Anh đi thang máy xuống dưới sảnh chính liền thấy An Nhật Thần đang ngồi ở ghế đợi
"Con trai, đợi ba có lâu không?" Anh lên tiếng
Thần Thần lắc đầu: "Không có."
"Chúng ta lên phòng làm việc của ba nha."
Nói rồi anh nắm lấy tay Thần Thần dắt đi. Dưới ánh nhìn của biết bao nhiêu người anh có cảm giác như bản thân mình vừa đạt một thành tựu gì đó vô cùng tự hào. Cảm giác nắm lấy bàn tay nhỏ bé như búp măng ấy cũng không tệ
Đưa thằng bé vào trong phòng làm việc. Nam Cung Hiên ngồi xuống kế bên trò chuyện.
"Con có chuyện muốn nói sao?"
Thần Thần gật đầu và nhìn thẳng vào mắt anh
"Có chuyện gì xảy ra với mẹ con vậy? Mẹ hình như không thích ông ngoại cho lắm."
Nam Cung Hiên vuốt đầu thằng bé
"Ba không biết, đó là chuyện riêng của mẹ con. Mẹ con làm như vậy chắc cũng có nguyên nhân riêng thôi."
Anh sao mà không biết được chứ. Có lẽ cô vẫn còn nặng lòng chuyện ba cô bỏ rơi hai mẹ con cô. Nhưng anh lại không muốn cho đứa con trai nhỏ của mình biết được
Thần Thần nhìn trong ánh mắt của anh không có vẻ gì nói dối liền thở dài
"Con thật sự rất thương mẹ và lo cho mẹ nhiều lắm."
Anh mỉm cười
"Ba cũng vậy nhưng mà ba tôn trọng quyết định của mẹ con. Chúng ta chỉ cần luôn cùng nhau ở bên cạnh mẹ lúc mẹ cần nhất là được rồi."
——————————-
Sau khi đưa Thần Thần tới công ty cô liền đến quá coffee mà Liễu Quốc Thiên đã hẹn gặp cô
"Xin lỗi vì anh đã hẹn gặp em đường đột như vậy." Liễu Quốc Thiên nói
An Cẩm Hi mỉm cười
"Anh có việc gì sao?"
Liễu Quốc Thiên nhìn vào mắt cô và nói
"Anh sắp trở lại Pháp cùng mẹ rồi."
An Cẩm Hi gật đầu. Cô cũng đã biết chuyện vì lúc trước có trò chuyện với dì Liễu
Liễu Quốc Thiên liền nắm lấy tay cô. Cô có chút ngạc nhiên
"Em trở lại Pháp cùng anh được không? Em cũng biết là anh yêu em nhiều đến chừng nào mà. Anh không ngại việc phải chờ đợi em. Em cho anh cơ hội có được không?"
Trong mắt cô Liễu Quốc Thiên là một người ấm áp và dịu dàng lại vô cùng tốt đối với cô. Nhưng tình cảm cô dành cho anh không bao giờ có thể chạm tới tình yêu được.
An Cẩm Hi mỉm cười và lắc đầu
"Không thể. Chính vì anh vô cùng tốt nên em không thể. Anh à, dừng lại đi anh."
Liễu Quốc Thiên cười chua xót. Anh dường như lúc đầu đã đoán được câu trả lời của cô nhưng cũng đã liều mình hẹn gặp cô
Nụ cười ấy khiến An Cẩm Hi không khỏi đau lòng. Cô không hề cố ý muốn làm tổn thương anh
"Anh biết rồi! Anh và mẹ thỉnh thoảng sẽ lại đến đây thăm em. Em nhớ giữ gìn sức khoẻ. Anh đi đây."
Nói rồi Liễu Quốc Thiên đứng dậy và đi một mạch ra khỏi quán
An Cẩm Hi vẫn ngồi lại, tay cô nắm chặt tách cà phê. Cô thở dài, lúc này đối với cô mà nói cảm giác tội lỗi đang giăng kín lấy lòng cô. Nhưng cô biết rằng quyết định của mình bây giờ là đúng đắn nhất
————————
Sau khi rời khỏi quán coffee An Cẩm Hi liền lái xe tới công ty Nam Cung thị để đón Thần Thần
An Cẩm Hi bấm dãy số và gọi
"Anh kêu thằng bé xuống đây đi."
Không đợi người kia trả lời An Cẩm liền cúp máy. Cô ngã lưng ra sau ghế và nhắm mắt lại. Lúc này cô thật sự rất mệt mỏi
Bỗng có tiếng gõ cửa kính xe An Cẩm Hi. Cô hạ kính xe xuống và nhíu mày. Kêu đứa nhỏ thôi tại sao đứa lớn lại đứng đây. Cô bấm nút mở cửa, thế là một lớn một nhỏ liền yên vị mà trèo lên xe
"Sao anh lại lên đây? Tôi tới đây để đón Thần Thần." An Cẩm Hi nhíu mày nói
Nam Cung Hiên nhún vai, tỏ vẽ dĩ nhiên: "Sắp tới giờ trưa rồi nên anh muốn cùng em và con đi ăn trưa. Mau đi thôi."
An Cẩm Hi nghe vậy liếc mắt nhìn Thần Thần. Thần Thần nhận thấy ánh mắt của mẹ liền giả lơ quay mặt ra nhìn khung cảnh ngoài cửa kính.
An Cẩm Hi thở dài, cô cũng chán đôi co với anh liền khởi động cho xe chạy đi