôi ở lại ăn cơm, tôi lấy cơ còn phải đi Seattle một chuyến mà từ chối cậu ta. Belle sắp chuyển đến đây rồi, tôi phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Thông qua công ty Staples, tôi mua được bàn học, sau đó tôi lại đặt hàng trên mạng một chiếc giường đơn. Bây giờ, tôi phải tự đi mua một số đồ dùng hàng ngày, và cả đồ dùng trên giường nữa.
Ngày Bella chuyển đến đây, trấn Forks đổ một cơn mưa nhỏ, sau đó hóa thành mưa tuyết.
Rừng rậm xanh biếc của trấn Forks thoạt nhìn quá mức rét lạnh, tôi mang ủng cao đi mưa, hai lớp tất, ba chiếc áo lông, một chiếc áo khoác dày và dài đến đầu gối. Tôi thật sự không thể tưởng tượng, có thể giống như những bạn học cùng trường khác, ăn mặc mỏng tang, đầu đội một chiếc mũ là có thể hoạt bát chạy tới chạy lui dưới mưa được.
Hơn nữa, khi mùa đông tới, tôi cực kỳ dễ dàng bị cảm lạnh, mất tự nhiên xoa xoa mũi, tôi bắt đầu ho khan. Charles mở ra cánh cửa xe cảnh sát, nói với tôi đang ngồi trên ghế phó lái: "Cháu nên ở trong nhà nghỉ ngơi, Claire."
"Không sao đâu cậu, cháu đi với cậu, sẽ làm cảm xúc buồn bã bởi vì chuyển nhà của Bella tốt lên." Tôi vừa ho khan vừa lấy ra giấy ăn che miệng, mong là đừng lây bệnh sang Charles.
"Cháu uống thuốc chưa?" Charles nhìn những chiếc xe cũng đang chờ đợi xung quanh, cậu hoài nghi nhìn bộ dáng chật vật của tôi.
"Rồi ạ, nhưng cậu không thể chờ mong dược hiệu sẽ đến nhanh như vậy được." Tôi chóng mặt, nặng nề trả lời, xắn cổ tay áo lên, bao tay cũng không thể làm bàn tay tôi đỡ cứng còng hơn.
"Thấy cháu như vậy, cậu buồn lắm." Charles tăng nhanh tốc độ xe, nơi này cách cảng Angle một giờ đi đường, cậu hy vọng có thể nhanh chóng đến đón Bella, để tôi trở về nghỉ ngơi.
Khi chúng tôi đến sân bay Angel, tuyết lại chuyển thành mưa, làm lớp tuyết đọng trên mặt đất hòa tan.
Tôi chuẩn bị cho chị Bella một chiếc áo khoác phòng lạnh, bởi vì chị ấy có thể chưa kịp mua đủ quần áo. Thời tiết giữa Forks và thành phố Phonenix hoàn toàn khác nhau, không chắc chị ấy có nhớ đến sự chênh lệch nhiệt độ đó không.
Charles đi vào sân bay đón Bella, tôi vẫn ngồi trong xe, nhìn thấy hạt mưa rơi bên ngoài song cửa sổ thủy tinh, thời tiết u ám ở đây là không thể tránh khỏi.
Tôi nhịn xuống cơn ho khan, tửa đầu lên ghế, nhắm mắt muốn ngủ một lúc. Mũi không thông làm tôi hít thở không thuận, mơ mơ màng màng tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn tôi, trong năm nay ngẫu nhiên tôi sẽ có ảo giác không hiểu nổi này, rất nhiều lúc bừng tỉnh giữa đêm hoặc chú ý ven đường vào ban ngày, nhưng đều không phát hiện được gì.
Tôi càng thấy mình bị thần kinh suy nhược, bởi vì biết thế giới này không như bình thường cho nên nội tâm luôn bị vây trong trạng thái bất an.
Ngoài xe dường như truyền đến tạp âm tiếng xe dừng lại, tôi bừng tỉnh, hơi khó khăn hít thở. Nhìn đồng hồ, hẳn là Bella đã đáp xuống rồi. Tôi cầm ô che đi xuống xe, nhìn thấy chiếc xe nổi bật bên cạnh.
Một chiếc xe Ferrari đỏ mới cóng, độc đáo như mới xuất ra từ xưởng xe ô tô?
Kẻ có tiền đầu năm nay thật nhiều, tôi chế giễu nghĩ. Khi bước qua xe, không biết vì sao lưng lạnh cả lên, tôi không nhịn được dừng lại bước chân. Loại cảm giác này thật không ổn, tôi tiếp tục hít sâu, chẳng lẽ do thần kinh suy nhược?
Tôi nặng nề di động bước chân của mình, khi cách chiếc xe kia một khoảng cách xa tôi mới thấy thoải mái, đầu óc hình như không suy nghĩ được gì, cúi đầu đi về hướng sân bay.
Cánh cửa của chiếc xe phía sau mở ra, tôi rõ ràng nghe được tiếng cánh cửa xe đóng lại, nhưng không có tiếng bước chân, chỉ có âm thanh vỡ vụn của giọt nước mưa rơi xuống đất.
Thân thể lại run rẩy, tôi nắm chặt cán dù, không phải nhà Cullen, bọn họ đã không thể làm tôi có phản xạ sợ hãi như thế này được nữa, cảm giác âm lãnh như bị rắn độc quấn quanh. Tôi tăng tốc, giày giẫm lên võng nước đọng, tôi nhíu mày không dám quay đầu lại.
Phải biểu hiện bình thường một chút, mặc kệ oán linh đi sau lưng tôi là cái gì, tôi cũng thể tự loạn trận tuyến được.
Vòng cổ trên ngực hình như có cảm giác nóng lên.
Cuối cùng, tôi gần như lao đi, không dừng được mà đụng phải một hành khách vừa mới ra khỏi sân bay. Một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy bả vai tôi, ngăn cản kiểu đi đứng như muốn tự sát của tôi.
Rương hành lý của anh ta rơi xuống đất, tôi choáng váng đầu một lúc mới ngẩng đầu lên được. Thứ đầu tiên đập vào mắt là kính râm của đối phương, là một người đàn ông trẻ tuổi, hoặc là thanh niên. Ở trường học nhìn thấy nhiều người có bề ngoài trưởng thành thật ra đều là học sinh ngây ngô, tôi đối với bề ngoài của người nơi này cũng không tự giác đoán giảm xuống vài tuổi cho họ.
Anh ta mím thẳng môi, sắc môi đỏ tươi đến mất tự nhiên. Mái tóc ngắn màu vàng gần đến tai, lộ ra một chiếc khuyên tai tinh xảo. Bàn tay đang đỡ lấy tôi đeo một đôi găng tay da màu đỏ, gấp khúc hơi mất tự nhiên.
Tôi giật giật cánh tay, anh ta vẫn chưa buông ra, tôi kỳ quái nhìn anh ta một cái, còn chưa kịp nói cái gì, anh ta đã buông tay lùi về sau một bước.
"Thật xin lỗi, sir." Tôi tươi cười hòa khí, sau đó cúi xuống nhặt hành lý của anh ta lên . . . tôi tạm dừng hai giây, lặng lẽ dùng cả hai tay, tôi nhấc lên . . . không nổi.
Anh ta đứng trước mặt tôi, hơi nâng cằm, lộ ra khuôn cằm trắng nõn không giống bình thường, động tác này làm cho anh ta trông cực kỳ cao ngạo. Không biết vì sao tôi có ảo giác anh ta đang chăm chú nhìn tôi xuyên thấu qua cặp mắt kính đó.
Chẳng lẽ nhìn tôi rất buồn cười sao?
Sau đó anh ta thoải mái khom người nhấc lên va ly của mình, tôi mới chợt phát hiện cảm giác rợn tóc gáy phía sau lưng đã biến mất nãy giờ. Đứng lên quay người ngìn về sau, chiếc xe Ferrari màu đỏ vẫn còn đậu ở đó, nhưng không có ai theo sau lưng tôi cả.
Anh chàng kia từ đầu tới đuôi không nói lời nào, đi thẳng về phía chiếc xe Ferrari kia, tôi lo lắng nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh ta. Do dự không biết có nên nhắc nhở anh ta có thể có nguy hiểm hay không, hay đây chẳng qua chỉ là ảo giác của tôi thôi?
Anh ta dường như phát hiện ánh mắt rối rắm của tôi, đột nhiên quay đầu lại, kính râm trượt xuống giữa mũi, lộ ra đôi mắt tối đen. Mưa làm ướt mái tóc ngắn của anh ta, màu vàng xán lạn lạnh băng. Sau đó nhếch khóe miệng, nở một nụ cười xinh đẹp với tôi.
Tôi khó có thể tưởng tượng một người đàn ông có thể có một nụ cười mị hoặc như thế, có một loại tinh xảo khác với đám Edward.
Cánh cửa xe Ferrari mở ra, một người đàn ông mặc complex đen đi đến, thoạt nhìn như vệ sĩ bảo vệ tổng thống như trong phim Hollywood vậy. Không phải sinh vật không biết tên nào đó, cũng không phải ma cà rồng, lại càng không phải siêu nhân.
Mà là một con người nhìn như vệ sĩ, anh ta mở một chiếc ô đen ra, muốn đi đón người thanh niên vừa bị tôi va phải kia.
Tôi nhìn anh ta, cách một màn mưa, hơi thở cacbonic ngưng kết thành sương mù làm mơ hồ hình ảnh này. Đột nhiên, tôi có một cảm giác quen thuộc, anh ta đã xoay người, đẩy người đón anh ta ra, bộ dáng chán ghét, sau đó trực tiếp lên xe. Chiếc xe thể thao đó nhanh chóng chạy ra ngoài, biến thành tàn ảnh đỏ trong màn mưa.
Tôi vẫn còn đứng tại chỗ, ô che gác trên vai, ngây ngốc nhìn theo chiếc xe đó. Tôi hơi kỳ quái phản ứng của mình, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không biết không đúng chỗ nào.
Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc ra kết luận: "Kẻ có tiền." Vừa có xe thể thao vừa có vệ sĩ, chẳng lẽ là ngôi sao nào đi du lịch nước ngoài?
Charles gọi tôi một tiếng từ sau lưng, tôi quay đầu nhìn thấy hai người họ rồi cười gọi: "Charles! Bella!"
Không trung vẫn âm u như thế, mưa liên miên không ngừng.