Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất

chương 48: phần 21: chuyến du lịch nhật bản và ngày thường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.

Trong thời gian nghỉ Tết âm lịch, dưới sự dẫn dắt của bố mẹ chồng, tôi và Tam gia theo đi du lịch Nhật Bản không khác gì hai đứa trẻ bị quản thúc. Chúng tôi du lịch theo kiểu tự túc nên không có gì phải vội vàng, suy nghĩ đến tình hình sức khoẻ của hai người lớn tuổi, hàng ngày chúng tôi không thể đi bộ quá nhiều, vì vậy thực tế chuyến du lịch Nhật Bản này cũng chẳng có gì đáng nói.

Thú vui duy nhất có lẽ là mẹ chồng không cho hai đứa chúng tôi ra đường chơi buổi tối, còn tôi và Tam gia thì như gián điệp, rón rén mở cửa phòng, quan sát để chắc chắn hai người già ở phòng bên cạnh sẽ không ra ngoài sau đó lại rón rén khoá cửa rồi chạy thục mạng ra thang máy, tiếp theo thì cười toe toét với nhau như hai đồng chí thấy cách mạng thắng lợi gần ngay trước mắt, nắm tay đi tới cửa hàng -Eleven gần đó mua thật nhiều đồ ăn vặt và bánh cá hầm về khách sạn ăn tiếp.

Mỗi lần nhìn bữa khuya dành cho bốn, năm người ăn trên mặt bàn tôi đều có cảm giác mình và Tam gia không khác gì hai con thú đói!

.

Mặc dù đi cùng với người lớn không tránh khỏi đôi chút gò bó nhưng tôi nhận ra bố chồng đúng là một người rất thú vị.

Ví dụ như lúc quá cảnh ở Thượng Hải trời nổi gió, Tam gia cởi chiếc mũ len có in hình SpongeBob SquarePants của mình đội lên đầu tôi. Thế là bố chồng “thì thầm” với mẹ chồng bằng âm lượng đủ để tôi nghe thấy: “Trông con bé như đang đội quả bưởi da ấy nhỉ? Hahaha”

Một ví dụ khác như khi chúng tôi đi bộ dưới tuyết ở Osaka, Tam gia dùng khăn quàng cổ của mình quấn quanh đầu tôi, bố chồng lại bắt đầu cười ngặt nghẽo: “Trông con như người đi dò mìn ngày xưa ấy.”

Lại một ví dụ nữa là khi chúng tôi đi leo núi buổi sáng, mẹ chồng tôi – người nghe nói không khoẻ lắm thúc giục bố chồng đi tuốt lên trên cao, tôi và Tam gia rề rà mua đồ uống, vừa ngẩng lên đã không thấy họ đâu nữa… Đến lúc gặp nhau trên đỉnh núi, bố chồng thẳng thắn chê bai thể lực của chúng tôi, yêu cầu chúng tôi phải chăm chỉ tập thể thao mỗi ngày. Để tránh bị ông dạy dỗ thêm, tôi buộc chiếc khăn vuông của khách sạn lên đầu, không đợi ông hình dung mà hỏi luôn: “Trông con có giống gà mẹ không bố?” Bố chồng tôi bật cười: “Hahahaha…”

Lúc chúng tôi tới công viên trò chơi, bố chồng nhất quyết đòi chơi trò xe leo núi, Tam gia không có ý kiến, tôi và mẹ chồng không dám chơi, sau đó mọi người liền xúm vào khuyên can, nói ông “cao huyết áp”, “tim không khoẻ”… nên chơi trò này rất nguy hiểm. Bố chồng tôi điềm tĩnh nói: “Không sao, tôi có mang thuốc trợ tim công hiệu mạnh đây rồi!”

Tam gia và mẹ chồng: “…”

Tôi: “Hahahahaha…”

Cười xong cứ thấy không khí có gì đó khác lạ, sau đó lập tức tỏ vẻ trách móc giống hai người còn lại:

"=-="

.

Đi dạo trên phố đi bộ Shinsaibashi, vì có nhiều lối rẽ nên hơi bị lạc đường, bố chồng tôi liền cắt cử Tam gia tra bản đồ.

Tam gia chỉ tôi: “Không cần đâu, bọn con nhớ mà. Đi thẳng đường phía trước tới quán kem matcha thì rẽ trái sau đó đi thẳng tới cửa hàng bán Hamburger thịt bò Kobe thì rẽ trái tiếp, đi hết con hẻm có cửa hàng bán bánh cá hầm ra tới đường cái là về khách sạn. Đúng không bà xã?”

Tôi thực sự thấy xấu hổ vì trước nay suốt ngày nhắc tới chuyện ăn uống trước mặt Tam gia!

.

Kyoto có tuyết rơi, sáng ra ngoài lạnh như muốn đóng băng toàn thân.

Tôi nói với Tam gia: “Lạnh quá làm cằm em sắp rơi xuống rồi!”

Tam gia giơ tay xoa cằm tôi rồi hỏi: “Em thấy lạnh cằm nào?”

Tôi ngây ngô không hiểu: “Cằm ấy, em lạnh cằm!”

Lần này đầu tiên Tam gia sờ dưới miệng tôi sau đó mới rờ tay xuống cổ tôi: “Cằm thứ nhất lạnh hay cằm thứ hai lạnh?”

Tôi: “… Bây giờ thấy lòng lạnh hơn.”

.

Trong khách sạn chúng tôi nghỉ tại Tokyo có một bàn đánh bóng bàn rất rộng bên cửa sổ nhưng lại theo kiểu đóng kín với cánh cửa đóng mở hình chữ V. Buổi tối Tam gia thích ngồi trên chiếc bàn đó, kéo cánh cửa lại rồi ngồi một mình bên trong uống bia ngắm cảnh đêm.

Tôi đang nghịch điện thoại ngước lên nhìn thấy cảnh này sợ phát khiếp liền la toáng lên: “Mau đi ra ngoài! Nguy hiểm lắm!”

Tam gia: “Không sao đâu, bản lề chắc lắm, không rơi xuống dưới được.”

Tôi: “Ai quan tâm anh có rơi xuống dưới không làm gì! Cửa đó làm bằng giấy, cẩn thận chẳng may anh chọc thủng nó bọn mình không có tiền đền đâu.”

Sau đó cả tối hôm ấy Tam gia chẳng thèm đoái hoài gì tới tôi nữa.

.

Đi từ Nhật Bản về nước đúng vào dịp Valentine. Hôm đó tôi và Tam gia đang đi dạo ở Thượng Hải, không nhận được bất cứ một món quà nào.

Tôi: “Buồn quá đi mất, Valentine mà không nhận được socola.”

Tam gia: “Em còn đang tích trữ mười mấy hộp Ferrero Rocher, Meiji với cả Lindt & Sprüngli nữa. Cho anh xin mà!”

Tôi: “Nhưng đó đâu phải là quà Valentine.”

Tam gia: “Vậy em nôn ra những cái đã ăn trước ngày Valentine đi.”

Tôi: “… Em nghĩ Valentine chỉ mang tính hình thức thôi mà.”

Nói xong trưng ra khuôn mặt nịnh bợ một cách rất thiếu cốt cách!

.bg-ssp-{height:px}

Mẹ tôi nói chuyện với Tam gia, kể về chuyện ngày xưa của tôi: “Hồi đó nhà này còn sống ở Tứ hợp viện, có nuôi gà. Lúc nào nó cũng thích đuổi theo gà mái, con gà mái đó đang đi ị, nó liền tò mò cầm lên xem. Mẹ nhìn thấy liền vội vàng chạy tới ngăn không cho nó cầm lên, ai ngờ nó vừa nhìn thấy mẹ thì tưởng mẹ tới cướp của nó liền vội vàng cho hết vào mồm rồi nuốt cái ực… Hahahaha.”

Nhìn mẹ tôi cười nghiêng ngả rũ rượi, Tam gia liền nói với tôi bằng bộ mặt méo mó: “Anh nghĩ mình cần phải cân nhắc kỹ lại mối quan hệ hôn nhân của chúng ta một lần nữa!”

Tôi: “… Hehe.”

Đúng là mẹ ruột của tôi đây rồi.

.

Một lần cãi nhau với Tam gia về một vấn đề nào đó trong lúc đợi xe bus. Tôi nói không lại gã nên nũng nịu giả bộ trẹo chân, lên giọng gắt gỏng: “Trời ơi anh phiền quá đi!”

Không ngờ đường xá đã lâu không được tu sửa, viên gạch đó trước trạm dừng xe bus bị tôi làm nứt toác.

Cúi xuống liếc nhìn viên gạch bị vỡ thành nhiều mảnh, Tam gia vội vàng giải thích: “Là lỗi của anh.”

Tôi đau đầu hết sức, cố nhịn cười đi ra chỗ khác đứng.

.

Một buổi chiều ngủ trong nhà trọ, đang ngủ ngon thì bị người ta véo má nên choàng tỉnh giấc. Mở mắt thấy Tam gia ghé qua, nói ra ngoài có việc đi ngang qua nhà tôi nên vào thăm tôi một lát.

Gã chu đáo mang theo một hộp bánh tart trứng, một chai sữa chua dâu tây và một túi thịt bò viên: “Ngủ dậy thì ăn nhé.”

Tôi lập tức tỉnh như sáo sậu, lập tức dậy ăn uống linh đình rồi vỗ mạnh vào mông Tam gia: “Em thấy mình bây giờ hạnh phúc không thua gì nữ chính trong phim.”

Tam gia: “Em thật khéo đùa, nữ chính trong phim người ta cuối cùng đạt được ước mơ của mình là mở được cửa hàng hoa rồi ôm bó hoa trên tay mỉm cười thật tươi dưới ánh nắng chan hoà, cuối cùng mới hết phim. Em thì sao? Chẳng lẽ ước mơ cuối cùng của em lại là mở một quán cơm, mỗi tay cầm một chiếc chân gà?”

Tôi: “…”

Thịt bò nghẹn ứ trong cổ họng không nuốt xuống được. Tại sao ước mơ của nữ chính lại không thể là một quán cơm chứ?

.

Chị gái sinh cho cháu tôi một đứa em trai. Thích chơi với trẻ con nên cả tôi và Tam gia đều thường xuyên đến nhà chị chơi.

Một hôm buổi tối ra ngoài ăn cơm, lúc về Tam gia một tay dắt cháu, tay kia thì đẩy cháu bé trong nôi, tôi đi sau không hiểu sao lại thấy lòng vô cùng ấm áp.

Trên bãi cỏ gần khu nhà có mấy chú mèo con bị bỏ rơi thều thào kêu trong gió lạnh.

Cháu tôi dừng chân nhất quyết không chịu đi tiếp: “Có phải chúng kêu vì đói quá không ạ?”

Tam gia: “Mình đưa em về nhà trước rồi ra xem mèo.”

Tôi cứ nghĩ gã chỉ nói thế để dỗ cháu về, không ngờ sau khi đưa em bé trong nôi về nhà, gã lại cầm một túi lạp xưởng và rót một chai nước đi xuống sân cho mèo ăn thật.

Gã hỏi tôi: “Em không đi à?”

Tôi rúc vào sofa lắc đầu: “Ngoài trời gió to lạnh lắm!”

Cháu tôi nhảy lên người Tam gia: “Chú ơi cháu không sợ lạnh! Kệ dì ấy!”

Tam gia lẩm bẩm một câu “lười như hủi” rồi dẫn cháu ra ngoài.

Cứ mỗi khi chợt nhớ tới khoảnh khắc hai chú cháu đi ra ngoài tôi lại thấy Tam gia là một người rất lương thiện.

.

Về trường mua một con chuột không dây mới, mua xong thì gọi điện luôn cho Tam gia nên nhắc tới cả chuyện này.

Tam gia: “Không tìm thấy con chuột hồi trước à?”

Tôi: “Không, chỉ không tìm thấy cái đầu USB cắm vào máy tính đâu thôi.”

Tam gia tự nhiên à một tiếng, “Anh biết đấy! XX (Cháu tôi) rút ra dấu vào bàn đánh bóng bàn phía sau rèm cửa ấy. XX đúng là con gấu con!”

Tôi: “… Anh nhìn thấy mà không nói cho em biết sao?”

Tam gia: “Khó quá, anh với XX là bạn thân mà.”

Tôi: “Tạm biệt anh.”

Có phải vừa rồi tôi mới nói Tam gia là một người lương thiện không? Tôi muốn thu lại câu nói đó.

-HẾT-

Truyện Chữ Hay