Từ sau sinh nhật Amy, nói thì cũng lạ, nhưng hình như bức tường hồi trước ngăn cách Diễm Tuyên và Diễm Hàn đang dần dần sụp xuống, giữa hai cha con, thậm chí là giữa Diễm Hàn và Amy, tâm sự trò chuyện cũng nhiều hơn.
Dù sao cũng đã là năm cuối cấp rồi, sự ngạo mạn quẩn quanh người Diễm Hàn cũng dần dần được thu lại, nhưng chỉ thu về cái tính kiêu căng ngày thường, chứ khí phách thiếu niên của cậu không hề mai một đi. Cái tinh thần trẻ trung tràn ngập sức sống hướng về phương xa, hướng về tương lai kia là khí chất độc nhất của riêng mỗi học sinh lớp .
Học kỳ I của lớp trôi qua vội vàng, ngày nào cũng làm bài, ôn tập, còn có tiết tự học buổi tối kéo dài lê thê, khiến người không thở nổi.
Dù Diễm Hàn có căn bản tốt nhưng cậu vẫn không buông thả, mà cũng không dám buông thả. Cậu nghĩ, chừng một năm cùng bạn trai chăm chỉ học tập, chịu đựng một năm này, anh Diễm đây vẫn là anh Diễm.
Mà kỳ nghỉ đông này, hầu như ngày nào Diễm Hàn và Giang Diệu cũng tới thư viện tự học, cùng ôn thi, cùng làm đề.
Trước kia Diễm Hàn khinh thường nhất là chỉ cắm đầu vào luyện đề cương, nhưng lúc này đây cậu cũng chìm trong biển đề cương, vật lộn với chúng.
Làm đề đuối rồi thì có thể nghiêng đầu ngắm bạn trai, dăm ba cái đề cương cũng không buồn tẻ vô vị quá nữa.
Diễm Tuyên thấy con mệt, trong lòng cũng khó chịu, ông muốn để Diễm Hàn học ngoại trú học kỳ tới, về ăn thêm chút cơm canh bổ dưỡng.
Diễm Hàn chỉ cười bảo không cần, cậu nói, học ở trường tốt lắm, có không khí, có cạnh tranh, tuy rằng đối thủ cạnh tranh chỉ có một thôi, quan trọng nhất chính là, có bạn trai.
Diễm Tuyên cũng không gượng ép thêm, chỉ bảo cậu ôn thi các thứ chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ thi. Ngừng một chút, ông nói tiếp, thi đại học xong thì đưa Giang Diệu tới nhà cho nhìn cái nhé.
Diễm Hàn cúp máy, mỉm cười.
Giống như đưa vợ về nhà ra mắt bố mẹ vậy.
Lúc này trời đã về đêm, Diễm Hàn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ký túc xá, trên đường xe cộ tấp nập, đèn đường toả ánh sáng dìu dịu nhẹ nhàng, sưởi ấm màn đêm lạnh lẽo.
Còn chưa đầy một trăm ngày nữa là phải thi đại học rồi.
Trong một trăm ngày cuối cùng này, Hàn Lăng gửi cho ông anh một câu nói truyền cảm hứng vào chính xác giờ sáng rưỡi mỗi ngày, cực kỳ giống một người mẹ già đang tận tình khuyên bảo con.
Đêm trước ngày thi đại học, bọn họ chụp ảnh tốt nghiệp.
Lần đầu tiên chế Mai trang điểm, nghiêm cẩn và trang trọng, mỉm cười nhìn những đứa nhóc mà cô đã ở bên được một năm rưỡi rồi.
Ra là đã ba năm rồi đấy.
Vì phân ban phân lớp nên dù mọi người mới quen biết nhau có hai năm, nhưng tình cảm giữa những chàng trai cô gái mười sáu mười bảy là trong sáng và thuần khiết nhất, cuộc sống cấp và những người bạn ở cấp đều hoá thành một chốn mềm mại ở sâu trong lòng, mỗi khi nhớ tới sẽ thổn thức không thôi.
Chụp hình tốt nghiệp xong, trường học cho bọn họ thời gian buổi trưa tự do hoạt động thích làm gì thì làm, có người quay về lớp học tiếp tục quần nhau với mớ đề cương, có người đi dạo những bước đường trong khuôn viên trường nơi họ đã sống suốt ba năm, những người khác lại ra ngoài giải sầu.
Diễm Hàn và Giang Diệu thì chọn đi ăn ở phố ăn vặt gần trường.
Diễm Hàn ăn lẩu oden, thỉnh thoảng lại đưa một xiên cho Giang Diệu ăn: “Em cảm giác như lâu lắm rồi chúng mình chưa tới đây đó.”
Giang Diệu: “Ừ, tại toàn bận nhồi nhét đề cương không mà.”
Diễm Hàn: “Lúc ấy chúng mình nói thương nhau ở chỗ này này.”
Dầu rằng hiện tại ngẫm lại thấy hơi hấp tấp xíu xiu, nhưng dù sao lúc ấy cũng thích rồi, mà đã thích rồi chỉ biết nghe theo tiếng gọi của trái tim thôi, nào cần thời gian để suy tính nhiều chi.
Chỉ cần đánh nhanh thắng nhanh mà chuẩn.
Về trường, lại tiếp tục ôn thi.
Các học sinh cũng ít đùa giỡn chọc cười đi, con số đếm ngược tới ngày thi đại học trên bảng đen đang giảm dần từng ngày, nguyên dãy lầu khối được bao trùm trong bầu không khí căng thẳng.
Giáo viên các bộ môn đều tới cổ vũ.
Chế Mai là người hùng hồn dữ dội nhất, vừa dứt lời lại đế thêm: “Trong lòng cô, các em sẽ mãi mãi là con cô, ai cũng ưu tú cả, cố lên nhé, mấy nhóc!”
Giống như ngày đó, chế Mai dang rộng vòng tay, dịu dàng nói các em đều là con cô. Sau đó đến chiều thì tựa như biến thành người khác, yêu cầu khắt khe cực kỳ.
Có mấy bạn nữ không kìm được nước mắt.
Bọn họ đã ý thức được rõ khoảng thời gian ba năm này cuối cùng cũng tới hồi kết thúc rồi.
Trước kỳ thi đại học.
Mọi người đứng đợi bên ngoài phòng thi, hầu như trong tay ai cũng cầm một tập đề cương để ôn, giờ khắc cuối cùng trước khi bước vào phòng thi mới chịu học—bình thường thì chẳng thắp hương, đến khi cùng đường mới ôm chân Phật.
Chế Mai mặc nguyên cây đồ đỏ choét để cổ vũ mọi người.
Diễm Hàn bước lại bên cạnh Giang Diệu: “Giang Tiểu Diệu, mai sau anh muốn tới học thành phố nào?”
Giang Diệu: “Chuyện này, anh vẫn chưa nghĩ xong.”
Cậu nói tiếp: “Nhưng đương nhiên là phải cân nhắc tới nơi em muốn tới rồi mới tính tiếp.”
Diễm Hàn: “Trùng hợp ghê, em cũng nghĩ y hệt vậy.”
Cậu nói tiếp: “Em tin là chỉ cần chúng ta phát huy như bình thường thì nhất định sẽ được nhận vào một trường đại học nào đó thôi. Nhưng mà có yêu xa thì em cũng có thể cách mấy ngày lại tới gặp anh mà, cỡ nào thì bạn trai em cũng ngon nghẻ thế này, bị người khác cướp mất thì phải làm sao.”
Giang Diệu bật cười: “Chúng mình sẽ không yêu xa đâu, anh không muốn phải xa em. Anh muốn… được nhìn thấy em mỗi ngày.”
Thời gian trôi, từng giây từng phút.
Thông báo vang lên.
Đã đến giờ vào phòng thi.
Phòng thi của Diễm Hàn ở tầng ba, Giang Diệu ở tầng hai.
Lợi dụng lúc chen chúc đông người, Diễm Hàn lén thơm Giang Diệu một cái.
“Cố lên nha.”
“Ừm, cố lên.”
Nhìn theo Diễm Hàn đi lên lầu, Giang Diệu xoay người, bước vào phòng thi của mình.
Ánh nắng tươi đẹp nhẹ nhàng chiếu qua ô cửa sổ cuối hành lang, khiến con đường phía trước trở nên ấm áp và sáng ngời.
HOÀN