Nhìn chén cơm, cô lại nhớ về năm trước, năm ấy, ả ta cũng cho cô ăn như thế này, bỏ cô ngoài trời lạnh, bỏ mắt mèo lên đồ của cô, hành hạ thể xác cô, giết cha cô, giết mẹ cô, hại cô xảy thai, cướp đi hạnh phúc của đời cô, cướp đi mạng sống của người mẹ mới tuổi…
Bỏ lại chén cơm đó, cô rảo bước tới phòng của Nhậm (con trai của anh).
“Cốc cốc”
“Vào đi”
Thấy cô bước vào, Nhậm ậm ừ:
“Cậu sao thế? Sao mặt ủ rủ vậy?”
“Dẫn tớ đi ăn đi!”
Nhậm khoác cái áo khoác lạnh lên người cô:
“Ừ, tớ đưa cậu đi!”
….
Bát cơm trong phòng mà ả cho cô ăn, kiến bu xung quanh, con cún chạy vào thấy vậy liền tới ăn…Không đầy phút sau, con chó đột tử tại chỗ…
Thấy anh đi làm về, ả sáp lại:
“Tối nay mình ra ngoài ăn cơm nha anh~”
Anh không mảy may do dự:
“ừm”
……….
“Há miệng ra nào!”
“Xì…cậu làm tớ như đứa trẻ con vậy! Tớ tự ăn được mà!”
Miếng phô mai que sắp chạm môi cô thì, “ngoam” nó đi ngược hướng bay vào mồm Nhậm.
“Này! Cậu chơi gì thế hả? Không thèm nói chuyện với cậu luôn!”
“Ê! Giận hả? Thôi mà ~ Nào, tớ cho cậu miếng khác….” Lay lay tay cô.
Đang định chọc Nhậm thì …reeng… có điện thoại…
Cô liền bảo Nhậm là người nhà gọi có việc, đi ra chỗ vắng…
“Alo!Tôi đây!”
“Tài khoản đó tôi đã tra ra rồi!”
“Được! Hôm sau tôi nhắn điểm gặp mặt.”
“Ê…mà honey này…có nhớ tôi không?”
“Nhớ cái con khỉ á!”
“Ừ! Tôi tuổi con khỉ cung bảo bình mà ~”
….
Hai người đang ngồi chờ thức ăn thì gặp cô và Nhậm khoác tay nhau đi qua…
Cảm giác khi người phụ nữ của mình khoác tay cười vui vẻ với người con trai khác thật khó chịu, nụ cười của cô rất giống một người. Người con gái anh đã trót tin nhưng lại phản bội anh một cách tàn nhẫn. Nụ cười trong sáng thuần khiết đượm trên cánh môi hồng mà anh chưa bao giờ thấy, bên cạnh ả vợ bao năm nay nhưng anh chưa từng thấy một nụ cười nào đẹp đến vậy…Có phải anh đã để lại sai lầm nào đó hay không…
“Kí…t” một chiếc xe lao thẳng về phía Nhậm và cô…
>~o~