Trường trung học X nghỉ học vào tháng
Một tuần sau, là đêm giao thừa.
Mùa đông năm nay cực lạnh, phía bắc nhiều nơi tuyết đã rơi, cho dù không có tuyết, trên mái hiên và cây cối cũng có một tầng băng tinh thể, dưới ánh mặt trời chiếu rọi gay gắt, sau đó chậm rãi tích tắc tan chảy.
Sau một cơn mưa mùa đông, nó lại ngưng tụ.
Bên ngoài trời quá ẩm ướt và lạnh lẽo, gió buốt khiến Đường Uyển không thích ra ngoài.
Sau kỳ nghỉ, cô chỉ ở nhà và tập vẽ.
Tranh thủ thời gian nghỉ đông, cô đăng ký tài khoản trên trang web vẽ tranh, đăng tải các tác phẩm của chính mình và đặt danh thiếp nhận đặt hàng vẽ.
Trên thực tế, cô có rất nhiều tài nguyên khách hàng, biết những công ty nổi tiếng, phim truyền hình điện ảnh nào hiện đang tìm kiếm hoạ sĩ, nhưng cô không muốn ứng tuyển.
Bởi vì những cơ hội này không thuộc về cô.
Cô đã từng xem những bức tranh minh họa được chọn cuối cùng ở kiếp trước, chúng đều rất xuất sắc, thậm chí có những họa sĩ đã trở nên nổi tiếng chỉ nhờ một bức tranh.
Nhưng đó là cơ hội của người khác, cô không muốn lợi dụng thân phận trùng sinh của mình để đoạt lấy.
Hai ngày sau khi tài khoản được đăng ký, một khách hàng đã liên hệ với cô để thiết kế một LOGO công ty.
Đường Uyển đã mất hai giờ để vẽ nó, gần như chỉ là một bản nháp.
Bây giờ cô không nổi tiếng, khách hàng yêu cầu cô đặt lịch hẹn cũng không nhiều, hai ba ngày mới có một lần.
Trong thời gian rảnh rỗi sau khi hoàn thành các bản phác thảo của mình, cô bắt đầu thực hiện bộ truyện tranh đầu tiên của mình.
Trước khi tạo truyện tranh, trước tiên phải có bản thảo.
Cô chưa bao giờ viết tiểu thuyết, và cô cũng không giỏi về khía cạnh này, vì vậy cô chỉ có thể đến xin lời khuyên của A Châu.
Sau kỳ nghỉ, hai người lại ở cùng nhau, nhưng lần này anh ở lại nhà cô.
Lúc Đường Uyển cầm vở đến phòng bên cạnh tìm anh thì anh đang ngồi ở bàn làm bài, hàng mi dài rũ xuống, thần sắc nghiêm túc tập trung.
Anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, thân trên mảnh khảnh và gầy gò.
Đường Uyển đứng lại và chớp mắt với anh.
Kể từ khi đặt mục tiêu thi vào ngành của Đại học Nam Kinh, anh ấy đã làm việc chăm chỉ hơn cô tưởng tượng.
Cho dù là ngày nghỉ, hàng ngày anh ấy vẫn dậy lúc sáu giờ để học thuộc từ mới chuẩn bị xong bữa sáng cho cô thì ở trong phòng, đến tận trưa mới ra ngoài.
Thấy anh học tập chăm chỉ như vậy Đường Uyển đột nhiên cảm thấy xấu hổ khi làm phiền anh.
Cô do dự đứng ở cửa, gãi gãi đầu, định đóng cửa rời đi.
Đầu bên kia gọi cô đứng lại trước, “ Uyển Uyển?”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn cô, khẽ chớp mắt, khí tức u ám quanh người cũng dịu đi rất nhiều, “Em không phải tới gặp anh sao?”
" Vâng…” Đường Uyển hai tay ôm vở vẽ sau lưng, đá đá ngón chân, nhỏ giọng nói: “Nhưng thấy anh đang học, em cũng không muốn quấy rầy anh.”
Cô chợt hiểu việc anh ghen tị với việc học của cô trước đây là như thế nào.
Từ Thiệu Châu cau mày nghiêm túc nói: " Em không làm phiền anh.” Ngược lại, anh cảm thấy rất vui.
“ Uyển Uyển, lại đây.” Anh đưa tay về phía cô, giọng điệu có chút dụ dỗ.
Đường Uyển lập tức vui vẻ chạy đến bên cạnh anh, được anh bế ngồi lên đùi.
Từ Thiệu Châu dùng thái độ chiếm hữu tuyệt đối ôm lấy eo cô, theo thói quen tựa cằm lên bờ vai gầy của cô, rũ mi mắt xuống, lặng lẽ ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô, ánh mắt hơi tối lại, cơn tức giận khó hiểu dần dần bị áp chế.
“Sao vậy?”
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô, hơi thở ấm áp anh phả ra khiến tai cô đỏ bừng.
Đường Uyển ổn định lại và nói với anh ý tưởng muốn tạo truyện tranh của cô.
Từ Thiệu Châu nghe xong khẽ ậm ừ“ Anh có thể viết bản thảo manga.”
“Sẽ không tốn nhiều thời gian chứ?” Đường Uyển sợ sẽ chiếm mất thời gian học tập của anh.
“Không đâu.”
Nghe anh nói xong cô thở phào nhẹ nhõm.
Đường Uyển lấy sổ ghi chép ra, lập tức nhận ra mình không mang theo bút, liền cầm cây bút đen trên bàn của anh lên, bắt đầu giải thích cặn kẽ ý tưởng sáng tạo của mình cho anh nghe.
Cô muốn vẽ truyện tranh trinh thám hồi hộp.
Thêm một chút lãng mạn.
Tuyến chính là nam nữ chính, nam chính là bác sĩ tâm lý, nữ chính là cảnh sát điều tra tội phạm đã vào nghề được ba năm.
Vụ án không nên quá đẫm máu và kinh hoàng, nếu không sẽ không vượt qua được kiểm duyệt.
“Lãng mạn…” Từ Thiệu Châu có chút xấu hổ.
Không có nữ chính trong hai cuốn tiểu thuyết anh đã viết, và anh cũng không biết nên viết chúng như thế nào.
Sau khi lắng nghe những băn khoăn của anh, Đường Uyển mỉm cười vỗ vai anh, “Tình cảm rất đơn giản, chỉ cần nghĩ xem chúng ta đã yêu nhau như thế nào, rồi cứ viết ra suy nghĩ của anh về em.
Quan trọng nhất là hợp tình hợp lý là được, em tin anh sẽ làm được.”
" Thật vậy sao." Anh nhếch khóe môi đáp: “Được.”
“Cảm ơn anh A Châu!”
Từ Thiệu Châu lim nhẹ môi " Anh không muốn nhận cảm ơn ngươi bằng lời nói Uyển Uyển, em…em phải thưởng cho anh một chút."
Nói xong, anh trìu mến xoa chóp mũi cô, hơi híp đôi mắt dài hẹp lại, biểu cảm tìm nụ hôn lộ rõ vẻ gợi cảm.
Đường Uyển không thể từ chối sự cám dỗ như vậy.
Cuối cùng khi cô rời khỏi phòng anh, đôi môi cô như cánh hoa mới hái, còn khuôn mặt đỏ bừng.
Còn chàng trai trong phòng cũng chẳng khá hơn là bao.
Tai anh đỏ bừng, một tay giơ lên ôm lồ ng ngực đang đập thình thịch, khóe môi hơi cong lên lộ ra tâm trạng vui vẻ.
Anh bình tĩnh lại trong lòng tê dại, sáng ngời nhìn tờ đề kiểm tra trước mặt, cầm bút hồi lâu không viết một chữ.
Đêm đó Từ Thiệu Châu đã bắt tay vào viết bản thảo.
Anh đã viết được năm chương, các mô tả về môi trường và biểu cảm rất ngắn gọn, phần lớn nội dung chủ yếu là đối thoại của nhân vật.
Sau khi nhận được bản thảo, Đường Uyển đọc nó ở trong phòng.
Mở đầu là cảnh nạn nhân chết rất hấp dẫn.
Cô không thể chờ đợi để nhìn xuống, sau đó phát hiện ra rằng anh hùng và nữ anh hùng thực sự về chung một giường ở chương thứ …
Hả?
Nhanh quá?
Đường Uyển nhìn lại lần nữa.
Nữ chính vô tình được chiêu mộ khi đang nằm vùng trong quán bar, bị tiêm thuốc kch dc, khi thân phận bại lộ, bỏ chạy thì gặp được nam chính cứu.
Hai người đã có một đêm xuân ngàn vàng
Mặc dù cốt truyện hơi cổ hủ nhưng hành văn của anh hay, viết đấu trí giữa nam nữ chính rất có cảm xúc.
Đọc xong, Đường Uyển ngẩng đầu nhìn nam sinh nãy giờ vẫn đứng bên cạnh mình, không tiếc lời khen ngợi: “A Châu, anh viết rất hay, hoàn toàn không thể nhận ra đây là lần đầu tiên anh viết truyện ngôn tình đấy.”
Từ Thiệu Châu ngậm một hộp sữa trong miệng lặng lẽ đứng đó với đôi mắt cụp xuống, anh không biết mình đang nghĩ gì, sau khi nghe cô nói, anh quay lại nhìn cô
Anh cắn ống hút, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên, mơ hồ nói: “Dựa theo lời em nói để viết…”
Đường Uyển nghi ngờ nghiêng đầu.
Cô đã nói gì?
Cô hình như không nói gì về cốt truyện mà?
Cô nhớ rằng cô đã bắt anh viết những gì anh nghĩ về cô.
Đây có thể là những gì anh ấy nghĩ?
Đường Uyển che nửa khuôn mặt, đầu óc tê dại.
Cô cho rằng những gì anh nghĩ về cô nhiều nhất chỉ là một cái ôm… Xong rồi, cô thật sự không thể nhìn thẳng vào cái bản thảo này.
Thấy phản ứng ngại ngùng của cô, Từ Thiệu Châu cảm thấy tội lỗi.
Anh cười khẽ, đặt hộp sữa trong tay xuống, sau đó quỳ xuống trước mặt cô, nắm một tay cô, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt như chó sói nhỏ tràn đầy mê hoặc sâu xa.
“Uyển chuyển, sợ sao? Đây là thật sự cho rằng, anh rất bẩn đúng không?”.