Editor: Cheese Chanh Dây
Trong chớp mắt đã hai tháng trôi qua. Tống Vi Lương tính toán vào khoảng thời gian này trước khi sống lại, cô đã ở bên Trương Khiêm được ba mươi ngày. Lúc này đây, Tống Vi Lương vẫn luôn cố ý xa lánh cậu, không phải vì chán ghét mà là không muốn tổn thương cậu lần nữa.
Trước khi trùng sinh, lúc hấp hối, cô đã thấy Trương Khiêm đẩy mình ra khỏi bức tường to lớn đang chuẩn bị sụp xuống. Sắp hoàn toàn khép mắt, cô bỗng đụng phải chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón áp út của cậu, mà cậu lại đang nằm trong đống đổ nát. Chiếc nhẫn này là cô đưa cho cậu năm hai người học Đại học, cậu trân trọng mà đeo nó bên mình đến bây giờ. Bọn họ tan tan hợp hợp nhiều năm từ lúc học cấp hai đến khi làm việc đều là do người trong lòng Tống Vi Lương trước giờ vốn là Lý Nghị.
Cho nên, sống lại lần nữa, Tống Vi Lương muốn cách thật xa người con trai vì cô mà chịu tổn thương sâu sắc, cuối cùng còn vì cô mà chết. Cô hy vọng kiếp này, không có cô làm phiền, cậu sẽ sống tốt hơn!
Thêm vào đó, cô cũng muốn biến giấc mộng tình yêu trong hai mươi năm của mình được trở nên trọn vẹn.
Lý Nghị.
Cô muốn đến gần anh thêm một chút, lại một chút. Đợi đến thời điểm mình xứng với anh, cô sẽ nói ra tâm ý của mình.
Hai tháng qua, cô không gặp phiền nhiễu, thậm chí tối hôm nào cô cũng ở nhà kể cả cuối tuần. Cả ngày cô đều nằm trên giường, không giống với trước đây chút nào.
Cô bắt đầu bật đèn để chiến đấu vào ban đêm, muốn bổ túc lại những kiến thức Ngữ văn với công thức số học mà mình đã quên. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ chuẩn bị thêm cho môn Vật lí và Hoá học. Cha mẹ Tống Vi Lương nghi ngờ không hiểu tại sao tự dưng con gái bỗng bất ngờ trở nên chăm học. Có lẽ đây cũng không phải chuyện xấu, họ không nghĩ nhiều nữa.
Thời tiết dần chuyển lạnh, người đi đường đều đã mặc quần áo dày cộp rồi. Có điều đối với lũ học sinh phải mặc đồng phục như bọn cô thì không có gì khác biệt lắm, dù sao cũng chỉ là áo dài tay.
Trong phòng học, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi Lý Nghị một vài vấn đề khó hiểu. Nhưng mà lần này nghiêm túc hơn, không giống như lúc đó khi nghe anh giải thích mà đầu óc lại mơ màng bay đi nơi khác. Thường thường khi anh nói xong, cô cũng chỉ hiểu qua loa, xấu hổ hỏi lại anh.
Lý Nghị thỉnh thoảng có thảo luận với cô về vài vấn đề số học. Đây là điều trước nay chưa từng có.
Mới như vậy đã đến ngày thi giữa kỳ, Tống Vi Lương nhìn chằm chằm vào bài thi trên mặt bàn, hạ bút xuống như có được sự giúp đỡ của thần tiên nào đó.
Hai ngày thi rất nhanh đã kết thúc. Một tuần sau, kết quả kiểm tra lần lượt được công bố. Chủ nhiệm lớp nhìn thành tích của Tống Vi Lương cười toe toét, cho rằng lớp mình lại có thêm một báu vật.
Lớp đã có Lý Nghị hạng nhất toàn khối, Trương Khiêm hạng năm, bây giờ lại có thêm một Tống Vi Lương hạng . Đúng là như hổ mọc thêm cánh mà!
Đầu tháng mười hai, Tống Vi lương tạo acc QQ cho mình, lại phải thuộc lòng thêm một dãy số nữa.
giờ phút sáng.
Cô gửi một tin nhắn: “Sinh nhật vui vẻ! [mặt trời]”
Trước khi sống lại, cô phải là người ở lại lớp cuối cùng mới được anh thêm bạn trên QQ. Sau đó mỗi năm đúng đến giờ sáng ngày sinh nhật của anh, cô đều gửi tin nhắn chúc mừng. Gửi lời chúc đã bốn năm, ngoại trừ “cảm ơn” ra thì hai người cũng không nói thêm được chuyện khác, có thì cũng vô cùng ngắn gọn.
Buổi tối ngày hôm sau, khi cô về nhà mở máy tính đăng nhập QQ thì quả nhiên là đã nhận được hồi âm từ anh: “Cảm ơn. Xin hỏi bạn là?”
Tống Vi Lương không trả lời. Cô lập tức thoát QQ tắt máy tính để tiếp tục vùi đầu học. Cô muốn đẩy nhanh tiến độ lên thì mới có thể sóng vai bên cạnh anh.
Nhanh hơn, lại nhanh hơn chút nữa!
Cô sẽ có thể nói ra tâm ý của mình rồi.
Cứ như vậy gần một năm trôi qua. Tống Vi Lương chưa từng đưa ra ám thị nào cho Lý Nghị, cũng không đến làm phiền thế giới của Trương Khiêm.
Nhưng cô có thể cảm nhận được sự biến hoá của Trương Khiêm đối với mình. Dẫu sao thì họ cũng đã từng rất quen thuộc, giờ cô lựa chọn làm như không thấy, cũng không chừa lại bất cứ hy vọng nào.
Số lần Lý Nghị tìm cô nhiều hơn. Mặc dù đều là thảo luận về vấn đề học tập nhưng so với trước kia luôn là mình mặt dày mày dạn đến tìm anh, còn bị anh chê thì đã tốt hơn nhiều.
Lúc này đây, do thành tích cô ưu tú nên được chủ nhiệm lớp bố trí cho ngồi phía sau Lý Nghị, Trương Khiêm ngồi cùng bàn với cô. Thế này đúng là ngẩng đầu không được mà cúi đầu cũng chẳng xong. Có điều cô sẽ cố hết sức bảo trì khoảng cách giữa bọn họ. Biết vì cô biết, ‘trước khổ sau ngọt’!