Mặt Dương Tử Văn tựa như vỉ pha màu bị lật nghiêng, xanh đỏ tím vàng đủ hết. Diễm Hàn cũng lười ganh đua với cậu ta, trở về chỗ ngồi, tiếp tục vắt chân.
Sau đó cậu phát hiện, các bạn học chung quanh đều mất bình tĩnh.
“Diễm Hàn, bồ soái quá, tui quyết định rồi, từ nay về sau, bồ sẽ là anh Diễm cụa tui.”
“Trí nhớ cỡ này… Vừa rồi nói thế nào cũng có tận hơn mười người nhở? Chắc chắn là siêu chăm chỉ học giỏi lắm.”
“Chúng ta được sinh ra để làm anh em của nhau…”
“Được rồi được rồi, cái danh đại ca này, tui sẽ cố gắng sống theo đúng mong đợi của mọi người.” Diễm Hàn đang chuẩn bị phát biểu cảm nghĩ thì tiếng chuông vang lên.
Kết thúc một ngày, tên và mặt của bạn trong lớp đều đã nhớ được rồi, bao gồm cả chức vụ của họ luôn. Giáo án và sách bài tập của học kỳ mới đều được phát ra, một chồng lớn đặt trên bàn. Sau khi Diễm Hàn lướt lướt lật xem bài tập cần phải hoàn thành trong ngày hôm nay, cậu cũng giống như những học sinh khác, xếp chúng lại cho gọn gàng, nhưng không cất vào cặp sách như những học sinh khác mà lại bỏ vào hộc bàn.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chẳng làm bài tập được mấy lần. Lý do chỉ có ba chữ: Quá đơn giản.
Sau đó cậu nhìn sang bạn cùng bàn của mình, đến xếp sách cũng không thèm xếp, phát tới quyển nào thì ném quyển đấy vào trong hộc bàn luôn.
Diễm Hàn: “…”
Giang Diệu cảm nhận được ánh mắt của cậu: “Lười làm.”
Trở lại ký túc xá, Diễm Hàn tùy tiện bóc kẹo nhét vào miệng, cầm di động lên, cắm tai nghe vào chơi game.
Đánh xong một ván, Giang Diệu về. Vị đại gia này tiện tay ném chiếc áo khoác đồng phục đã được cởi ra trước khi bước vào cửa rồi bấm vào giao diện trò chơi.
Diễm Hàn rút một bên tai nghe xuống, đưa đầu qua nhìn: “Người anh em, tao bảo mày nghe, chúng mình có duyên đấy. Coi nè, game cũng chơi game giống nhau. Tổ đội không?”
Giang Diệu còn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy lời mời tổ đội của “Đẹp trai số một thế giới” hiện lên trên giao diện trò chơi.
Giang Diệu: “…?”
Diễm Hàn: “Sao mày còn chưa đồng ý? Lại đây, tao bấm hộ cho.” Nói xong nhanh tay lẹ mắt bấm nút đồng ý hộ Giang Diệu, bắt đầu ván game.
Giang Diệu: “… Đó là ID của mày à?”
Diễm Hàn: “Ngoài tao ra còn ai xứng đáng để dùng cái tên này chớ? Người anh em, tướng này xài ngon lắm. Hay là một lúc sau tụi mình mở đấu trường PK đê?”
Giang Diệu không muốn phản ứng lại những câu lảm nhảm bên cạnh nên lựa chọn im lặng.
“Sao tao cứ cảm giác như mình đang hành newbie ấy nhở?”
“Ầy, Giang Diệu, thêm tao vào danh sách bạn tốt đi? Nào rảnh mình tổ đội đánh phó bản?”
“Cái thằng này chơi trò gì ngu thế! Nhìn thấy nó là tao nhớ tới cái thằng Dương Tử Văn gì gì trong lớp mình, quả là một tên đồng bóng phiên bản tiến hóa!”
“Nói mi đừng có kiêu, vẫn bị Diễm đại ca của mi giết chết nè? Nói mi đừng có chọc anh, mi…”
“Mày câm miệng cho bố!” Giang Diệu cảm thấy nếu Diễm Hàn mà còn nói nữa thì chắc mình điên đầu lên mất.
Diễm Hàn nghe lời, ngậm miệng ngay. Hai người ngồi chơi game cùng một giường, mở âm lượng trò chơi lên rất to.
Đột nhiên, một tiếng “cạch” vang lên, Diễm Hàn quay đầu lại: “Giang Diệu…”
“Tắt mau!” Nghe thấy tiếng Giang Diệu, Diễm Hàn tắt game trong vô thức.
Giang Diệu phản ứng rất lẹ, sau khi nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng rời khỏi giao diện trò chơi, ném bút tắt đèn, đẩy Diễm Hàn vào góc giường, kéo chăn lên: “Giả bộ ngủ đi.”
Hai người chen chúc trên cùng một giường, không duỗi thẳng chân được, Giang Diệu vừa làm xong hết những việc này thì ngay giây tiếp theo, tiếng bước chân vang lên, một thầy giáo đi tới.
“Các em…?!” Ông thầy giáo kia rõ ràng là kinh ngạc lắm, biểu cảm trên mặt trông sốc hãi lắm. Giang Diệu cảm thấy người đằng sau mình đang muốn bật cười tới nơi nên thò tay nhéo người ta một cái.
“…Dạ?” Giang Diệu mở mắt ra, trông như thể vừa mới bị đánh thức.
“Hai người các em, sao lại thế này?” Thầy giáo cố làm mặt nghiêm, chắp hai tay ra sau lưng.
“Bạn mới, tụi em đang vun đắp tình cảm.” Không đợi Giang Diệu trả lời, Diễm Hàn bắt đầu bịa chuyện, “Hơn nữa thằng này…”
Chờ đợi cậu là cái tay thò qua nhéo của Giang Diệu. Diễm Hàn đau muốn chết, khốn thay còn phải cố không để ông thầy nhìn ra, vất vả kìm lại. Giang Diệu chỉ chỉ đằng sau, nói chen vào: “Nó mộng du, em canh chừng nó.”
“Mày biết tao muốn làm gì không?” Đến khi ông thầy đã rời đi rồi, giọng nói u ám của Diễm Hàn vang lên, “Bây giờ tao chỉ muốn đá mày xuống giường.”
“Đây là giường tao.” Giang Diệu rất bình tĩnh.
“… Bỏ qua.” Diễm Hàn cam chịu, nhảy xuống khỏi giường rồi bò sang giường mình, “Mười một giờ tắt đèn? Sớm vậy.”
“Sau khi tắt đèn mà bị tóm thì phải ra sân thể dục đứng, cả tối chưa chắc gì đã được về.” Hiếm khi mới có một lần Giang Diệu nói nhiều như vậy chỉ trong một hơi.
“Thật á? Nhà trường không thể nào nhẫn tâm như vậy chứ.” Diễm Hàn kinh ngạc.
“Mày có thể thử xem.” Sau khi Giang Diệu nói xong năm chữ này thì trở mình, bỏ bơ cậu luôn.
“Di động của tao còn ở bên chỗ mày đó!”
Giây tiếp theo, một vật thể màu đen không rõ bay ngay sang chỗ Diễm Hàn. “Bốp!”
“Không được rồi, Giang Diệu, tao thật sự không khống chế được nắm tay của mình! Cho tao xin lỗi nha!”
“Diễm Hàn, Giang Diệu, sao giờ này bây mới đến… Trời! Tối qua tụi mày làm gì vậy?” Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, Lâm Nhiễm đang đứng lau bảng đen, vừa quay đầu là thấy hai người, mỗi người đều có vài miếng băng keo cá nhân trên mặt. Cục u trên đầu Diễm Hàn cực kỳ rõ ràng, cả hai đều đã xuống phòng y tế xử lý vết thương.
“Diễm đại ca, bồ trêu phải xã hội đen đấy à?” Phó Dịch nhìn Diễm Hàn, lại nhìn lướt qua Giang Diệu bên cạnh cậu, “Hay phải nói, bồ và Giang lão đại?”
Diễm Hàn liếc Giang Diệu đang trưng ra bộ mặt vô cảm: “Nó chọc tao trước.”
Trả lời cậu là quả đấm giơ lên lần nữa của Giang Diệu.
“Đừng đừng đừng, hai vị đại ca dừng tay!” Lớp phó thể dục Đổng Tấn bước một bước dài tới, ngăn Giang Diệu lại, “Thư mời tới chơi văn phòng thầy Triệu trong ngày, hai vị đại ca mỗi người một lá.”
“Lại đây, chúng ta nói chuyện đàng hoàng nghiêm túc.” Thầy Triệu chuyển ghế tới cho bọn họ ngồi, “Tôi đổi tiết rồi, tiếp theo là tiết thể dục, các anh khỏi cần đi.”
Vẻ mặt hai người kiểu no problem, tiết thể dục không đi thì không đi, cũng không phải vấn đề gì to tát.
Thầy Triệu cũng hoàn toàn cạn lời, nhìn cả hai người ngồi xuống, trong đó có một người còn nhấc chân lên, ngồi vắt chéo một cách vô cùng thuần thục.
“Đêm qua làm gì, giải thích đi. Giang Diệu, anh nói trước.”
“Không có gì để nói cả. Cậu ta thiếu đánh.” Giang Diệu nhẹ nhàng bâng quơ, khái quát lại trận chiến kịch liệt tối qua.
“Còn em thì sao, Diễm Hàn?” Ngôn ngữ cực kỳ súc tích giản lược của Giang Diệu khiến thầy Triệu phải phát huy sức tưởng tượng của mình, vì thế ông trao gửi hy vọng nơi Diễm Hàn – người nói nhiều hơn.
“Như trên.” Hôm nay Diễm Hàn không muốn nói chuyện, đêm qua vừa ăn một cú đấm vào má, giờ chỉ cần mở miệng ra nói là lại nóng rát và đau.
“Các anh nhìn lại mình đi, hai ngày đánh nhau hai lần, có thể khiến tôi bớt lo được không? Thành tích của hai anh đều cực kỳ nổi bật, cũng cực kỳ thông minh, sao giờ lại thành ra thế này rồi? Ngày thường chỉ làm ầm lên là hết cỡ, sao giờ lại động tay động chân? Chúng ta là một đại gia đình. Giang Diệu, chuyện hồi lớp của em tôi đã tìm hiểu rồi, trí nhớ của em không đủ tốt à? Còn em, Diễm Hàn…”
“Thầy giáo Triệu, tôi nói thầy cái này…” Một thầy giáo đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai học sinh ngồi trước bàn làm việc của thầy giáo Triệu thì kinh ngạc bật thốt, “Hai người các em…”
Diễm Hàn và Giang Diệu liếc nhau.
Tiêu rồi.
Cùng ngày, hai người bị thầy Triệu phạt viết bản kiểm điểm dài năm ngàn chữ. Ở trong một góc văn phòng, mỗi người nằm bò ra viết trên một băng ghế, thầy Triệu tự mình giám sát, muốn không viết cũng không được.
“Nếu đêm qua mày tử tế với tao hơn tí, nếu đêm qua mày không ném di động vào đầu tao, làm gì có chuyện hôm nay cơ chứ?”
“Còn ông trưởng khoa giáo dục kia (guidance director), ổng họ Lý đúng không? Vì sao lại nói chuyện đêm qua ra chứ, giờ thì hay rồi, lời ổng nói cách xa vạn dặm với sự thật luôn. Tao ngó hai nhúm tóc trên đầu ổng, sớm muộn gì cũng không còn nữa.”
“Giang Diệu, mày không muốn phát biểu ý kiến à?”
“Cút.” Cây bút trong tay Giang Diệu chưa ngừng lại một lần nào, những con chữ tuôn ra dưới ngòi bút rất đẹp đẽ.
“Mày viết được bao nhiêu rồi? Chữ đẹp dữ.” Diễm Hàn không giỏi ngữ văn bằng các môn khác, nhìn Giang Diệu, định chép vài đoạn.
“Các anh nói gì ở đằng đấy thế? Viết xong chưa?” Thầy Triệu chắp tay sau lưng, bước tới, “Hai người các anh còn bao biện, nói dối tôi? Uổng công tôi tin tưởng các anh quá.”
“Em xin lỗi thầy ạ, với cả, em viết xong liền đây.” Diễm Hàn điên cuồng ngoáy chữ. Giang Diệu viết nhanh hơn cậu hẳn một đoạn, nộp bản kiểm điểm rồi rời đi trước. Trước khi bỏ đi, hình như còn đắc ý… cong môi nhìn về phía cậu.
Mấy ngày nay bài tập vẫn cứ đơn giản như thế, tiết nào giáo viên cũng lần lượt tới hỏi, Diễm Hàn đáp lại bằng mấy chữ “Đơn giản quá, lười làm.” Dần dà, các thầy cô giáo cũng mặc kệ, nhưng có vài người vẫn kiên trì. Vài lần như vậy, Diễm Hàn đã quen mặt với các giáo viên trong phòng giáo vụ của khối lớp .
Tiết trời ấm dần lên. Chẳng mấy chốc, toàn bộ khối nghênh đón một kỳ thi đột ngột không kịp chuẩn bị trước, buổi sáng có thông báo là buổi chiều thi luôn, cũng là một đặc sắc lớn của trường Phổ thông Thực nghiệm, đánh một cái là trở tay không kịp. Cả khối đều đắm chìm trong bầu không khí học tập.
Chuông báo hết giờ vang lên nhưng không ai rời khỏi chỗ ngồi, vẫn còn múa bút làm văn. Diễm Hàn cảm thấy mình ngồi thảnh thơi ở đây thì ngứa mắt người ta quá, thế là lật một quyển sách ra, bày dáng vẻ chuẩn bị làm bài, kết quả vừa nhìn, trong sách ngoại trừ những hình vẽ bậy to to nhỏ nhỏ ra thì một chữ nào khác cũng không có.
Cậu moi ra một quyển sách giáo khoa từ trong hộc bàn loạn như cào cào của Giang Diệu, mở ra thì thấy, sách còn sạch hơn cả mặt.
Diễm Hàn: “…”
Lúc này có một cái đầu thò ra từ sau cửa, gọi một tiếng “Anh”.