Editor: Gió
Khi Lý Tinh Trạch về phòng, vốn tưởng rằng Tạ Chu Nghiêu đã ngủ rồi nhưng không ngờ rằng đèn đầu giường vẫn sáng
Tạ Chu Nghiêu vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền ngồi dậy, vừa nhìn thấy mặt Lý Tinh Trạch liền nhíu mày: “Sao sắc mặt em lại kém thế này?”
Anh định vén chăn xuống giường thì Lý Tinh Trạch đã đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay ôm anh vào trong ngực, ngửi tin tức tố trên cổ anh.
Mấy ngày nay Tạ Chu Nghiêu không phun thuốc ẩn mùi, Lý Tinh Trạch không hỏi lý do lại còn rất thích anh làm như vậy.
Dù sao không phải vào kỳ phát tình thì tin tức tố của anh cũng không đến nỗi khiến Lý Tinh Trạch mất kiểm soát.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vây?” Tạ Chu Nghiêu khẽ vuốt lưng Lý Tinh Trạch, lo lắng nói: “Mấy ngày nay em đều bận rộn như vậy rồi, mau nói thật cho anh biết đi.”
Lý Tinh Trạch tham lam ngửi hương mơ chua ngọt, không biết có phải là quá mệt mỏi sinh ra ảo giác hay không, hắn cứ cảm thấy hương mơ sữa thơm kia dường như trở nên ngào ngạt hơn trước rất nhiều.
Hắn nói: “Em mệt quá, không muốn đi tắm, anh để em ôm anh ngủ có được không?”
Tạ Chu Nghiêu đẩy hắn ra, kiểm tra nhiệt độ trên trán hắn: “Được, vậy thì để anh đi hâm nóng sữa cho em, uống xong rồi hãy ngủ.”
Lý Tinh Trạch gật đầu, lại dán mặt vào cổ anh: “Sao mùi của tin tức tố lại không giống như trước, có phải anh có chỗ nào không phải mái không.”
Tạ Chu Nghiêu căng thẳng, giải thích: “Anh không sao, là do em quá mệt mỏi đó.”
Tay Tạ Chu Nghiêu chuyển tới trên bụng của anh, sờ cách một lớp quần áo: “Chỗ này còn đau không?”
Tạ Chu Nghiêu cong khóe môi: “Đã không còn đau nữa rồi.”
Lý Tinh Trạch không nói gì nữa, lại ôm anh một lúc rồi mới buông ra.
Để anh cởi quần áo giúp mình, sau đó vào nhà tắm vắt một chiếc khăn ấm giúp mình lau mặt và tay, lại dùng lò vì sóng đun nóng sữa rồi bê qua.
Trong lòng luôn bật máy sưởi, Tạ Chu Nghiêu chỉ mặc một bộ đồ ngủ, đôi chân vừa dài vừa thẳng lúc ẩn lúc hiện trước mắt Lý Tinh Trạch, thấy Tạ Chu Nghiêu không có ý định ngủ, liền đặt sữa xuống rồi kéo anh nằm xuống, xoay người áp lên người anh.
Mấy ngày nay bởi vì điều tra chuyện của tàu Viking, đến thời gian ngủ Lý Tinh Trạch còn không có, càng chẳng nói đến việc thân mật.
Tạ Chu Nghiêu vừa bị hắn áp lên liền theo bản năng chống eo của hắn, không để hắn áp hẳn xuống.
“Chu Nghiêu.” Lý Tinh Trạch nhìn ánh, ánh mắt mệt mỏi dần dần bị dục vọng chiếm lấp.
Ám thị rõ ràng như vậy, mặt Tạ Chu Nghiêu liền nóng lên, chỉ đành quay đầu ra chỗ khác: “Em mệt rồi, mau ngủ sớm đi thôi.”
Lý Tinh Trạch chạm vào anh, thấy mặt anh càng đỏ, liền cúi người hôn lên đôi môi của anh.
Trong lòng anh còn nhớ tới đứa bé vẫn còn chưa ổn định, mặc dù không từ chối nụ hôn này, những cũng không đáp lại.
Lý Tinh Trạch cảm nhận được, bất mãn mà cắn anh một cái: “Sao anh lại không tập trung thế?”
Bác sĩ Quý nói ít nhất phải mất nửa tháng mới có thể tiến hành kiểm tra máu, phán đoán được là có thai hay không.
Vậy nên trong khoảng thời gian nửa tháng này anh không dám lơ là, chỉ có thể mượn lời Lý Tinh Trạch mà nói: “Anh thấy em mệt rồi, hơn nữa vừa rồi em vẫn chưa trả lời anh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy anh nhắc tới chuyện này, Lý Tinh Trạch như một quả cầu da bị xì hơi, lật xuống từ trên người Tạ Chu Nghiêu.
Tạ Chu Nghiêu yên tâm, ngồi dậy nói: “Em đã đồng ý với anh rồi mà, sau này có chuyện gì cũng sẽ không giấu anh.”
Lý Tinh Trạch dùng cánh tay che lên mắt, nói: “Tàu Viking có chút vấn đề, mấy ngày nay em đang điều tra.”
“Vấn đề gì?” Tạ Chu Nghiêu hỏi.
Lý Tinh Trạch lại yên lặng trong chốc lát: “Tàu Viking có gần trăm cái hệ thống tự động, em cho người kiểm tra lại lần nữa, phát hiện có tám cái tồn tại nguy cơ liên quan đến các vấn đề an toàn khác nhau.”
“Sao lại thế? Chẳng phải trước khi chạy thử đã xác nhận lại rất nhiều lần rồi sao?” Tạ Chu Nghiêu giật mình hỏi.
Cho dù anh là người ngoài ngành, cũng hiểu được tầm quan trọng của hệ thống tự động.
Ở trên mặt biển rộng lớn vô tận, chỉ cần hệ thống tự động xảy ra chút sai sót, cũng có thể dẫn tới nguy hiểm với nhiều mức độ cho thân tàu.
Chuyện này là chuyện lớn liên quan đến tính mạng của con người, với những những tàu chuyên chở khách có tải trọng như tàu Viking, sao có thể xảy ra sai lầm cấp thấp như thế này chứ?
Lý Tinh Trạch thở dài một cách nặng nề, trở người ôm eo anh, nằm im chôn mặt bên cạnh bắp đùi anh.
Tạ Chu Nghiêu biết tâm trạng của hắn không tốt, liền an ủi vài câu.
Hắn vẫn yên lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Em thấy mình thật thất bại, chẳng làm được việc gì nên hồn cả.”
“Em đừng như thế, em cũng đâu có ba đầu sáu tay, một chiếc tàu chở khách lớn thế này làm sao có thể bao đồng tất được.
Hệ thống tự động là do ai phụ trách?” Tạ Chu Nghiêu hỏi.
Lý Tinh Trạch quay mặt ra, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh cả em.”
Lúc Ôn Thế Tước điều tra tư liệu của Lý gia, Tạ Chu Nghiêu từng nhìn qua một phần liên quan đến Lý Trác Dương.
Người anh cả này của Lý Tinh Trạch là do vợ cả của Lý Hằng Sinh, Trần Ngọc Như sinh ra, chững chạc hơn anh hai Lý Duệ Trì, thủ đoạn cũng cao minh hơn.
Người sáng suốt đều biết, Lý Trác Dương luôn bất mãn việc Lý Hằng Sinh đầu tư một khoản tiền vào phát triển ngành đóng tàu.
Thế nhưng nghiên cứu tàu thuyền ở trong nước mới bước vào giai đoạn sơ cấp, không phải là chỉ cần lần mò trong một thời gian ngắn mà có thể thành công được.
Tiền cứ từng khoản từng khoản lớn đập vào, như một cái động sâu không đáy, dẫn đến vốn lưu dộng của công ty càng ngày càng eo hẹp.
Mặc dù sau đó tìm được góp vốn, nhưng vẫn khiến việc vận hành tập đoàn liên tục xuất hiện những nguy cơ bất ổn.
Lý Trác Dương luôn oán giận, nhưng làm gì được khi mà Lý Hằng Sinh cứ khăng khăng làm theo ý mình, hắn cũng không thể gây gổ với cha mình, chỉ đành nghe theo.
Cũng may ấp ủ bao nhiêu năm cũng thành công, những kinh nghiệm tích lũy được trước đó cộng với sau khi Lý Tinh Trạch vào công ty dẫn theo một nhóm người kiên trì không quản ngày đêm, cuối cùng tàu Viking cũng xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Đây phải là chuyện tốt trời ban, nhưng ai mà ngờ được rằng, Lý Trác Dương vậy mà ở đằng sau kéo chân.
Tạ Chu Nghiêu nghĩ không ra, nếu thật sự là Lý Trác Dương làm, vậy thì làm hỏng tàu Viking hắn được lợi chỗ nào chứ?”
Anh nói ra nghi vấn của mình, Lý Tinh Trạch lập tức đáp lại: “Anh cả em luôn muốn phát triển ngành đúc thép, chỉ là anh ta vừa vào công ty chưa được bao lâu thì ba em lại đam mê đóng tàu.
Vậy nên nhiều năm như vậy, dù cho anh ta là tổng giám đốc đứng sau lưng ba em, nhưng làm việc gì cũng bó tay bó chân.”.
Truyện Kiếm Hiệp
“Vậy nên anh ta động vào tàu Viking là vì muốn chặt đứt ý nghĩ đóng tàu của ba em, để công ty tập trung về đúc thép?”
“Nếu không thì em cũng chẳng nghĩ ra được vì sao anh ta lại làm như vậy.
Mấy công ty cung cấp hệ thống tự động mà ban đầu em đàm phán đều phải trải qua quá trình kiểm tra thí nghiệm nghiêm khắc của bọn em, không có bất cứ lỗ hổng nào cả.
Hơn nữa kiểm tra số liệu đều làm riêng, em còn từng bảo người đặc biệt so sánh, nếu như là hệ thống có vấn đề vậy thì số liệu lúc vận hành trên thực tế và kết quả lúc ban đầu chắc chắn sẽ có sự chênh lệch.”
Lý Tinh Trạch dừng một chút, tiếp tục nói: “Hơn nữa trong hợp đồng cũng có điểm mờ ám.
Mặc dù hợp đồng trước khi kí có đưa cho em xem, nhưng em phái người đi điều tra rồi mới biết được rằng mấy cái hệ thống có vấn đề kia lại là do một công ty nhỏ không rõ danh tiếng ở nước ngoài bàn giao.”
Nghe đến đây Tạ Chu Nghiêu đã hoàn toàn hiểu rõ.
Rõ ràng chính là Lý Trác Dương động tay động chân vào hợp đồng, dù sao Lý Tinh Trạch chỉ phụ trách nghiên cứu, mấy chuyện như ký hợp đồng lại không đến lượt hắn.
Có lẽ Lý Trác Dương muốn hủy đi danh tiếng của tàu Viking,
Nhưng lại có chút không hiểu.
Anh nói: “Nếu như tàu Viking xả ra chuyện vào lúc vận hành chính thức, vì đây là chuyện tai nạn về vấn đề an toàn vô cùng nghiêm trọng, đến lúc đó cả Lý thị đều liên quan, sao anh ta lại dám làm như thế?”
Lý Tinh Trạch nói: “Anh ta đã có thể làm được thì chắc chắn đã nghĩ tới chuyện này rồi.
Nếu như trong thời gian chạy thử em không phát hiện ra vấn đề, sau khi thời gian chạy thử kết thúc, anh ta chắc chắn sẽ nghĩ cách để để lộ chuyện này ra ngoài.”
“Nhưng hợp đồng là do anh ta ký, xảy ra chuyện anh cũng không thể chỉ lo cho mình được.” Lý Tinh Trạch lại hỏi.
Lý Tinh Trạch cười nhạo một tiếng, cuối cùng ngồi lên: “Anh ta đâu có ngu, khi ấy lúc ký hợp đồng anh ta không có mặt ở đó, là do trợ lý giám đốc của anh ta ký.”
Chỉ cần đưa người trợ lý này ra làm vật tế, lỗi sai của Lý Trác Dương sẽ chỉ là lỗi quản lý người mình không nghiêm mà thôi.
Tạ Chu Nghiêu cũng không biết nên nói gì.
Lý Trách Dương đi một nước cờ lớn như vậy, chỉ vì để chặt đứt ý định của ba ta anh ta trong việc đóng tàu, vì thế không tiếc mà hủy đi vẻ vang mà tàu Viking mang lại cùng nguồn vốn sau này có thể dần dần thu hồi.
Anh tóm lại bằng một câu: “Người nhà em lúc điên lên thật sự là giống nhau.”
Lý Tinh Trạch nhìn anh một cách bất đắc dĩ: “Sao anh lại gom cả em vào mà mắng.”
Tạ Chu Nghiêu không có tâm trạng để đùa với hắn: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lý Tinh Trạch ôm anh nằm xuống, đắp chăn cho anh, tắt đèn xong mới nói: “Anh ta có thể lật tẩy chuyện này với hội đồng quản trị, nhưng quyền phát biểu của em trong công ty thua xa anh cả.
Hơn nữa nếu chỉ giao cho hội đồng quản trị xử lý, ba em rất có thể sẽ thiên vị anh cả, cuối cùng chỉ đổi hệ thống tự động bị lỗi thì cũng chẳng giải quyết được gì cả.”
Trong bóng tối Tạ Chu Nghiêu không thấy rõ mặt của Lý Tinh Trạch, không kiềm được dán chặt vào ngực Lý Tinh Trạch hơn, bất an mà nói: “Vậy em định làm gì?”
Lý Tinh Trạch hôn lên mi tâm của anh: “Em bán tin tức này cho Ôn Thế Tước, để gã quấy nhiễu.
Gã cũng đã đồng ý với em rồi, sau khi chuyện này thành công sẽ chia một nửa cổ phần cho anh.”
Thấy hắn nhắc chuyện cổ phần.
Tạ Chu Nghiêu quýnh lên, nhưng còn chưa lên tiếng đã nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Ôn Thế Tước còn thỏa thuận miệng với em là dù cho Lý thị vào tay hắn nhưng hắn sẽ không động vào tàu Viking, còn cố gắng kinh doanh ngành đúc thép, dùng làm vốn tiếp tục nghiên cứu.”
Nói tới đây, giọng Lý Tinh Trạch cuối cùng cũng có chút ý cười: “Chu Nghiêu, anh thật sự đã tìm được đúng người hỗ trợ rồi, Ôn Thế Tước thật sự là một doanh nhân.
Anh cứ đợi mà xem, mấy ngày nữa nhà em sẽ loạn ngay thôi mà.”
Nghe thấy hắn nói đến chuyện này giọng còn rất hào hứng, Tạ Chu Nghiêu mở đèn bên phía mình, lo lắng mà nhìn hắn: “Nhà em loạn, em không buồn sao?”
Lý Tinh Trạch mở mắt,đèn giường ấm áp rọi vào trong đôi mắt kia lại làm lộ ra sự lãnh lẽo không chút sức sống.
“Ba em đã làm tổn thương anh, anh cả em động vào thứ mà em đã dốc hết tâm sức để tạo lên, bọn họ đều không coi em là người nhà, sao em phải buồn vì họ chứ?”.