Mãi sau cô mới rời môi cậu... ánh mắt có chút ngạc nhiên khi trông thấy hàng nước mắt đang lăn dài trên má... anh bất giác ôm chầm lấy cô...
- tôi nhớ em .....
Tim cô nhói lên từng đợt.. cô buông anh ra, siết chặt bàn tay kia...
" Xin giới thiệu với quý vị.. Tiểu Thư của TN"
An Nhi tháo chiếc mặt nạ khẽ cúi đầu.. mọi người vừa cảm thấy ngạc nhiên lại có chút thú vị..
" Và... hẳn quý vị rất nóng lòng và tò mò vị chủ tịch và cô con gái bí ẩn đúng không nào?"
- phải đó! Tôi chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ được gặp mặt..
- nhanh lên đi ngài!
" Đại Tiểu Thư hay chính là Chủ tịch tập đoàn của TN.."
- Chủ tịch nhượng chức rồi sao?
- giờ tôi mới biết đó!
Tiếng xì xào bàn tán lại vang lên, quản gia mỉm cười, hướng ánh đèn đến vị khách mời lộng lẫy đang đứng cạnh vị khách mời điển trai kia..
" Xin mời ngài tháo mặt nạ!"
Như mỉm cười gỡ chiếc mặt nạ xuống... Bảo Duy tròn mắt...
- quả không ngoài dự đoán nhỉ?_ Kim Phượng mỉm cười...
Khải ngạc nhiên... tay cô vẫn nắm chặt lấy tay cậu.. Ái Hồng đứng đằng xa có chút khó chịu..
- thay mặt cha.. tôi xin mời quý vị đây cùng thưởng thức tiết mục cuối cùng..
Một đoàn người với bộ trang phục lộng lẫy bắt đầu điệu nhảy của mình trên sân khấu, phục vụ lần lượt đem rượu mời..
Tách....
Khải giật mình nhìn xung quanh.. không còn ánh nến cũng không còn chút ánh đèn.. mọi thứ xung quanh chợt tối đen như mực.. mọi người bắt đầu hoảng loạn..
" xin quý vị thứ lỗi... xảy ra chút trục trặc! Chúng tôi sẽ khắc phục ngay!"
Như giật mình khi bị ai đó bịt chặt miệng...
Khải như cảm nhận được bàn tay con bé kia đang nới lỏng ra vậy.. vừa dứt cái ý nghĩ thì bàn tay kia cũng không còn nắm lấy tay cậu nữa..
Bốp...
Khải loạng choạng rồi ngã lăn ra đất... cậu chỉ kịp nghe tiếng xì xào xung quanh rồi không biết gì thêm nữa..
Rào.....
Như giật mình tỉnh giấc sau khi bị hắt xô nước lạnh vào người... cả người đau nhức vì bị trói chặt, Như nheo mắt nhìn xung quanh...
- tỉnh rồi sao?
Giọng nói vang lên đâu đó trong căn phòng...
- cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi... con bé bẩn thỉu!
Như khẽ nhíu mày...
- bẩn thỉu?
Người kia tiến đến, nâng cằm cô lên... đôi mắt, đôi môi... tất cả mọi thứ nhìn vào đã thấy chán ghét..
- Tiểu Đông ngươi làm tốt lắm!
Như tròn mắt, đèn trong căn phòng chợt bừng sáng.. Tiểu Đông đang đứng cạnh người kia...
- Tiểu Đông??
Cậu quay đi, muốn tránh né đôi mắt kia... phải.. chính cậu đã chuốc thuốc mê bắt cô..
- em thực sự... phản bội ta sao?
- phải! Chính ta là người sai nó làm!
Như căm phẫn...
- bà ta không đứng sau vụ này.... ông chính là người giật dây con rối đúng chứ?
- thông minh đó! Khà.... xem nào.. vở kịch này hoàn hảo như ngươi nghĩ chứ?
- Như!!!!!
Cô giật mình nhìn về phía cửa... là An Nhi với Khánh... cả hai còn chưa định chạy đến đã bị người của ông ta tóm gọn...
- bố?
Khánh ngạc nhiên nhìn về phía cạnh cửa sổ kia... chẳng phải là bố cậu hay sao? Tại sao ông lại làm vậy..
- ông là người bắt cóc tôi sao? Không phải cái người mà tôi hàng ngày vẫn gọi bằng mẹ?_ An Nhi loạng choạng...
- bà ta? Xem chừng ta diễn quá hoàn hảo nhỉ? Đẩy mọi căm ghét về phía cái người mà tưởng chừng như là độc ác kia...hóa ra lại là một con rối có lòng tốt?
Vương Cảnh Tuấn nhếch mép cười...
- tại sao ông lại làm vậy?
- ngươi muốn ta phải nói ra những cái mà ta muốn quên đi hay sao? Thật nực cười... ngươi... đứa con gái đáng ra không nên có mặt trên đời này... đều có tất cả đặc điểm giống với người con gái đó..người con gái mà ta yêu... _ ông ta tức giận quát lớn
- mẹ tôi?
- câm miệng! Đừng có nhắc đến nó! Tại sao? Tại sao tất cả mọi thứ lại chống lại ta? Núp dưới cái bóng của anh trai... thấp hèn hơn anh ... không học giỏi và thông minh như anh... không tốt bụng như anh... đấy là những câu nói mà ta nhận được! Ta vẫn bỏ qua, không trách móc hắn, tự trách bản thân mình kém cỏi... rồi sao? Thứ ta nhận được là gì? Ngay cả người ta yêu mà hắn ta cũng cướp đi... ngươi thử nói xem... ta còn có thể bỏ qua được hay sao?
- chỉ vì vậy mà ông nhẫn tâm đi giết nhiều người vậy sao???_ Như ngạc nhiên..
- như vậy thôi??? Đáng lẽ hắn ta phải chết... nhưng...
Ông ta hướng đôi mắt về phía Tiểu Đông...
- thằng nhóc này lại có lòng tốt đến mức chỉ cho ông ta uống một phần nhỏ thuốc độc... liệt nửa người thôi sao? Thứ ta muốn là cái chết kìa... không giết được hắn... ta sẽ giết ngươi... nhưng không dễ dàng như vậy được... ta phải giết lần lượt những người mà ngươi yêu thương nhất!
Hắn ta cười điên loạn... Như hốt hoảng nhìn về phía Khải... cậu bị đám người kia lôi vào...
- thả anh ấy ra!
Như hét lên... Khải nheo mày tỉnh dậy... thấy con bé kia bị trói liền vội vàng chạy đến...
Bốp...
- anh!!!!!
Như sợ hãi, Khải ngã lăn ra đất...
- yêu nhau ghê nhỉ?
- ông....
Khải nheo mày nhìn lên.. lập tức bị ông ta dí súng vào cổ...
Khánh định chạy đến thì bị đám người kia giữ chặt lại... tuyệt nhiên không thể nhúc nhích..
- ông giết tôi đi! Chẳng phải người ông muốn giết là tôi hay sao?
Như cố gắng trấn an bản thân... ông ta có súng.. nếu cô làm càn anh sẽ chết!
- phải! Tao tìm mày đã mười mấy năm rồi ranh con ạ!
Vương Cảnh Tuấn hằn học...
- mày phải chịu nỗi đau đớn hơn tao gấp vạn lần! Bị cướp người yêu chắc không đau bằng việc nhìn người yêu mình từ từ mà chết đâu nhỉ?
Như sợ hãi nhìn ngón tay đang mân mê cò súng kia... Khải nhìn đôi mắt đỏ hoe đang nhìn chằm chằm mình tự nhiên cảm thấy bản thân mình vô dụng... ngay từ đầu là cậu sai... không gian im lặng bao trùm... tiếng hét thất thanh vang lên khiến Vương Cảnh Tuấn khựng lại..
- dừng lại!!!!