.
Trong lúc tôi gõ bàn phím thì Tam gia ngồi trên bàn đối diện đeo tai nghe chiến đấu với LOL trong im lặng. Hình nền của gã chỉ là một bức ảnh của tôi hồi năm thứ nhất đại học, hồi đó tôi để tóc ngắn, ừm, lại còn làm xoăn lọn nhỏ rất đặc biệt nữa. Dáng vẻ cụ thể thế nào mọi người xin tự tưởng tượng, nếu tưởng tượng không nổi tôi sẽ lấy ví dụ:
Trong hoạt động của hiệp hội bảo vệ động vật tổ chức vào năm thứ nhất đại học, tôi mặc áo in hình gấu ngựa phát tờ rơi đến từng người từng nhà. Lúc cởi áo khoác từ đầu đến chân tôi nhễ nhại mồ hôi, đám bạn đồng hành nói tôi là: “Trông mày bây giờ giống hệt Sylvester Stallone!”
Tóm lại trong thời gian tôi để tóc ngắn xoăn lọn nhỏ, các bạn đều thân thiết gọi tôi là “Anh Bố!”
Nhưng Tam gia lại nhìn bức ảnh được đặt làm hình nền và nói với tôi: “Trông em cũng được đó!”
Tôi mừng húm khi nhìn gương mặt tràn đầy Collagen khi đó của mình thì lại bị gã ném cho một câu: “Chẳng khác nào một thằng nhóc.”
Câu trước: Trông em cũng được đó; câu sau: chẳng khác nào một thằng nhóc.
Hình như tôi đã hiểu ra điều gì đó nhưng tôi sẽ không thừa nhận đâu.
.
Vì Tam gia có khá nhiều bạn cùng lớp là con trai có quan hệ thân thiết nên tôi thường xuyên lấy họ ra làm trò đùa. Dần dần từ một anh chàng trai thẳng thậm chí còn không biết “BL” là gì, Tam gia đã trở thành một người có thể nói chuyện lưu loát với hủ nữ, à, có lẽ vẫn là trai thẳng.
Một hôm trong lúc Tam gia đưa tôi ra ga, tôi nói chuyện với gã, hỏi gã liệu sau này có ngoại tình không.
Tôi hỏi: “Nếu sau này thích người khác anh có chia tay em không?”
Tam gia trả lời: “Nếu gặp được ‘người đó’, chắc là có chia tay.”
Tôi như bị sét đánh ngang tai: “Người đó?”
Tam gia gật đầu: “Ừ, không phải em nói với anh là trước khi gặp được ‘người đó’ – người có thể biến mình thành cong ấy, thằng đàn ông nào cũng nghĩ mình yêu người khác giới sao?”
Gã còn cố nhấn mạnh hai chữ “người đó”, nói cứ như chỉ một phút nữa sẽ chạy theo người khác vậy.
Tôi giữ chặt lấy gã, chất vấn: “Này! Anh nghiêm túc đó hả?”
Tam gia nhìn tôi: “À không, nếu gặp được ‘người đó’ thật, anh cũng sẽ không chia tay em!”
Tôi cứ nghĩ năng lượng tình yêu của chúng tôi đủ để gã kiên định, nào ngờ gã lại nói: “Chẳng phải em nói đa số đàn ông đồng tính đều giả vờ cưới một người vợ để che mắt thiên hạ sao? Đúng rồi, em sẽ là ‘người vợ thứ hai’ của anh!”
Tôi chỉ biết cười khà khà, “Anh học nhanh ghê đó!”
Tôi sai rồi, không nên dạy cho Tam gia những ý nghĩ kỳ quặc này…bg-ssp-{height:px}
.
Sau khi giúp Tam gia “thu xếp” xong nhà cửa tôi về nhà. Ai ngờ về nhà chưa được một tuần, Tam gia lại nói với tôi là lãnh đạo gã phân công nhiệm vụ mới cho gã, gã bị điều chuyển đến Vũ Hán.
Tôi còn nghĩ mới đi làm mà đã được cử đi công tác chứng tỏ lãnh đạo quý mến gã, nào ngờ ngay câu đầu tiên gã đã dội cho niềm vui của tôi một gáo nước lạnh. Gã bảo: “Không phải đi công tác mà bị điều chuyển, phải ở lại Vũ Hán rất lâu, chắc cũng phải một năm.”
Bấy giờ tôi mới ngơ ngác, suýt nữa thì bật khóc.
Tôi nhớ lại tình cảnh gã tới Bắc Kinh tìm tôi vào học kỳ hai của năm thứ tư. Gã tới đúng vào thời điểm Bắc Kinh đang phải hứng chịu khói bụi mạnh nhất. Có hôm ban ngày còn đỡ, vừa sập tối mây đen đã kéo tới dày đặc, khói bụi đầy trời, cảm giác đó chẳng khác nào người ngoài hành tinh sắp đổ bộ.
Tôi và gã đứng trên cầu nhìn xe cộ như mắc cửi bên dưới, nhìn mặt trời lặn dần phía xa, nhìn cành cây sắp bị gió thổi gãy, nhìn đối phương trong chiếc khẩu trang.
Gã hỏi tôi: “Thấy giống tận thế không?”
Tôi gật đầu: “Chẳng phải anh lúc nào cũng tiếc vì chúng ta không được ở bên nhau hôm tận thế trong truyền thuyết sao? Bây giờ có thể bù lại rồi nè.”
Gã nói: “Không phải anh tiếc vì chúng ta không được ở bên nhau hôm đó mà anh tiếc vì anh không thể ở bên em mọi lúc.”
Tôi có cảm giác bụi bay vào mắt nên mới ra sức chớp mắt lia lịa. Hình như gã hiểu lầm tôi khóc nên vội nắm lấy tay an ủi tôi: “Em yên tâm. Lần này đến đây anh chắc chắn sẽ tìm được việc, tiền lương thấp chút cũng không sao, từ giờ trở đi chúng ta sẽ không xa nhau nữa.”
Câu đó gã mới nói cách đây vài tháng ngắn ngủi. Lại một lần nữa thực tế đã phá tan mong ước của chúng tôi.
Tôi hỏi gã: “Không đi có được không?”
Gã bảo: “Được, nhưng có lẽ sẽ không thể ở lại công ty này nữa.”
Thật lòng tôi mong là gã đừng đi. Nhưng bố mẹ hai bên lại đưa ra các lý do như “Ra ngoài va chạm học hỏi tốt hơn”, “Nó có ở Bắc Kinh hai đứa cũng không gặp nhau hàng ngày được”, “Còn chưa hết thời gian thử việc mà đã xin nghỉ thì công ty sẽ nghĩ gì?” thay nhau khuyên nhủ chúng tôi.
Họ cho rằng tình yêu của chúng tôi rất nhỏ bé, yêu xa lại càng thử thách được tình cảm. Tôi không biết giải thích với người của thế hệ trước “tình yêu cần được gìn giữ và duy trì sự gần gũi, không phải chỉ thử thách là được” như thế nào nên đành phải “hy sinh vì nghĩa lớn” để Tam gia đi Vũ Hán và căn dặn gã tự chăm sóc tốt cho mình.
Tôi nói với Tam gia: “Anh mau an ủi em đi, nói xem anh đi Vũ Hán có gì tốt nào?”
Tam gia trả lời: “Ở bên đó chỉ tính tiền hỗ trợ đã gấp đôi lương rồi. Đến khi em tốt nghiệp anh đã tích cóp được rất nhiều tiền, có thể mua xe đưa em đi du lịch khắp nơi.”
Tôi nghe gã nói rồi bảo: “Được.”
Rồi tự nhiên gã ỉu xìu: “Anh nói đùa đấy. Xa em chẳng có gì tốt cả, chẳng hề tốt một chút nào.”