Anh Không Thích Phụ Nữ, Nhưng... Anh Yêu Em, Cô Bé Ạ!

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Vậy ra hai anh chị đã kết hôn rồi à ? Đã vậy Vi còn có thai nữa chứ !” Nhất Huy hậm hực nhìn con người đang cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi

“Tại… tại tụi tớ sợ nói ra sẽ bị cậu cười… nên tụi tớ mới không nói…” Vi xấu hổ ấp a ấp úng

“Phải mà ! người có coi tui là bạn đâu mà nói… lúc xưa tui chấp nhận mọi điều tai tiếng để chơi với người… vậy mà giờ này lại bị người đối xử như thế… công bằng ở đâu vậy nè trời !” Nhất Huy tỏ vẻ ấm ức như bà mẹ già bị đứa con của mình bỏ rơi

“Này… này… cậu ăn nói cho cẩn thận nhé ! Chơi với tụi tớ thì tai tiếng lắm à ?” Vũ nghe thấy câu nói không vừa tai, bực quá phải lên tiếng

“Chứ còn gì nữa… cả bọn trong trường đều đồn ầm lên chuyện tình tay ba của ba đứa mình còn gì ! Nhưng chỉ có tớ là phải chịu khổ thôi… đứa thì nói tớ là kẻ thứ ba cướp Vi từ tay cậu… có đứa còn ác hơn… nó nói tớ cướp cậu từ tay Vi mới ghê chứ… cậu nghĩ xem có ấm ức không chứ ?” Nhất Huy khóc lóc hồi tưởng lại kỷ niệm dở khóc dở cười

“Thiệt hả ? Đúng là… hình như có một thời gian mấy bạn trong trường nhìn tụi mình hơi lạ lạ…” Vi cũng từ từ nhớ lại

“Lạ lạ gì ? Tụi nó bàn tán xôn xao thế mà cậu lại không biết gì à ?”

“Ừ thì cũng không phải là không biết… nhưng chuyện có gì đâu mà làm ầm ĩ thế ? Miễn sao tụi mình không phải là được rồi !” Vũ vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì, cả Vi cũng tỏ vẻ đồng tình

“Chuyện nghiêm trọng như vậy mà các cậu bảo không có gì à ? Hại tớ suốt năm học cấp chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai… hậu quả của chuyện đó đến bây giờ vẫn còn chưa dứt nữa đây nè !”

“Cậu nói quá ! Đến bây giờ vẫn còn ế là bởi vì cậu vô cùng có duyên nên không cô gái nào dám thừa hưởng cái phúc phần đó thôi ! Cậu đừng có mà đổ thừa bọn tớ à nha !” Vũ tỏ vẻ trêu chọc, Vi hùa theo cười rúc rít khiến Nhất Huy tức điên người

“Cậu… cậu đang nói móc tớ đấy à ? vô cùng có duyên tức là vô duyên chứ gì ? đừng tưởng tớ không hiểu nhé ?”

“Thôi ! Thôi ! Được rồi ông tướng ! Lúc nào cũng thế ! Hễ gặp là cãi nhau chí chóe, chẳng thay đổi gì cả !” Vi mà không lên tiếng can ngăn cái con người già đầu rồi mà nói chuyện cứ như con nít này thì chẳng biết cuộc tranh cãi đến khi nào mới chấm dứt…

“À mà sao bọn họ lại nghĩ tụi mình là chuyện tình tay ba thế nhỉ ? Tụi mình cũng chơi với nhau như bạn bè bình thường thôi mà !” Vi ra chiều khó hiểu

“Theo cậu là bình thường… còn theo họ là không bình thường chút nào… khi mới vào học lớp Vũ đã rất khác thường rồi nên khiến nhiều người chú ý lắm nha… lúc nào cũng lạnh lùng, tỏ ra bất cần đời… nếu như có một hôm nào đó mà mọi người nghe tin cậu tự tử thì chắc có lẽ cũng không lấy làm lạ…”

“Này… cậu làm gì miêu tả tớ nghe ghê thế !” Vũ nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu

“Cái này không phải tớ miêu tả, mà là mọi người đều thấy thế !”

“Cậu…”

“Được rồi ! Nghe tớ kể tiếp nè” Nhất Huy liền ngắt ngang, không để cho Vũ có dịp động khẩu “Rồi sau đó khi cậu gặp Vi… cậu liền trở nên khác hẳn… ánh mắt cậu dịu dàng hơn… lại còn biết cười nữa chứ… lúc đầu tớ còn tưởng cậu bị bệnh không biết thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt nữa chứ !” Nhất Huy nhìn Vũ châm chọc

“Này… cậu vừa phải thôi nhé… có tin tớ đấm vào mặt cậu không hả ?”

“Thôi mà Vũ ! Nghe Nhất Huy nói hết đã !” Nhờ có Vi đỡ lời nên Vũ mới buông tha… không thôi cái tên này đã bầm dập với Vũ rồi… (Tg: Ẹc… Sao Vũ càng ngày càng bạo lực thế nhỉ ? =_= )

“Hìì… tớ đùa chút thôi mà… làm gì mà dữ thế…” Nhất Huy cười khì khì

“Rồi sau đó thì sao hả Nhất Huy ? Chính vì chuyện đó nên mọi người hiểu lầm là bọn tớ đang quen nhau à ?”

“Ừm đúng rồi đó… cộng thêm việc nười lúc nào cũng luôn đi với nhau như hình với bóng, nên đương nhiên mọi người nghĩ là người đang quen nhau rồi ! Nhiều người ngưỡng mộ chuyện tình của người lắm á ! À… phải nói là chuyện tình họ tự vẽ ra cho người mới đúng… Rồi tự nhiên tớ nhảy vô chơi chung nên thành ra mới phải chịu tai tiếng ngàn đời như thế này nè !” Nhất Huy tỏ vẻ đau khổ

“Ai mượn cậu chơi với tớ… là cậu tự nguyện đấy nhé !”

“Thì tại… tớ thấy cậu thú vị mà…” Nhất Huy cười bí hiểm

“Nếu vậy thì đừng ca cẩm nữa… Được chơi với tụi tớ là niềm vinh hạnh cho cậu lắm đấy nhé”

“Vinh hạnh cái đầu cậu á… mà nói chung… chơi với cậu, ngoài chuyện đó ra thì cũng không phải là quá tệ… À... các cậu có nhớ lần tụi mình đi thám hiểm thác Bạc không ?”

“Ừm lần đó đúng là vui thiệt á ! Mà công nhận tụi mình gan thiệt, dám trốn cha mẹ đi, rốt cuộc về nhà bị cấm cửa suốt tuần liền nhưng mà vui ơi là vui nên không thấy hối hận gì cả !” Vi phấn khởi khi nhớ lại chuyến đi ấn tượng năm đó

“Ừ… anh còn nhớ lần đó, em bị một con khỉ con hù đến phát khóc luôn mà” Vũ cũng tham gia vào câu chuyện

“Tại… tại con khỉ đó hư quá… giật đồ của em không chịu trả… làm em sợ chứ bộ !”

“Sao em không nói là tại vì em nhát gan quá đi” Vũ vẫn không thôi trêu trọc

“Haha… tớ nhớ lần đó tụi mình rượt theo bắt con khỉ đó cũng đừ cả người luôn á… nhưng mà phải công nhận là vui thiệt !” Nhất Huy cười tít cả mắt, Vi và Vũ cũng gật đầu đồng ý. Đó quả thật là kỉ niệm khó quên của cả người.

Suốt buổi tối… Cả bọn tiếp tục ngồi ôn lại những kỉ niệm đã cùng nhau trải qua… hết chuyện này đến chuyện khác quên mất cả thời gian… tiếng cười nói rôm rả như không bao giờ dứt…

Truyện Chữ Hay