Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chủ nhật trời trong xanh, mây trắng hiền hòa trôi bồng bềnh vô định, từng ánh nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu xuống vùng đất yên bình.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, nhóm Vương Nhất Băng bỗng có hứng thú chơi bóng rổ. Mọi người mới vừa kéo ra sân bóng thì phía ngoài truyền đến tiếng bước chân chạy, bóng trắng nhoáng cái đã nhào đến ôm lấy Vương Hàn Tuyết.

Người kia ôm chặt cô gái nhỏ, cái đầu dụi dụi vào cổ cô, thật lâu không có buông ra, vừa ôm vừa luôn miệng nói “Honey! Honey!”. Bỗng chốc trên đầu mọi người đầy mấy cái vạch đen, người đàn ông kia thật không thấy có khuynh hướng buông người.

Cô gái nhỏ khóe miệng run rẩy, bất đắc dĩ lên tiếng: “Vương Tử, mau buông tay.”

“Không buông.” Ai kia giống như con thú nhỏ không ngừng cọ đi cọ lại trên người Vương Hàn Tuyết.

Trần Tuấn Kiệt mặt đen u tối bước tới túm lấy gáy Vương Tử giải thoát cho cô gái nhỏ. Lúc này mọi người mới nhìn rõ gương mặt người đàn ông.

Khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh, sống mũi cao thẳng, làn da hồng hào, môi mỏng nhạt luôn hiện nụ cười tươi tắn, nhìn giống cậu bé trai mười sáu, mười bảy tuổi. Quả là đẹp trai, chính là vẻ đẹp tinh khiết trong trẻo.

Giờ đây vẻ mặt tuyệt mĩ ấy đang xịu xuống, rõ ràng là rất bất mãn khi bị Trần Tuấn Kiệt cắt ngang chuyện tốt. Trần Tuấn Kiệt trực tiếp bỏ qua Vương Tử, coi như không biết đến khiến Vương Tử càng thêm bất mãn, trừng mắt nhìn Trần Tuấn Kiệt.

Vương Nhất Băng xem tình hình chiến đấu trước mắt, ho khan một tiếng báo động cho hai con người đang mắt to trừng mắt nhỏ biết còn có người tồn tại ở đây. Trần Tuấn Kiệt không để ý tới Vương Tử, quay sang sửa lại cổ áo Hàn Tuyết chỉnh tề.

Vương Hàn Tuyết đứng yên, nhìn Vương Tử hỏi: “Mới có một năm đã bị bắt được?”

“Còn không phải do cha già quá âm hiểm sao. Nghe nói ở Lavans mở triển lãm tranh của vài danh họa nổi tiếng, em đến đó mới biết do cha già tung tin giả để bắt được em.”

Vương Tử vừa nói đến đây lại thấy tức giận. Khó khăn lắm mới lại trốn nhà đi bụi, không ngờ mới chỉ một năm liền bị cha già bắt về nhà. Cũng may anh thông minh ứng biến nhanh, kiếm cớ để đến sống cùng anh họ Vương Nhất Băng. Mặc dù cũng bị quản chế nhưng sẽ tự do hơn nhiều so với bị cha già giam lỏng.

Vương Hàn Tuyết cùng Vương Nhất Băng và Trần Tuấn Kiệt trực tiếp quăng cho Vương Tử ánh mắt khinh bỉ, cũng không tin vào cái lí do ngớ ngẩn kia.

Còn không phải do cậu ta ngu ngốc sao, biết rõ Lavans mỗi năm chỉ triễn lãm tranh một lần, thế mà vừa có người đưa tin đồn đã tin ngay không hề do dự. Không biết phải nói cậu ta ngu ngốc hay là quá cuồng nhiệt với những bức tranh trừu tượng đây.

Lục Yến Ninh thấy anh chàng mới tới liền hỏi: “Anh Nhất Băng, đây là ai vậy?”

“Vương Tử, em họ anh. Thằng nhóc này sống ở Anh nên phong lưu thành tính đã quen, em đừng có đến gần nó.”

Vương Nhất Băng nhàn nhạt trả lời. Vương Tử tuy là bằng tuổi Vương Hàn Tuyết nhưng suốt ngày đi trêu chọc con gái nhà người ta, đối với gia đình lại là bản tính trẻ con dạy không được, chỉ biết dùng bộ mặt đi lừa người.

Diệp Như Anh khi nhìn rõ gương mặt Vương Tử thì hơi ngẩn người, nhìn chằm chằm Vương Tử. Vương Tử nhận thấy có đôi mắt đang không ngừng nhìn mình thì cũng quay sang. Bốn con mắt nhìn nhau, chỉ một giây sau cả hai người liền nhảy dựng lên.

“Thực sự là anh?”

“Như Anh?”

“Hai người quen nhau?” Hàn Tuyết nhìn một màn trước mắt cũng hơi bất ngờ.

Diệp Như Anh quay mặt cười lạnh: “Ai quen biết anh ta, hạng người vô sỉ.”

Vương Tử ngay lập tức đến gần Diệp Như Anh: “Cô gái vô tâm, hồi đó em bỏ đi không nói tiếng nào hại anh tìm em đến mất ăn mất ngủ. Em còn ở đó nói anh vô sỉ.”

“Ai bắt anh đi tìm tôi. Hơn nữa tôi đi đâu là chuyện của tôi, mắc mớ gì phải nói với anh.” Diệp Như Anh cũng không nhìn Vương Tử, trong lòng đang thầm mắng chửi anh ta ngàn vạn lần. Đồ vô sỉ, háo sắc, thấy gái là mắt sáng lên.

“Rốt cuộc là em giận dỗi cái gì? Như Anh, hồi đó chúng ta đang tốt đẹp bỗng dưng em bỏ đi không lời từ biệt. Mấy tháng nay anh đều đi đến những nơi em có thể sẽ xuất hiện. Thậm chí biết được cha già có ý lừa anh đến Lavans anh cũng đi vì có người nói đã thấy em ở đó.”

“Anh đi tìm tôi làm gì? Để chứng kiến anh và cái cô Ella của anh ở đó yêu nhau cuồng nhiệt sao?” Diệp Như Anh càng nói càng có khuynh hướng tức giận, trong lòng không biết đã rủa Vương Tử biết bao nhiêu lần.

“Ella thì liên quan gì đến chứ? Anh chẳng phải đã nói với em cô ấy chỉ là bạn bình thường của anh thôi sao?” Vương Tử nhất thời nóng nảy, tiến lên túm lấy tay Diệp Như Anh.

“Buông ra.” Diệp Như Anh cố gắng rút tay lại nhưng không được, không thể làm gì khác là ngửa đâu lên trừng mắt với Vương Tử. “Chính tôi nhìn thấy anh và cô ta ôm nhau, còn hôn nhau thắm thiết. Anh còn dám cãi hai người chỉ là bạn.”

Vương Tử thật sự buồn bực: “Cái đó là do cô ấy chủ động, ngay sau đó anh đã đẩy cô ấy ra. Đến bây giờ anh cũng không hề gặp lại cô ấy nữa. Như Anh, anh xin thề anh không hề làm gì có lỗi với em cả. Thật đó, tin anh đi.”

Diệp Như Anh có vẻ hòa hoãn, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn: “Ai thèm tin anh chứ? Biết làm sao được anh đã thực sự cắt đứt với cô ta hay chưa?”

“Anh có thể thề với trời, anh với Ella thực sự không có gì cả. Anh là người của em, cả đời cũng chỉ của một mình em.” Vương Tử thấy Diệp Như Anh không tức giận nữa thì vui mừng, ôm lấy cô dỗ dành.

“Mau buông, ở đây còn có người.” Diệp Như Anh thoắt cái mặt đỏ lựng, giãy không thoát khỏi vòng tay của Vương Tử chỉ còn cách đấm vào ngực anh.

“Không buông. Chết cũng không buông em ra nữa.” Vương Tử ha ha cười lớn.

Mọi người yên lặng chứng kiến một màn đôi tình nhân giận dỗi nhau, cho đến khi hai người này hòa thuận, Vương Hàn Tuyết mới lên tiếng hỏi: “Vương Tử, A Anh, có phải hai người nên giải thích đôi chút hay không?”

Diệp Như Anh ngại ngùng đẩy Vương Tử ra. Vương Tử khuôn mặt như mùa xuân phơi phới vừa cười vừa giải thích:

“Em quen cô ấy một năm trước lúc trốn khỏi nhà đến New York. Bọn em yêu nhau hai tháng thì Ella xuất hiện. Như Anh hiểu nhầm em và Ella nên bỏ đi. Em tìm cô ấy suốt cho đến bây giờ, cũng do lúc trước không hỏi rõ địa chỉ nhà cô ấy nên mới phải vất vả một phen.”

Vương Tử nói xong liền nhìn Diệp Như Anh với anh mắt ai oán, rất giống cô vợ nhỏ bị chồng ruồng bỏ khiến mọi người cười phá lên. Diệp Như Anh thật sự quẫn bách đến đỏ bừng mặt, hận không thể đào cái lỗ dưới chân mà chui xuống, cô sao lại đi yêu cái tên mặt dày này chứ.

Truyện Chữ Hay