Edit by Suaa Vũ, Cheese Chanh Dây
Tháng chín lại đến, mang theo chút hơi thở mùa xuân.
Hôm nay trời cao trong xanh, nắng nhẹ ấm áp.
Tống Vi Lương đeo cặp sách đi trước, thấy cổng trường Đại học Quốc gia nhân dân thì vội chạy tới, Lý Nghị cầm hai cái vali của cô theo sau, “Từ từ thôi! Cẩn thận xe cộ.”
“Mình biết rồi!” Tống Lương Vi trả lời, không ngoảnh đầu.
Lý Nghĩ cười bất đắc dĩ đuổi theo.
“Lý Nghị, chụp cho mình một kiểu đi, để mình cho mẹ xem.” Tống Lương Vi dúi điện thoại vào tay anh, chọn tư thế phù hợp.
“Xong rồi.” Lý Nghị trả lại điện thoại cho cô.
Mắt còn chưa rời khỏi bức hình, Tống Vi Lương đã hưng phấn nói, “Hai chúng ta cùng chụp một bức đi. Coi như để kỉ niệm!”
Bước chân Lý Nghị bỗng khựng lại, dùng ánh mắt “Cậu chắc chứ” nhìn cô.
Tống Vi Lương cười, gật đầu, đôi mắt trong veo đen láy nhìn thẳng vào anh, “Chụp một bức thôi.”
Lý Nghị bị hạ gục, chậm rì rì bước tới, Tống Vi Lương trực tiếp cầm tay kéo anh lại, “Tay cậu dài, cậu cầm máy nhé. Để mặt mình ở sau trông nhỏ hơn chút.”
“Chuẩn bị này… , , !”
Hai gương mặt ngây ngô nhưng tươi tắn đến dị thường cứ vậy mà in dấu xuống dòng chảy thời gian lặng lẽ.
Thiếu niên mỉm cười nhìn máy ảnh còn thiếu nữ nghiêng đầu cười xán lạn, mắt nhìn về phía anh.
Chụp ảnh xong, Tống Vi Lương bước vào cổng trường, ngó đông ngó tây. Lý Nghị lấy điện thoại ra.
Cô chọn ngành tài chính, về sau ra trường sẽ có kha khá cơ hội, anh thì theo mảng công nghệ thông tin.
Hai người báo danh xong, Lý Nghị xách vali đến cửa ký túc xá cho cô rồi rời đi.
Tuy hai người ở cùng trường nhưng số lần gặp mặt lại đếm trên đầu ngón tay, cơ bản đều là ngẫu nhiên, cũng chỉ gật đầu rồi lướt qua nhau.
Hình như anh rất bận rộn, mỗi ngày đều vội vàng tới lớp, vội vàng tạt qua thư viện, Tống Vi Lương chỉ đành yên tĩnh ngồi cạnh anh, không nháo loạn quấy rầy.
Khi thời tiết chuyển xấu, anh sẽ nhắn vài dòng QQ hoặc gọi điện nhắc nhở cô khiến Tống Vi Lương cảm thấy mình nhận được chút quan tâm từ phía anh, vui vẻ ngượng ngùng như thiếu nữ hoài xuân.
Một năm cứ trôi qua như vậy, Tống Vi Lương cảm thấy thời cơ đã chín muồi. Bọn họ đang dần quen với cuộc sống hiện tại, cô cũng càng thêm ưu tú so với trước kia, bên người xuất hiện không ít ong bướm vây quanh nhưng từ đầu đến cuối, người trong lòng cô chỉ có anh.
Hôm đó là một ngày nắng nhẹ dịu êm, Tống Vi Lương đưa Lý Nghị đến sân thể dục không bóng người.
“Lý Nghị, mình thích cậu. Còn cậu thì sao?” Tống Vi Lương hít sâu, sau đó nhìn đôi mắt bình đạm của anh nói ra những lời này.
Tống Vi Lương chú ý, đồng tử anh ánh lên vẻ ưu thương, có ẩn nhẫn, có kinh ngạc, có cả cô đơn nhưng tuyệt nhiên chẳng chút vui sướng.
Biểu tình của cô từ chờ mong biến thành mất mát, cuối cùng khôi phục bình tĩnh.
Chậm rãi dang tay ra, cô nhẹ nhàng ôm lấy Lý Nghị, nhưng anh không đáp lại, tùy ý để cô ôm.
Đáy lòng Tống Vi Lương tràn ngập băng giá, chua xót cười, “Mình không tiếc nuối. Trời cao đã cho mình hai cơ hội, mình không thể lừa dối bản thân nữa. Cậu không thích mình. Mình biết dù thế nào, cậu cũng không thích mình. Chúc cậu hạnh phúc, mình chỉ có thể đi cùng cậu đến đây thôi.”
Trước khi cô trùng sinh bọn họ chưa tiếp xúc qua, bị Lý Nghị từ chối, Tống Vi Lương chỉ bi phẫn xoay người đi, không ngoảnh đầu lại.
Giờ đây cô ôm chặt lấy anh, cũng coi như một lời từ biệt với quá khứ đi.
Nên buông rồi.
Tống Vi Lương chậm rãi đẩy anh ra, cố mạnh mẽ nhưng từng vết lệ nhòa thấm đẫm trên áo Lý Nghị đã tố cáo tâm trạng của cô.
Không biết cô từng bước qua các dãy phòng học, thư viện anh ngồi, thậm chí cả ký túc xá bao nhiêu lần, chỉ biết kể từ phút giây đó, mọi chuyện đều đổi thay.
Trời tối dần, Tống Vi Lương tắm rửa xong xuôi bèn uể oải trở về ký túc xá, mở nhật ký của mình ra, viết lên từng nét chữ từ biệt quá khứ.
Em thích anh.
Sáu năm qua chưa từng thay đổi.
Trong lúc vô tình, em đã sớm xem anh là tín ngưỡng của mình.
Nhưng dù em có sống lại lần nữa, có trở nên ưu tú hay trở nên tự tin hơn thì anh vẫn sẽ không thích em. Cuối cùng em cũng nhận ra điều này.
Ban đầu.
Em cho rằng ban đầu chỉ tại em khiến anh hiểu lầm rằng em không thích anh, là em không đủ ưu tú, đã vội vã rời đi không từ mà biệt. Em cho rằng có cơ hội sống lại một đời thì anh sẽ yêu em, em đã cho là em có thể…
Thế nhưng, cũng chỉ là em cho rằng mà thôi.
Sáu năm, em nên buông xuống, đoạn tình cảm này cũng nên tiêu tan, không phải sao?
Sáu năm qua, em không ngừng tiến đến gần anh, thận trọng đuổi theo từng bước chân của anh. Dù em rất vui sướng nhưng vẫn luôn kiềm chế, không liều lĩnh giống như ban đầu, không để ý tất cả mà nói ra tấm lòng của mình đối với anh nữa.
Em từng chút từng chút cố gắng trau dồi bản thân, thi đậu vào cùng một trường cấp ba tốt nhất, cũng mong muốn đậu vào cùng một trường Đại học với anh. Em từng bước đến gần anh, nhưng lại phát hiện ra càng lúc anh lại càng cách xa em hơn.
Anh chỉ cần bước đến một bước, quãng đường còn lại, em có thể trèo đèo lội suối, vượt cả đại dương bao la để bước đến bên anh. Nhưng mà anh không bước về phía trước, ngược lại còn lùi về đằng sau làm lòng em hoàn toàn lạnh buốt.
Cuối cùng em cũng hiểu, ban đầu anh không thích em không phải vì em không ưu tú, cũng không phải là vì em và người bạn tốt của anh ở chung một chỗ, mà là bất kể em như thế nào, anh cũng sẽ không thích em.
Từ năm đến năm , mỗi năm đến sinh nhật anh, em đều gửi lời chúc “Sinh nhật vui vẻ!” [mặt cười] đến cho anh vào đúng giờ sáng, bất luận là ở trên QQ em nhắn nhiều hay ít, anh vĩnh viễn chỉ đáp lại hai chữ “cảm ơn”.
Năm năm chúc mừng sinh nhật cũng chẳng đổi lại được một chút chú ý của anh dành cho em.
Hôm nay, em tự thấy là đúng thời cơ, đúng địa điểm rồi, hỏi anh, “Em thích anh. Anh biết chứ?”
Em đã thấy được sự hoảng loạn và khiếp sợ trong mắt anh, không cần nghĩ cũng biết đáp án.
Năm nay, em cũng nên biến mất.
Chuyện bút ký được chuẩn bị năm cấp hai là em hiểu lầm, lên cấp ba đi chung xe buýt là em hiểu lầm, mỗi ngày gặp nhau trên xe buýt cũng là em hiểu lầm. Toàn bộ hành động mà anh đối tốt với em trong nháy mắt đều là do em hiểu lầm.
Anh không thích em.
Rốt cuộc em cũng tin tưởng rằng, bất kể có sống lại bao nhiêu lần, anh đều sẽ không thích em.
Tín ngưỡng của em, tạm biệt anh…
Em đã từng cố gắng, đã từng cố chấp, cũng sẽ không hối hận!
Chúc anh mạnh khoẻ! Em mong được yên ổn.
Ngày tháng năm .
Kết thúc trong ký túc xá
Viết xong, cô lau nước mắt rồi cất nhật ký đi, trèo lên giường, bạn cùng phòng biết tâm tình cô không tốt nên lặng yên làm việc của mình.
Giường trên giúp cô kéo màn lại.
Tống Vi Lương cứ nhắm mắt vậy, mặc lệ tùy ý rơi.