Cả quãng đường đi, Giang Diệu vẫn giữ nguyên trạng thái không vui, chắc là vẫn còn tức con cún hồi nãy.
Diễm Hàn nắm chặt tay anh: “Được rồi mà, không phải chỉ thiếu một nụ hôn thôi sao, đến lúc về em bù lại cho anh.”
Có vẻ như Giang Diệu đang chờ đợi những lời này, nghe vậy cười nói: “Một lời đã định.”
Diễm Hàn: Sao tui lại cảm thấy mình sập bẫy rồi nhỉ?
Dạo bước trên đường, ánh mai vừa phải, gió thoảng ấm áp, con tim dịu êm.
Diễm Hàn liếc bàn tay nắm tay của hai người, thầm nghĩ, em hy vọng chúng ta có thể đi tiếp con đường này đến thiên trường địa cửu.
Cuối tuần lúc nào cũng ngắn ngủi, cứ cảm thấy chưa kịp làm gì nên hồn thì ngày đã trôi qua mất rồi.
Diễm Hàn bước vào phòng học như bình thường, còn chưa kịp ngồi êm mông thì đã nhận được một tin bất ngờ: đổi chủ nhiệm lớp.
Diễm Hàn kinh ngạc: “Còn chưa học hết học kỳ một, sao lại đổi chủ nhiệm lớp?”
“Nghe nói ở dưới quê thầy Triệu có chuyện nên thầy phải về trước, nhắm chừng một thời gian cũng chưa quay lại được, bằng không cũng không đổi đâu.”
Diễm Hàn không biết phải miêu tả cảm xúc trong lòng cậu như thế nào đây.
Thầy Triệu thật sự rất tốt với bọn họ, dù có đôi khi các học sinh sẽ phàn nàn rằng hình như ông thầy này sẽ mãi không bao giờ ngừng lải nhải lại được nhưng cũng chỉ giới hạn trong lời nói mà thôi, lòng tôn trọng của mọi người dành cho thầy vẫn không hề giảm đi.
Mà nay thầy đi rồi, mai sau dù thầy có về cũng chưa chắc gì sẽ dạy lớp bọn họ.
Mấy bạn nữ khóc đỏ cả mắt, cả lớp học bị bao phủ trong bầu không khí buồn thương.
Chuyện ngỡ ngàng hơn là chủ nhiệm lớp mới lại là giáo viên bộ môn Ngữ văn.
Vậy tức là giáo viên môn Văn cũng bị đổi.
Chuông vào học vang lên, một người phụ nữ trạc bốn năm mươi tuổi đạp giày đế thấp đi vào lớp học, bắt đầu tự giới thiệu.
“Chào các em,” cô chống tay lên bục giảng, cười híp mắt, “Cô là chủ nhiệm lớp của các em, họ Tôn, tên Tú Mai. Về sau lớp - chúng ta chính là một đại gia đình, các em đều là con của cô.”
“Thưa thầy.”
Cửa lớp học bị đẩy ra, cắt ngang lời cô Tôn Tú Mai, Giang Diệu dừng bước, hoài nghi có khi nào mình vào lộn lớp không.
Đến khi nhìn thấy Diễm Hàn ngồi hàng cuối và tất cả những bạn trông hơi quen quen còn lại trong lớp, anh mới lặng lẽ thở phào.
Tôn Tú Mai sửng sốt một lúc nhưng rất nhanh sau đó đã lại cười nói: “À, con vào đi, lần sau chú ý là được rồi.”
Giang Diệu ngồi xuống bên cạnh Diễm Hàn: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Diễm Hàn: “Đổi chủ nhiệm lớp.”
Giang Diệu: “Thầy Triệu đâu?!”
Diễm Hàn: “Nghe nói quê nhà thầy có chuyện, trong khoảng thời gian tới thầy không về được.”
Tôn Tú Mai dang tay ra, đối diện với những bạn học sinh đang đeo trên mặt mỗi người một biểu cảm: “Sau này nếu có gì khó khăn thì cứ tới tìm cô, cô sẽ giúp đỡ mọi người hết mình, nhớ nhé, chúng ta là một đại gia đình…”
Diễm Hàn: “Em thấy cô giáo này biết diễn thuyết ghê chứ.”
Giang Diệu: “Chờ chút nữa đi.”
Tiết Ngữ văn đầu tiên của cô giáo chủ nhiệm lớp mới, cô giảng rất phong phú đa dạng, giọng đọc dào dạt cảm xúc làm xúc động lòng người, khiến người ta phải hoài nghi nhân sinh.
Còn thầy Toán mới thì hơi khó nói.
Thầy bước vào lớp, ngậm miệng ngân nga một khúc ca.
Lại còn là một bài hát tương đối thiểu năng trí tuệ.
“Thầy họ Chu, các em cứ gọi thầy là Chu đẹp trai nhé.”
Học sinh ngồi dưới: “…” Sao hôm nay tụi mình toàn gặp phải mấy thầy cô như này hết vậy…
Diễm Hàn: “Em cứ có cảm giác sau này tiết Văn và tiết Toán sẽ không còn nhàm chán nữa đâu.”
Đến trưa, cuối cùng Diễm Hàn cũng hiểu được ý nghĩa của câu “Chờ chút nữa đi” mà Giang Diệu nói.
Buổi trưa, lớp nháo nhào nhộn nhịp đủ mọi hoạt động, cái gì cũng có, như muốn lật tung lớp học lên vậy.
Một giọng nói đột ngột cắt ngang tiếng ồn: “Mấy đứa điên hết rồi hả? Mở hội liên hoan luôn đi!”
Diễm Hàn và Giang Diệu đang tán tỉnh nhau ở cuối lớp, một vòng tròn những người “anh em tốt” vây quanh, nói là che cho bọn họ nhưng thật ra thì cũng đang nhìn lén.
Đổng Tấn: “Sao tui chưa từng nghe nói cô giáo chúng mình có chị em sinh đôi vậy.”
Triệu Dịch Lang: “Người anh em, hình như đây là chị Tú Mai sáng nay nói chuyện nhỏ nhẹ thiết tha dịu dàng giang rộng vòng tay ôm ấp bảo các em đều là con của cô…”
Thừa lúc bọn họ đang bận thảo luận, Giang Diệu ôm Diễm Hàn vào lòng rồi hôn đánh chụt một cái thật mạnh.
Diễm Hàn: “Giáo viên đã vào lớp rồi đó, anh không sợ bị nhìn thấy à?”
Giang Diệu chỉ vào bức tường người xung quanh: “Yên tâm, cô không nhìn thấy đâu.”
Dường như Tú Mai đã biến thành một người khác: “Cái đám cà lơ phất phơ, nghịch như quỷ này! Về hết lại chỗ ngồi cho tôi!”
Bức tường người nhanh chóng tản ra.
Có người không nhịn được cười.
Sau đó cậu ta trở thành người đầu tiên được đưa tiễn.
Diễm Hàn đau thương giùm người anh em này hai giây, đoạn quay đầu nói với Giang Diệu: “Mọi chuyện hồi sáng đều là đóng kịch mà thôi, lúc này mới là chân thật nè. Đôi khi nhìn người không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.”
Trưa hôm ấy, cả lớp bị phạt chép một nghìn lần câu “Em sẽ không bao giờ quậy phá vào buổi trưa nữa”.
Diễm Hàn xoay bút: “Trừ phi não bị chập mạch, không thì còn lâu tao mới viết cái thứ này.”
Giang Diệu tới bút cũng lười chẳng thèm lấy, nằm vật ra bàn ngủ luôn.
Nhìn các học sinh cầm ba cây bút để chép phạt cho lẹ, rốt cuộc chị Mai cũng mềm lòng, mở miệng: “Khỏi chép một nghìn, chép năm mươi thôi. Các em nhìn lại mình xem, nếu lúc đó không làm loạn thì làm sao mà phải chép năm mươi lần làm gì?”
“Ông thần nào ngồi cuối lớp thế? Ngủ gật rồi à, em nào ngồi cạnh gọi bạn đó dậy đi.”
Diễm Hàn nhận ra cô đang nói về Giang Diệu: “Cô ơi, đêm qua nó ngủ muộn quá, để yên nó ngủ thêm một tí nữa được không cô.”
Chị Mai: “Hai con thân nhau lắm à?”
Diễm Hàn: “Vâng ạ.”
Mai tỷ: “Chép phạt năm mươi lần xong chưa?”
Diễm Hàn: “Tụi con có quậy đâu cô ơi.”
Người trong cuộc: “…” Tụi mày chỉ quẩy nhiệt nhất, chơi hăng nhất thôi à.
Diễm Hàn cảm thấy người chị Tú Mai để ý tới đầu tiên trong cái lớp này chắc chắn là mình. Sau này mình sẽ thành mục tiêu của bả dám chừng.
Giang Diệu ngủ rất sâu, vô thức đặt một tay lên cái tay đang để trên bàn của Diễm Hàn, nắm lấy nó.
Diễm Hàn: Toi đời rồi.
Nhưng chị Mai cũng không tiếp tục tra xét nữa, ồ một tiếng, hiển nhiên là đã lên kế hoạch tính sổ cho tương lai.
Chị Mai vừa rời khỏi, lớp học ồn ào như chợ vỡ.
“Trời má, thật là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, không thể dùng đấu để đong đếm nước biển mà, hoá ra đây mới là bộ mặt thật của chị Mai sao hu hu hu thật đáng sợ.”
“Hồi trưa giọng nữ cao của bả suýt chút nữa thì làm trái tim bé nhỏ của tui sợ tới nỗi vỡ tan ra thành từng mảnh rồi…”
“Cái giọng mắng người của bả buổi trưa nay thiệt tình luôn á, thiếu tí nữa là tao phụt cười rồi.”
“Cái đám cà lơ phất ngơ, nghịch như quỷ!”
“Đúng đúng đúng, chính nó, mỗi tội mày chưa học được cái tinh hoa trong giọng bả.”
“Rầm!” Cửa sau bị đẩy ra thật mạnh, đứng ngoài cửa là chị Mai vừa bị “nghìn người xỉa xói”.
“Quá lắm rồi, là người chứ có phải đồ vật đâu, chép thêm một trăm lần câu ‘Em sẽ tôn trọng cô giáo của em’, không được thiếu một câu nào. Còn cái bạn nào vừa nhại lời tôi, bước ra đây ngay cho tôi!”
“Nghe nói lớp mấy anh đổi giáo viên chủ nhiệm hả.”
“Ờ phải.”
“Sao rồi?”
“Thôi đừng nhắc nữa.”
“Kể em nghe đi mà.”
Diễm Hàn nhìn màn hình điện thoại, chẳng biết nên nói cho Hàn Lăng về cô chủ nhiệm lớp mới của mình như thế nào.
“Thôi, dù sao thì tám chín phần mười là anh hai mày đã trở thành đối tượng canh me của bà cô rồi, ngồi đầu danh sách đen của bả luôn.”
“Thảm dữ, chúc mừng anh nhé.”
“Mày là em trai của tao thật đấy à?”
“Chúng ta đừng sợ, không được sợ, triển cái khí thế không sợ trời không sợ đất của anh ngày thường không phải là được rồi sao.”
Không sợ trời không sợ đất?
Đó là trước kia.
Diễm Hàn phát hiện, kể từ khi mình gặp Giang Diệu, tính tình của mình mỗi ngày một tốt lên.
“Đến lúc đó hẵng nói, giặc tới nhà thì đánh, nước dâng thì nâng nền.”
Diễm Hàn đóng giao diện trò chuyện lại, vô cùng lo lắng cho những tiết Ngữ văn của mình trong tương lai.
Tác giả có lời muốn nói: Không liên quan lắm nhưng Tết Thanh Minh vốn là ngày cho những linh hồn được an giấc ngàn thu (ngày giỗ tổ chung để mọi người có dịp báo hiếu, trả nghĩa, gọi là đền đáp phần nào ơn sinh thành tạo dựng của tổ tiên). Thế mà một bạn trong lớp tui nói: “Em chúc toàn thể giáo viên tết Thanh Minh vui vẻ.” Tui nghĩ thầm, mịa nó, cái đứa này tôn trọng thầy cô giáo dữ vậy. Tui mở group chat của lớp lên, đang gõ “Chúc tất cả các giáo viên tết Thanh Minh vui vẻ” thì đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng…
Thông tin quan trọng: Chương sau có đường! Rất ngọt! Rất ngọt rất ngọt rất ngọt (chuyện quan trọng phải lặp lại ba lần)