Mặc kệ cô đánh thế nào thì anh cũng chỉ thừ người ra chịu đòn.
Người con gái trước mắt khóc nấc một hồi rồi ngất dần vào vòng tay của anh. Có lẽ cô đã quá mệt mỏi rồi, ngoài sức chịu đựng của con người, ngoài sức chịu đựng của một tâm hồn thiện lương yếu ớt...
Bế cô vào phòng, tự tay anh băng vết thương đang chảy máu do bứt ống truyền máu. Cánh môi nhợt nhạt nức nẻ do cô không chịu ăn làm tăng thêm sự thống khổ cho người đàn ông trước mắt.
Mậc Hoắc nhìn cảnh này, muốn nói lại thôi. Mong rằng cô mau tỉnh lại, giải thích hết tất cả...
Sau khi băng bó xong, Phong vươn nhẹ cánh lưng mệt mỏi, đứng dậy, đắp cho cô cái chăn rồi chân bước ra khỏi phòng.
Lâm Chí Lộ...chuyện còn chưa hết đâu! nắm đấm của anh siết chặt.
Bộp một cuốn sổ nhỏ rơi ra từ đầu của chiếc gối gác chân...
[Ngày tháng năm ...
Hôm nay, cô ta đã đánh tôi, rất đau, đau....tay tôi chảy máu, nhiều lắm, xung quanh tôi toàn là máu...]
Anh nhớ lại...lúc đó, tay cô bị một vết cắt rất dài, nhìn ghê rợn. Ả đổ thừa là cô hậu đậu làm chân ả trầy, cô thì bị ngã làm tay rách...anh lại đi tin ả, bỏ mặc cô...
[Ngày tháng năm
Anh, sắp về rồi, chỉ vài hôm nữa thôi. Hi vọng chiếc áo này sẽ giúp anh ấm hơn khi làm việc trong phòng máy lạnh...nhưng cô ta...cô ta cắt nó, còn làm giẻ lau nhà...em vô lực lắm, anh biết không? ]
Cái áo choàng bị chà đạp bởi ả, nó nằm trên đất như một vật thế thân cho cô, bị ả đàn bà độc ác giẫm đạp, cắt từng mảnh, đến khi như đồ bỏ đi thì ả đưa cho anh, bảo cô độc ác, đem thứ rách nát cho anh bận, anh đánh cô, đánh đến độ cô ngất đi...
[Ngày tháng năm
Anh...em có thai rồi, tiểu bảo bảo rất khỏe mạnh, bác sĩ bảo em phải tịnh dưỡng thật tốt, em định báo với anh nhưng anh hiện đang công tác tại nước ngoài...]
Cầm tờ khám thai, nước mắt cô rơm rớm, tiểu bảo ngoan, mẹ sẽ chăm con thật tốt..