Editor: Vũ Cát Gia Gia
Người phụ nữ trước mắt, từ đầu đến chân đều lộ ra ngạo mạn cùng khí thế bức người.
Lãnh Tiểu Dã nhìn khuôn mặt có vài phần cùng Hoàng Phủ Diệu Dương giống nhau, nhẹ nhàng mà giơ lên khóe môi.
"Rất đơn giản, tiền!"
Đáp án này, nhất định là vậy vị nữ công tước này thỏa mãn đi!
Giống như Lãnh Tiểu Dã đã dự liệu, nữ công tước Amanda khóe môi hiện lên một tia cười lạnh.
"Bao nhiêu?"
Lãnh Tiểu Dã vươn một ngón tay.
"một tỷ?" Nữ đại công hỏi.
Lãnh Tiểu Dã khẽ gật đầu một cái, "Thiếu chút."
Mắt nữ công tước có ánh sáng loe lóe, "một tỷ?"
Lãnh Tiểu Dã vẫn lắc đầu.
Nữ công tước bắt đầu cong mày lại, "Kia là bao nhiêu?"
Lãnh Tiểu Dã nhún nhún vai, "một trăm tỉ!"
một trăm tỉ?!
Nữ công tước lộ ra vẻ xúc động.
Kia gần như tương đương với tất cả tổng tài sản của bà, tiểu nha đầu này không khỏi quá tham lam đi ?!
Nhìn trên mặt nữ công tước tao nhã tinh xảo lộ ra thần sắc, Lãnh Tiểu Dã hài lòng giơ lên khóe môi.
Thời điểm nhìn đến nụ cười của cô , nữ công tước lập tức liền biết, Lãnh Tiểu Dã là đang nhạo báng bà.
Trong lòng nháy mắt tràn đầy tức giận, nữ công tước híp đôi mắt màu lam lại.
"Lãnh Tiểu Dã, nếu cô nghĩ là gả cho KING liền làm được Vương phi, tôi cần phải nhắc nhở cô, con đường này sẽ cực kì gian nan. hiện tại rời đi, mới là việc làm sáng suốt của cô ."
"Tôi chỉ nghĩ muốn nói đúng ba câu với bà!" Lãnh Tiểu Dã cất bước đi đến bên cửa sổ, quay mặt nhìn mặt cỏ bên ngoài bị ánh mặt trời chiếu rọi, "Thứ nhất, tôi bây giờ còn chưa có nghĩ muốn gả cho anh . Thứ hai, cám ơn bà đã nhắc nhở, nếu tôi nghĩ muốn gả cho anh như trong lời nói, thì bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản. Thứ ba..."
Lãnh Tiểu Dã quay sang, nhìn về phía vị nữ công tước kiêu ngạo kia, "Thỉnh bà hãy đi ra ngoài, tôi hiện tại muốn thay quần áo... Nga, còn có... Lần sau thời điểm đi vào gian phòng của người khác, trước tiên xin nhớ gõ cửa."
Cá tính của Lãnh Tiểu Dã, chính là người khác đối cô tốt một phần, cô sẽ tốt với người đó mười phần, người khác đối cô khinh thường hèn mọn, côcũng sẽ trả lại gấp đôi.
Bởi vì đối phương là mẹ của Hoàng Phủ Diệu Dương, cô đã tận lực bảo trì sự lễ phép của mình, bất quá, nếu nữ công tước đối cô khinh thường, côcũng sẽ không khách khí nữa.
Tức giận dâng lên, ngực của nữ công tước kịch liệt phập phồng.
Ánh mắt ở trên người Lãnh Tiểu Dã đang đứng ở trước cửa sổ một lát dừng lại, bà nhẹ hít một hơi, mở miệng lần nữa, trong giọng nói tuy có tức giận, nhưng vẫn như cũ vẫn duy trì một nết quý tộc tao nhã.
"Tôi sẽ không cho phép, cô hủy diệt con tôi."
Lãnh Tiểu Dã xoay người, một đôi con ngươi không chút lảng tránh nào đón nhận ánh mắt bà, "Nếu bà thật sự thương con mình, liền sẽ không đứng ở chỗ này, nói với tôi những lời này."
"nói như vậy, cô rất thương nó?!" Nữ công tước nhíu mày, " Được... Vậy hãy chứng minh cho tôi xem, làm cho tôi nhìn xem, cô rốt cuộc thương nó bao nhiêu!"
không có cho Lãnh Tiểu Dã có cơ hội trả lời, nữ công tước xoay người, tư thế ưu nhã đi ra khỏi cửa phòng ngủ.
Ngoài cửa.
Ông quản gia nhìn bà đi ra, lập tức liền hướng một bên thối lui.
Nữ công tước dừng bước lại, sườn mắt nhìn ông một cái, ông quản gia hướng bà nhẹ khẽ gật đầu thăm hỏi.
Nữ công tước xoay người, đi về hướng dưới lầu, ông quản gia liền khúm núm cùng lại đây.
đi thẳng đến phòng khách, bà mới dừng bước lại.
"Ông cũng đứng ở bên cô ta?"
Ông quản gia hơi hơi thẳng người lên, "Tôi vĩnh viễn đứng ở bên người bá tước tiên sinh."
Ánh mắt nữ công tước thâm thúy nhìn ông một cái, lại quay mặt đi, nhìn về hướng cầu thang, nhanh đi thẳng về phía trước.
Trợ lý cùng cận vệ chờ ở ngoài cửa phòng khách lập tức liền tiến lên đón, đem bà nghênh tiến ô tô, đoàn xe tuyệt trần mà đi.