Gần đây công ty Nhất Thiên chìm trong không khí u ám lại khẩn trương. Nguyên nhân là do công ty mới bị công ty La Thành cướp mất hợp đông làm ăn. Không phải là hợp đồng lớn, nhưng lại rất quan trọng. Nhất Thiên đã nắm chắc đến chín, mười phần hợp đồng này, nhưng bên đối tác lại thay đổi quyết định ngay phút chót.
Sau khi mở cuộc điều tra tạm thời, kết quả đưa ra là trong công ty có nội gián, trộm đi bí mật hợp đồng lần này. Vương Nhất Băng rất buồn bực, từ khi thành lập công ty tới nay chưa hề xảy ra việc như thế này.
Mặc dù phía công ty không thông báo gì nhưng nhân viên đều ngầm đưa ra suy đoán, nội gián trong công ty, cũng không phải là chuyện đùa.
Trong biệt thự nhà họ Diệp, Vương Hàn Tuyết cùng Lục Yến Ninh và Diệp Như Anh ngồi chơi game. Ba người lập một tổ đội chém chém giết giết đám quái xung quanh. Diệp Như Anh có vẻ hăng hái hơn bình thường, cô luôn là người đầu tiên xông vào đám quái chém giết đến khi không còn con nào mới thôi.
Vương Hàn Tuyết và Lục Yến Ninh đưa mắt nhìn nhau, có lẽ Diệp Như Anh có tâm sự nên mới phát tiết trong game, biết vậy nên hai người cũng không ngăn cô lại. Sau một hồi chơi mệt, Diệp Như Anh ra phòng bếp lấy nước trái cây, lúc này Lục Yến Ninh mới dám lên tiếng hỏi:
“Chị Như Anh chắc là có chuyện gì rồi, mấy hôm nay đi làm mà tâm hồn cứ để đi đâu ấy. Hôm qua chị ấy còn bị trưởng phòng mắng cho một trận.”
“Cậu ấy không nói gì cho em biết à? Chị thấy hai người thân nhau mà.” Vương Hàn Tuyết cũng cảm thấy nghi nghi. Mấy hôm nay tinh thần Diệp Như Anh có vẻ chán nản lắm.
“Không, chị ấy chẳng nói gì. Em có hỏi rồi nhưng chị ấy nói do nghỉ ngơi không đủ nên mệt. Em chắc rằng chị ấy chỉ nói thế thôi chứ còn nguyên nhân khác đấy.”
“Cứ để cậu ấy ổn định vài ngày đã.”
“À, đúng rồi.” Lục Yến Ninh nhìn theo bóng dáng Diệp Như Anh bận rộn trong bếp thấp giọng nói: “Hôm trước em nhìn thấy chị Như Anh với một người đàn ông nắm tay trong quán cà phê đấy.”
“Cùng một người đàn ông nắm tay? Em thấy khi nào?” Hàn Tuyết nghi hoặc.
“Là tuần trước. Chính xác thì người đàn ông nắm tay chị ấy. Lúc đó hình như chị ấy đang khóc, em thấy người kia lấy khăn giấy lau nước mắt cho chị Như Anh cơ mà.”
“Ninh Ninh, em chắc chứ?”
“Chắc. Em đi cùng với chị Lan Lan, chính chị ấy nhìn thấy đầu tiên mà.”
“Phạm Lan Lan ư?”
“Vâng, chính là trước hôm thông báo công ty mình bị La Thành tranh mất hợp đồng làm ăn đó. Mọi người còn định đi chúc mừng sớm nên cùng nhau đi ăn tối. Em lúc đó đi cùng chị Lan Lan.”
Hàn Tuyết còn định hỏi gì đó thì Diệp Như Anh mang nước trái cây bước vào phòng. Ba người lại tiếp tục công việc đánh quái.
Sáng thứ hai, trong văn phòng Tổng giám đốc, Vương Nhất Băng đặt tập hồ sơ xuống bàn, ngẩng đầu lên hỏi: “Phạm Đàm, trưởng phòng phát triển?”
“Phải, là cậu ta.” Trần Tuấn Kiệt quan sát tư liệu về Phạm Đàm, anh cất giọng trầm ấm. “Mọi chứng cứ đều hướng về phía Phạm Đàm. Cậu ta từng là nhân viên cũ của La Thành, khi mới vào công ty ta thể hiện rất xuất sắc nên mới nhanh chóng lên tới chức trưởng phòng.”
“Em thấy chuyện này không đơn giản như vậy.” Vương Hàn Tuyết tựa người vào ghế sô pha, trầm ngâm suy tư. “Cứ cho rằng Phạm Đàm là gián điệp La Thành cài vào, nhưng công tác bảo mật của công ty ta cũng không phải chỉ là bù nhìn, một trưởng phòng nho nhỏ như cậu ta không thể một mình đánh cắp tài liệu mật dễ dàng như thế.”
“Đúng vậy, anh đoán có người đứng sau Phạm Đàm cùng kết hợp với cậu ta.” Vương Nhất Băng đứng trước cửa sổ, ánh nắng nhạt chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của anh. Anh nhất định phải điều tra ra người kia là ai, diệt trừ mối họa cho công ty.
“Có tra ra được người này không?” Lục Hạo Thiên lên tiếng.
“Người này chưa từng lộ diện trực tiếp, chỉ có thể tra từ chỗ của Phạm Đàm.”
“Anh định làm thế nào?” Hàn Tuyết cầm tách trà đưa cho Vương Nhất Băng. Anh nhận lấy, đưa lên miệng uống một ngụm rồi nở nụ cười bí hiểm: “Muốn câu được cá thì phải có mồi ngon. Tạm thời cứ giữ kín chuyện về Phạm Đàm.”