"Vì ngày đó anh đã thượng em, nhất định phải chịu trách nhiệm em nha, còn em đương nhiên bằng lòng, em muốn là một bà xã có thể lên phòng khách xuống nhà bếp thật tốt, chơi kỵ thừa (tư thế em cưỡi anh rên), làm tiểu thụ đa năng tư thế nào cũng có, còn muốn kinh doanh làm giàu kiếm thật nhiều tiền nuôi anh, làm người vợ quốc dân, bạn trai siêu cấp tốt của anh."
Mỗi một chuỗi câu Hạ Thâm thốt ra đều lên lên xuống xuống như thủy triều dâng, mặt không đỏ không thở gấp, nhưng ánh mắt lấp lánh đã bán đứng cậu.
Hà Thâm căng thẳng chờ người trong cuộc lên tiếng.
Mục Tắc không hề có chút rung động nào (?), anh lườm lườm cậu, rồi lấy điện thoại gọi cho trợ lý, "Đưa một quyển tự điển Hán ngữ hoàn chỉnh đến đây."
Trợ lý, "Tình huống gì thế!"
Hà Thâm nhìn ngắm người nào đó nói chuyện điện thoại xong gương mặt đầy hả hê có chút giả vờ nghiêm chỉnh, lòng cậu dâng lên cảm xúc mềm mại, "Làm sao giờ, muốn hôn anh ấy khóc luôn."
Chốc lát sau, trợ lý cung cung kính kính đem lại một quyển tự điển Hán ngữ dày cộm dâng lên bằng hai tay, "Xin mời Mục đổng tra cứu."
Chờ trợ lý lui đi, Mục Tắc lật một trang nào đó, xé ra, chuẩn bị vứt vào sọt rác, nhưng anh suy nghĩ một chút thì nhét trở lại vô túi, kế đến anh ngẩng đầu lên, đưa quyển tự điển cho Hà Thâm, "Đây, tự mình xem đi."
Hà Thâm không chớp mắt dõi theo một loạt động tác của Mục Tắc, cậu rất nghi hoặc, "Xem gì ạ?"
Mục Tắc gắng sức kìm khóe miệng mình không kéo lên, nhịn cười rất cực, "Không có gì đâu, chẳng qua để cậu nhìn tự điển của tôi xem có hai chữ "phụ trách" hay không."
Vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, trời cao lại còn ban cho phong cách, thật bất công quá mà...
Hà Thâm:...
"Anh yêu của mình sao có thể chua ngoa như thế!"
Hà Thâm rú lên một tiếng biến hình thành sói đói nhào đến, ôm chầm lấy ai kia hôn bổ xuống.
"Má ơi cứu con."
Mục Tắc dùng sức đẩy người ra, chùi chùi mặt mình, nhận thấy da mình đã ướt nhẹp, mà thanh niên si hán nào đó còn đang liếm môi chưa hết thèm thuồng, mặt anh bỗng đen kịt lại.
Trước giờ Mục Tắc luôn đối phó với những tình huống dầu sôi lửa bỏng, đôi lúc sẽ bị đánh lén, Mục Tắc cảm thấy, trái tim nhỏ của mình càng lúc càng kiên cường.
Nhưng vì sao anh không dứt khoát sa thải người này, anh sẽ chẳng nói ra lý do, anh không muốn thả đi cây rụng tiền của công ty.
Hà Thâm mới vào làm việc trong một tháng ngắn ngủi, khối lượng nghiệp vụ đã vượt qua một nửa phòng gộp lại, đem về không ít lợi ích cho công ty.
Đây là nguyên nhân khiến cậu có thể tiếp tục ở bên cạnh Mục Tắc, còn những lý do khác, à, mặt mũi không tệ lắm, ừ, nấu ăn cũng ổn, ừm, kỹ năng giường chiếu rất có tiềm lực.
"Gì thế này?!" Mục Tắc hoảng sợ phát hiện, nhà mình hình như đã bị chiếm cứ.
Hà Thâm ung dung chui ra khỏi phòng bếp, vóc dáng cao gầy y như người mẫu được che phủ bởi chiếc tạp dề, nhìn không chút nào không ổn, trái lại có loại cảm giác khêu gợi.
Mục Tắc mặt đơ nhìn cậu.
Trong mắt Hà Thâm — "Anh yêu vẫn đang chăm chú nhìn mình, ôi ôi ôi, thật ngại quá làm sao giờ! Anh ấy muốn nện mình nện mình nện mình đây mà!"
(Mục Tắc: Tao không muốn cái gì hết -_-)
"Hay mình play tạp dề một phát anh nhé?" Hà Thâm không chờ đối phương đáp lời đã bắt đầu tự cởi quần áo, bành hai bắp đùi thon dài ra, mị nhãn như tơ, "Đến đây đi anh yêu~"
Mục Tắc ngửa đầu thở dài, hôm nay giẫm phải cứt chó hay sao?
— Nếu ông trời không tung một chậu cẩu huyết, chẳng phải là có lỗi với quần chúng vây xem?
Vì thế tên tiểu thụ tìm đường chết nào đó chính thức lên sàn.
Sau khi Lang Vinh rời đi, hắn phải tìm một công việc nuôi thân, tất cả bắt đầu từ con số , hắn là người khá có năng lực, được ông chủ nọ rất coi trọng, lần này ông ta dẫn theo hắn trong một phi vụ làm ăn.
Người bên cạnh Mục Tắc bây giờ chính là Hà Thâm.
Nhưng không ngờ, Hà Thâm vừa bước ra, Lang Vinh – kẻ vốn phải bên cạnh Mục Tắc – lập tức chuyển ngay tầm mắt trừng nhìn Hà Thâm.
Mục Tắc không chút biến sắc đánh giá hai người.
Bàn đàm phán diễn ra vui vẻ, nhưng ẩn bên trong là những đợt sóng ngầm.
Phút cuối, Lang Vinh để lại một câu nói rồi ra đi.
"Ngài thật sự là một tay chơi quá thủ đoạn."
Mục Tắc đang trao đổi với lão giám đốc kia, tự nhiên không nghe thấy.
Ẩn sâu bên trong quán cà phê nơi góc đường, có hai người ngồi đối diện nhau im lặng.
Một lúc lâu, Lang Vinh mở miệng, nhưng chỉ phát ra tiếng cười gằn, "Mày chơi trò lừa đảo có vui không?"
Nếu người này không mang lại cho hắn cảm giác phải ngửi quả tất thối, hắn cũng sẽ chẳng nghĩ đến phương diện này.
Hà Thâm nhún nhún vai, "Ít nhất thì tao sắp đoạt được thứ tao muốn."
Lòng Lang Vinh quặn lên một nỗi đau xót, "Nếu anh ấy biết, anh ấy sẽ không tha thứ cho mày."
"Thế này thì sao, nếu tao từ bỏ tất cả quyền lợi địa vị, thậm chí gương mặt ban đầu của tao, tao cũng tuyệt đối không để anh ấy thoát khỏi tay mình, dù sao đi nữa anh ấy đều là của tao." Tiếng nói Hà Thâm dần chìm xuống, mơ hồ lộ ra chút điên cuồng.
Lang Vinh nhếch lên một vệt cười trào phúng, "Máu mủ, anh em ruột, loạn luân, thật là dễ nghe."
"Câm miệng!" Hà Thâm gầm nhẹ, "Anh em thì sao, tao yêu anh ấy, trước đây vì huyết thống nên anh ấy không tiếp nhận tao, nhưng hiện tại tao đã thay đổi thân phận đến bên anh ấy, còn mày mới là kẻ thất bại, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy!"
Lang Vinh cũng kích động, "Nếu tao biết được thật ra mày chưa chết, thì lúc ấy sao tao có thể nói lời cay đắng đó! Mọi thứ đều là âm mưu của mày!"
Hà Thâm cười cười lãnh đạm, "Chả ai buộc mày nói, căn bản mày không xứng với anh ấy, nếu tao không cứu mày ra từ khu ổ chuột, mày cho rằng mày vẫn còn mạng để ngồi đây nói chuyện với tao?"
Sắc mặt Lang Vinh trắng bệt, "Đúng, tao nợ mày một mạng, chẳng lẽ mày dùng cái này để đòi tao? Tao cũng yêu anh ấy."
Hà Thâm biến đổi biểu tình, "Yêu? Mày xứng à? Mày tưởng mày tự cho mình thanh cao là che lấp được linh hồn dơ bẩn của mày sao, còn dám tổn thương đến bảo bối mà tao vô cùng trân trọng, không giết chết mày là điều tao thực sự hối hận vô cùng."
Tim Lang Vinh như bị rạch cắt, hai tay hắn nắm chặt, đau đến không thở nổi.
Ban đầu thân thế của hắn là cực kỳ hèn mạt, hắn sợ hãi, tự ti, nhưng vẫn ra dáng cao cao tại thượng, gặp được Mục Tắc, hắn lại lo lắng người đàn ông tốt như vậy sẽ không thuộc về mình, cho nên tỏ ra nóng lạnh thất thường, làm bộ làm tịch, chỉ hy vọng người kia thấy hắn cá tính sẽ coi trọng lâu một chút. Còn đối với Cung Hiến, hắn chỉ có cảm kích và biết ơn, vì thế khi biết Cung Hiến chết về tay Mục Tắc, hắn phẫn hận, lúc đó chỉ nghĩ được nếu yêu tôi tại sao không bỏ qua cho ân nhân cứu mạng tôi? Giờ khắc này hắn mới phát hiện, từ lúc thốt ra câu nói ấy, Mục Tắc đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn... triệt để mất đi anh.
"Nói chung, đừng có lảng vảng trước mặt hai người bọn tao, mày cứ thử xem!"
Hà Thâm không hề quan tâm đến người đối diện đang hồn bay phách lạc, cậu trả tiền nước rồi rời đi, cậu còn muốn mau mau về nhà lăn xuống bếp nấu ăn cho anh yêu đây!
Mục Tắc ăn uống no say, xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, anh không vui, vươn tay kéo Hà Thâm đang định đứng lên dọn dẹp bàn ăn.
Hà Thâm thuận thế ngồi vào đùi anh, hai tay choàng lên cổ anh, Mục Tắc cau có muốn gỡ ra, "Em nặng quá."
Hà Thâm cọ cọ vào da mặt Mục Tắc, ngồi lỳ không chịu đứng lên, "Để mai em giảm béo."
"Ai nói cái này," Mục Tắc nghiêm túc, "Anh cũng lên cân rồi, ngày mai em nấu ít đi một món ăn nghe chưa."
"Dạ, bớt món nào hả anh?"
Mục Tắc ngẫm nghĩ một hồi, "Sườn kho? Tôm rim mặn? Sụn heo chua ngọt? Dê hấp hành?"
Mục Tắc buồn bực, "Quên đi, em cứ làm hết, anh ăn ít lại một chút (chắc không đâu)."
Hà Thâm vùi trong người Mục Tắc thầm cười, "Được."
Buổi tối, Mục Tắc lại bị Hạ Thâm dụ dỗ lên giường, lấy lý do rất hợp tình là vận động tiêu cơm.
Quả thật Hạ Thâm trên giường rất phóng đãng, không chút nào thiếu tự nhiên, bao dâm tiện mất nết.
"– Ư, a, của anh thật to, ưn ưn, chậm một chút, a, đúng rồi, á, sướng quá, Mục Mục nhẹ lại anh ưn~"
"– Yamete ~ tiên sư cha ~ hayaku ~ kimochiii!"
"– oh, fuck, oh my god, fuck me please..."
Mục Tắc co quắp cơ mặt, "Có thể im mồm chút được không."
Đôi mắt Hà Thâm ướt át, cổ họng khàn khàn, tỏ vẻ oan ức, "Người ta vì anh mới tìm GV nghiên cứu học hỏi mà ~ anh không thích sao?"
Mục Tắc lặng thinh, ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Thích chút đỉnh."
Hà Thâm ôm Mục Tắc chặt cứng, hai người đồng thời đạt đến đỉnh, cậu thỏa mãn bật khóc.
Lễ Giáng Sinh, tết Tây, Mục Tắc là người ngay cả tết truyền thống cũng chẳng lưu ý, đương nhiên không để tâm đến đợt lễ này.
Chẳng qua hàng năm cứ đúng dịp, đều có một người sẽ vì anh chuẩn bị một món quà.
Nhưng năm nay chắc không có quà, vì người đó đã chết.
Mục Tắc có phần cảm thán, ngồi trên sôpha tẻ nhạt đổi kênh. Hà Thâm đang lúi húi trong bếp nấu tiệc Giáng Sinh thật hoành tráng, chuông cửa đột ngột vang lên, Mục Tắc bất đắc dĩ ra mở cửa.
Bên ngoài không có ai, chỉ một chiếc hộp nằm lẻ loi trên đất, chờ đợi chủ nhân lâm hạnh.
Tim Mục Tắc thót lên một cái, lại nhìn bao quát bên ngoài, xác định không có ai mới cầm chiếc hộp vào nhà.
Anh lén lút vào chỗ kín mở hộp ra.
Có hai người ôm nhau trong hộp gỗ, uyển chuyển nhảy múa theo nhạc, bình thản ấm áp.
Món quà này giống y chang những món quà hồi trước anh nhận được lúc Cung Hiến còn sống.
Bất thình lình có người ôm chầm lấy anh từ phía sau, ghé vào lỗ tai anh thì thầm, "Sinh nhật vui vẻ."
Mục Tắc khiếp sợ, chỉ chỉ vào hộp gỗ nói, "Em, em, cái này ở đâu ra?"
Hà Thâm nhai nhai vành tai anh, mơ hồ đáp, "Mua ven đường."
Mục Tắc lo lắng, sau đó nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng, "thì ra là mua ven đường, vậy mà cứ tưởng tự tay làm, tất cả đều gìn giữ cẩn thận, hừ, mai đem liệng hết cho coi."
Hà Thâm không biết cậu đã vô tình tìm đường chết, cậu hắt hơi một cái, vò vò mũi, "Mục Mục, chúng mình ăn thôi."
Tiệc tối có rượu, Mục Tắc không vui nên uống nhiều đến mấy ly, tửu lượng của anh không cao, chưa bao giờ đi xã giao bên ngoài, hơn nữa với thân phận anh sẽ không người nào dám chuốc rượu, hầu như chẳng ai biết ông chủ đường đường nắm quyền Mục Gia vậy mà lại không biết uống rượu.
Nhưng Hà Thâm thì biết.
Cậu đã sớm coi anh như mục tiêu cả đời người.
Đầu óc Mục Tắc choáng váng, cực kỳ khó chịu, tự nhiên muốn nổi nóng, "Em, em quỳ xuống hát quốc ca cho anh."
Hà Thâm đành tiến đến ôm lấy người đang nhảy nhót loạn xạ, nhẹ giọng dỗ dành.
Mục Tắc không chịu thua, anh cắn cậu một cái, "Hôm nay sinh nhật anh," Hà Thâm gật đầu, "Vâng, sinh nhật anh." Khóe mắt Mục Tắc đỏ ửng, "Tại sao mẹ không theo anh lại theo người khác, có phải mẹ không thích anh?" Hà Thâm đau lòng liếm liếm đuôi mắt anh, "Làm sao có thể, Mục Mục đáng yêu như thế, ai cũng thích Mục Mục."
Mục Tắc ngoan ngoãn để mặc Hà Thâm ôm ấp, "Ừ, anh cũng nghĩ thế."
Hà Thâm dở khóc dở cười.
Mục Tắc uống say hóa thành đứa trẻ ba tuổi, anh đùa bỡn ngón tay của mình, miệng thì trề ra, "Mẹ là người phụ nữ xấu, phụ nữ xấu, y như thằng con riêng xấu xa của mẹ, hừ hừ, anh không thèm."
Hà Thầm vò vò nhẹ gương mặt Mục Tắc, "Anh nói thằng con nào xấu?"
Mục Tắc trợn to hai mắt, tránh không được bàn tay đang làm loạn trên mặt mình, anh chép chép miệng chực khóc, "Thằng xấu xa ấy là A Hiến, nó xấu lắm, nó lén cắn anh, giống như muốn ăn anh, anh đâu có ngon miếng nào, nhưng nó bảo anh rất thơm mát, thật sự mùi của anh không có thơm mà, anh thúi lắm, oa –"
Hà Thâm chỉ cảm thấy trái tim mình tan chảy hoàn toàn, "A Hiến không phải muốn ăn anh, nó yêu anh đấy."
"Yêu anh? Mục Tắc mê man."
"Đúng vậy, vì thế chúng mình kết hôn có được không?" Hà Thâm vỗ về, cậu móc ra trong túi một chiếc hộp đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, "Anh đeo cái này cho em."
"Không muốn, không muốn kết hôn, kết hôn không được đâu." Mục Tắc đột nhiên giằng co, sương mù bao phủ đôi mắt mịt mờ, khiến Hà Thâm không nhịn được phải hôn anh, "Tại sao?"
"Kết hôn không hạnh phúc." Mục Tắc níu lấy góc áo Hà Thâm.
Tim Hà Thâm đau nhói, cậu vẫn biết ân oán tình cừu giữa cha mẹ đã làm Mục Tắc ám ảnh bao nhiêu, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể cố gắng hết sức đối xử tốt với anh, đem đến tất cả cho anh, bù đắp khoản thiếu hụt tình thân.
"Không sao đâu, kết hôn với em sẽ rất hạnh phúc, em sẽ tốt với anh, nghe lời anh, nấu cơm cho anh cả đời, cho anh cả đời, sau này còn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền cho anh tiêu. Có được không?"
Mục Tắc hơi nghiêng đầu, "Thật không? À, vậy cũng được, nếu em bắt nạt anh, anh liền sa thải em."
Hà Thâm ôm chặt lấy toàn bộ thế giới của mình, hôn lên trán Mục Tắc đầy thành kính.
"Em vẫn yêu anh, mãi mãi không thay đổi."
–END–