Trong giấc mơ dài đằng đẵng, Như thấy anh đang thơm má mình nè, không biết tại sao lại thấy kì kì, tự nhiên lại cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả lên trán, cô bé giật mình tỉnh giấc, vậy hóa ra là thật chứ có phải gì đâu. Bé con phồng má:'' ủa? đấy là nhiệm vụ của em mà!''
Khải hừ một tiếng lại khoanh tay nói:'' ốm thì làm thay!''
'' vậy thì em cũng mong ngày nào cũng ốm!''
Khải nom thấy con bé kia nhìn mình cười tủm tỉm nhịn không được liền cốc nhẹ vào đầu một cái xong quát:'' đi đánh răng rửa mặt đi! ăn uống xong còn uống thuốc đấy!''
'' vâng ạ!''
Thế là được nói chuyện cùng anh được một lúc buổi sáng, ăn xong anh cũng đi học nên Như ngồi xị mặt một chỗ, thấy anh cầm hộp trưa đi, cô bé cũng lững thững lon ton phía sau, Khải nhíu mày quay lại:'' ốm còn ra đây làm gì?''
Như méo xệch cả mặt nhìn lên:'' em tiễn anh!''
Khải trừng mắt nhìn:'' vào nhà đi! chiều tôi về!''
Như gật gật đợi anh đi khuất mới quay vào trong nhà, nay Như đỡ hơn nên bố mẹ xúc tiến công việc cũng đi làm từ sáng sớm hết rồi, dạo này lại lắm trộm cắp với buôn nội tạng, Như nhìn cổng chưa khóa cũng ngám ngẩm lên phòng xong kệ nó như vậy luôn.
_______________
'' để con bé một mình có sao không em?''
'' cái này anh không cần quá lo lắng! con bé tự biết cách bảo vệ mình!''
'' ha ha... thực ra thì trong người con bé có một thiên bẩm nào đấy mà anh cũng không dám tìm hiểu kĩ đấy!''
'' vâng! Con bé rất giỏi! Từ năm chớm tuổi đã được huấn luyện nghiêm ngặt, cũng chưa có nói với anh ở thời điểm đó con bé đã biết đọc chữ rồi!''
''... cái này... em có khó khăn quá không?''
'' không hẳn! con bé rất hợp tác nên không có vấn đề gì!''
______________________
Như nhớ anh rồi! nghĩ lại chuyện sáng nay lại tự ngây ngốc cưới, anh đẹp trai, anh tài giỏi! gì cũng rất tuyệt vời, bé con chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngây ngốc một lúc liền thở dài một hơi..
Tại trường học..
Tới giờ nghỉ trưa, Khải mang hộp cơm được bố với dì chuẩn bị ra, còn chưa kịp ăn miếng nào thì An Nhi không biết từ đâu tới ngồi sụp xuống trước mặt cười tươi:'' cho tớ ngồi cùng nhé!''
'' ừm!''
An Nhi là Tiểu thư đài các, gia sản không một ai trong trường bì kịp, đồ dùng quần áo tất cả mọi thứ đều đắt đỏ, An Nhi cũng học cùng cậu từ Tiểu Học rồi, giờ lên cũng vẫn cùng lớp nữa.
An Nhi nhìn cậu bạn trước mặt chăm chú ăn liền cười nói:'' sắp thi học kì rồi, cậu đã chuẩn bị gì chưa?''
'' chưa!''
'' cũng phải cũng phải! Khải học giỏi vậy cơ mà!''
''...''
'' à! cậu biết Nhật Minh lớp bên cạnh chứ?
'' không!''
'' Nghe nói hồi tiểu học hay đánh nhau lắm! vậy mà không hiểu vì lí do gì bây giờ thay đổi tính, tớ cũng chỉ nghe qua là cậu ấy đang muốn đua top với cậu! nghe đâu phong phanh là do có cảm tình với em gái cậu.. à em gái nuôi mới đúng!''
Khải nhìn cô bạn một lúc lại cúi xuống ăn tiếp, An Nhi lại nói tiếp:'' cuối tuần có muốn đi chơi chút không?''
Khải lắc nhẹ đầu:'' em gái đi cùng được chứ?
An Nhi có chút khó chịu nhưng vẫn cười tươi nói:'' được được được! mặc dù cũng không phải ruôt thịt nhưng xem chừng cậu có vẻ ưu ái em ấy nhỉ?''
'' ừm!''
''...''
Tan học...
Khải nhanh chóng khoác cặp chạy ù tới điểm dừng, đang ngồi đợi xe đến thì có ai đó bất giác vỗ vai cậu bộp một cái, Khải cau mày nhìn lên thì thấy Lâm đang cười toe.
'' hey! em đang đợi xe sao?''
'' đui chắc?''
Lâm gãi má cười trừ:'' khó gần ghê! dạo này học tập ổn chứ?''
'' bảng xếp hạng cũng có, cũng dán trên bảng tin rồi! anh không xem sao?''
'' ha ha chắc bận quá! Như nay không đi học sao?''
'' không! nay chán học nên nghỉ!''
''...''
Khải cũng không muốn anh ta can thiệp thái quá nên cứ nói đại vậy đi, cả hai đợi thêm một lúc thì xe tới, Lâm cũng ngồi ngay bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu nhóc cáu kỉnh kia một cái, anh cũng hiểu thằng bé này không thích anh lại gần Như đâu, sợ em gái đáng yêu chạy theo người khác luôn mất!
'' mặt tôi gắn gương à? sao nhìn vào rồi soi mãi thế?''
'' không có nha! à! gửi cho anh cái này tới bé Như nhé!''
''.... bé Như?''
OK! Thân nhau vậy luôn, Khải tay cầm đồ của người kia mà như sắp bóp nát tới nơi, sau khi về tới chỉ đợi Lâm vào nhà cậu liền đá văng cái hộp kia xuống cống nước, trôi đi đâu thì cũng không cần biết, Khải cười khẩy một cái nhét hai tay vào túi vừa đi vừa huýt sáo.
Bố Khải nhìn nét mặt con trai có chút hân hoan, lại còn vừa đi vừa huýt sáo nhịn không được liền phì cười hỏi:'' nay con có chuyện gì vui sao?''
'' không! con xin phép về phòng trước!''
Khải đi tới lưng cầu thang, nhìn hai người kia vừa nấu ăn vừa cười nói với nhau, trong lòng dâng lên cảm giác khó ở.
'' anh về rồi!''
Như nghe thấy tiếng cửa bên cạnh phòng liền hét lớn, nhanh chóng chạy ào sang, tíu ta tíu tít còn định ôm thì anh né một cái, xém chút nữa ngã lăn quay ra sàn.
Khải nhăn mặt nhìn:'' ốm mà khỏe như voi thế? nứt hết sàn rồi kia kìa!''
Như cũng ngố tàu nhìn lại một lượt, loanh quanh mới biết anh trêu liền xị mặt:'' em đỡ rồi!''
'' ờ! cuối tuần này đi chơi! đỡ áp lực một chút thi cho tốt!''
'' thật sao ạ? lâu lắm rồi không được đi chơi luôn ý!''
Khải nhìn con bé mắt sáng rỡ liền quay mặt đi:'' ừ.. có cả bạn cùng lớp với tôi nữa!''
Như cười tươi ngoan ngoãn đáp:'' vâng!''
'' lo mà nhanh khỏe! không thì tôi sẽ đi một mình!''
'' vâng!!!!''