Sau bữa cơm, Thị Y Thần vẫn tìm mọi cách để đuổi Lục Thần Hòa về, thế nhưng người lớn trong nhà lại hào hứng kéo anh ta ở lại trò chuyện. Chỉ cần cô đến gần một chút, các vị trưởng bối sẽ lôi cô sang một bên, đồng thời lại nói chuyện sôi nổi hơn nữa. Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Cô thật không muốn ở lại nơi này, bị người trong nhà nói mãi, chuyện của cô và Lục Thần Hòa sớm muộn gì cũng bại lộ.
Thị Y Thần đi đến ban công, mở điện thoại di động, tìm một dãy số từ trong danh bạ, tên: Bệnh tâm thần.
Ngón tay thon dài, trắng nõn bay lượn trên màn hình điện thoại, chỉ một lúc sau một tin nhắn ngắn được gửi đi.
Lục Thần Hòa cùng người lớn đang trò chuyện vui vẻ, điện thoại trong túi quần chợt rung lên. Lục Thần Hòa vô thức nhìn về phía ban công, lúc nãy anh vừa nhìn thấy Thị Y Thần cầm điện thoại di động lén lút như ăn trộm bước ra ngoài, còn nhìn anh lắc lắc chiếc điện thoại.
Anh mở tin nhắn.
"Này, bạn nhỏ, đừng cao hứng quá, đã khuya lắm rồi, phải về nhà, được chứ?"
Anh cong khóe môi, vừa nghe người lớn nói chuyện, vừa dùng ngón tay thon dài lướt trên màn hình thao tác.
Thị Y Thần đứng trên ban công vô cùng buồn chán, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong, Lục Thần Hòa vẫn trò chuyện với mấy vị trưởng bối hết sức vui vẻ, không hề có phản ứng gì. Không biết qua bao lâu, cô mới nghe được tiếng chuông điện thoại di động báo có tin nhắn, lập tức mở ra xem.
"Bà cô kỳ quái, cô có biết dụ dỗ trẻ em là có tội không?"
Chết mất! Anh ta lại gọi cô là bà cô kỳ quái?! Máu nóng trong lòng ngực cô đang dâng trào, lập tức bùng phát. Máu nhuộm khắp nơi! Điều quan trọng là cô thật sự lớn hơn anh một tuổi...
Cô dùng sức ấn mạnh lên màn hình điện thoại dòng chữ: "Muốn chết sao? Lại dám gọi đại tiểu thư là bà cô kỳ quái? Đại tiểu thư vẫn còn trẻ trung xinh đẹp! Nếu đại tiểu là bà cô kỳ quái, anh chính là ông chú hèn mọn!!!!!" Cô tức giận liên tiếp gõ rất nhiều dấu chấm than.
Điện thoại di động đang cầm trong tay khẽ rung, dường như ngay cả tim của anh cũng thoáng rung động. Anh nhìn lướt qua, trong lòng vui vẻ, chậm rãi trả lời.
"Một mình đứng ở ngoài, có phải cô đơn lắm không? Nhớ tôi thì đến đây đi, cùng nhau trò chuyện."bg-ssp-{height:px}
"Ai nhớ anh? Bệnh tâm thần! Anh đi nhanh một chút cho tôi nhờ, nhanh về nhà đi, không được nói chuyện nữa."
"Cô tiếp đãi khách thế này sao?"
"Nhanh tìm cớ ra về cho tôi, không được nói chuyện nữa."
"Hửm, ngoan, đừng làm phiền nữa. Mẹ cô đang kể chuyện cô cạo trọc đầu khi còn học trung học này, còn có cả ảnh chụp."
"What?"
"Vô cùng đặc sắc, tôi định mang về giữ làm kỷ niệm."
"Nếu anh dám nhận tấm ảnh, tôi sẽ chém chết anh!"
Mẹ lại không hề nghĩ đến cảm nhận của cô, lại tiết lộ chuyện riêng tư của cô cho một người qua đường xa lạ? Chuyện cạo trọc đầu đó rõ ràng là mẹ cô sai không phải sao? Ngày mùng một, cô nói muốn để tóc dài, không chịu cắt tóc ngắn. Mẹ cô nói để tóc ngắn đỡ tốn dầu gội đầu, lấy lý do đó, cưỡng ép cô đến tiệm cắt tóc. Nhưng không may ngày đó lại gặp đúng một bạn học viên, bạn học viên đó cầm một cây kéo lớn cứ cắt đi cắt lại trên đầu cô. Một lúc lâu, đầu cô bị cắt thành Địa Trung Hải. Bạn học viên vừa thấy mình làm hỏng chuyện, lập tức nói ba lần sau cắt tóc được miễn phí, người mẹ vĩ đại của cô vì hai ba lần cắt tóc miễn phí, bắt đầu kỳ kèo ra giá với bạn học viên, cuối cùng giao dịch thành công với mức giá là năm lần cắt tóc miễn phí. Sau khi giao dịch xong bạn học viên vui vẻ cầm kéo cắt, không bao lâu, mái tóc Địa Trung Hải xấu xí biến thành Thái Bình Dương bằng phẳng mênh mông, thật đáng thương. Một cọng tóc cũng không còn, đầu cô trở nên nhẵn bóng. Đến trường học bị bạn bè chê cười là ni cô, ngay cả thầy cô trong lớp liếc nhìn cô một cái, cũng không nhịn được, chưa nói đến quang cảnh tráng lệ ở giờ thể dục buổi sáng trên sân tập. Bạn học còn cho rằng trên mái tóc dài của cô có rận. Cô cắn gãy cái răng cùng với máu nuốt vào trong bụng, cam chịu, bởi vì thật sự không còn mặt mũi nào nhìn thầy cô, bạn bè, người mẹ vĩ đại của cô rất tiết kiệm tiền, mới biến cô thành cái dạng này. Cô đau khổ khóc thật lâu. Cô khóc bắt mẹ cô phải trả tóc cho mình, mẹ cô liền đạp cô một cái bay thật xa. Tròn một học kỳ, cô sống chung với cái đầu ni cô đến trường học. Từ đó về sau, đây cũng là lý do khiến cô cố chấp không chịu cắt tóc ngắn. Bây giờ mái tóc của cô đã dài đến thắt lưng.
Không được, tấm ảnh sỉ nhục này sao có thể để phát tán ra ngoài được, nhất là rơi vào trong tay một người qua đường xa lạ.
Cô nhất định phải đi ngăn cản.
Lúc này, cánh cửa sau lưng cô chợt vang lên một tiếng, cô quay đầu lại, nét mặt có chút cứng nhắc.