“Hoặc không thì tao cứ trực tiếp viết thư tình cho mày là được rồi,” Diễm Hàn cười nói, “Tại sao tao lại bốc được một cái đề kỳ quái như vậy chứ.”
“Mày không sợ chết thì cứ viết,” Giang Diệu nháy mắt với Diễm Hàn, “Tao ủng hộ mày.”
Diễm Hàn: “Dù sao cũng không phải làm văn trong giờ thi, mà là tập làm văn bình thường thôi… Mà dù có là làm văn khi thi đi chăng nữa, tao cũng dám viết. Chờ anh Diễm gây bất ngờ cho cưng nè!”
“Anh là sunshine trong lòng em.”
“Tuy anh và em xa cách như chân trời, nhưng trái tim em đã để lại bên anh từ lâu. Dẫu chẳng được làm nốt chu sa trong lòng anh, nhưng em chỉ nguyện làm hoa bay trên con đường anh bước.”
“Bọn họ nói, anh là băng tuyết ngàn năm không tan, quanh năm ở trên đỉnh núi. Em nghĩ rằng, anh chỉ thiếu một chùm tia nắng mặt trời để sưởi ấm anh mà thôi. Em muốn làm chùm tia nắng này, có được không?”
“Tiểu nữ bất tài, chẳng văn hay chữ tốt, ngôn từ không hoa mỹ, câu chữ không xuất sắc, nhưng lại có một tấm lòng chân thành nhất.”
“…”
Ngay khi Tân Hàn vừa nhấc bút, những lời này liền chạy ra khỏi đầu cậu một cách mất kiểm soát, không cách nào khống chế lại được.
Diễm Hàn: Đều tại Hello Kitty! Chờ đến khi tao nhìn thấy anh mày, nhất định sẽ đánh nó cho tới khi răng rơi đầy đất, cả người nở hoa!
(bên Trung có mấy kiểu miêu tả buồn cười quá xá nên mình để nguyên nhé =)))) nở hoa ở đây là chảy máu đó)
Diễm Hàn chuẩn bị mạo hiểm tính mạng để viết cho Giang Diệu một bức thư tình mơ hồ khó hiểu, tự nhủ: Trạng nguyên trung khảo môn Ngữ văn của năm đó ơi, anh Diễm làm văn được điểm tuyệt đối ơi, cố lênnnnnn!
“Nếu không gặp được cậu, có lẽ vĩnh viễn mình cũng không biết thư tình phải viết như thế nào.
“Mình chỉ thâm tình với mình cậu, yêu cậu sâu đậm chẳng thể nào kìm nén. Dẫu thời gian ở chung không được lâu, lại thắng cả vô vàn kiếp người. Ngọn đèn dầu trong cảnh ồn ào huyên náo, cũng chẳng ấm áp bằng một nửa cái ôm của cậu. Cái cảm giác ấm áp có thể thiêu đốt đến tận xương, truyền ra từ tận sâu bên trong, khiến người khác không kìm được mà đến gần.
“Có người nói cậu là băng tuyết vạn năm, quanh năm suốt tháng ngụ trên đỉnh núi, cần ánh nắng mặt trời.
“Nhưng mình cảm thấy, cậu chính là một chùm tia nắng. Nếu đã đủ để sưởi ấm người khác, cần phải có thêm một chùm tia nắng nữa làm gì?
“Mình không biết tương lai sẽ ra làm sao, vậy nên mình đều trân trọng gấp đôi từng phút từng giây mình được ở bên cậu.”
Chính bản thân Diễm Hàn cũng đã cảm động muốn khóc, cơ mà trong lòng lại chua lè chỉ muốn lập tức tiêu diệt Hello Kitty trong nháy mắt.
Phần nội dung còn lại rất mông lung mơ hồ khiến người đọc hoang mang bối rối, Diễm Hàn muốn tạo ra hiệu quả như vậy đó, dựa vào năng lực của các giáo viên thì đại khái cũng có thể nhận ra phần kết thúc là mấy chữ “Tuyệt thế hảo tự” (Chữ đẹp tuyệt trần).
“Dù có dùng những từ ngữ đẹp đẽ hoa lệ đến đâu, xét đến cùng cũng chỉ có ba chữ, mình yêu cậu. Nếu trọng lượng của ba chữ này vẫn chưa đủ đô, vậy thêm bốn chữ nữa, mọi đời mọi kiếp.”
Diễm Hàn xoay bút, vô tình liếc qua Giang Diệu. Giang Diệu đã viết xong, gục đầu lên bàn nhìn cậu chằm chằm.
Nhìn một cách rất là nghiêm túc cơ nhé.
Diễm Hàn duỗi tay ra huơ huơ trước mặt cậu ta: “Để bày tỏ tình yêu của tao với mày, bức thư tình tao viết được dành tặng cho mày đấy.”
Giang Diệu: “Vậy mày đưa trực tiếp cho tao đi, đừng nộp lên.”
Diễm Hàn nghiêm trang nói: “Thế thì không được, trên này không đủ ô vuông, lúc về tao sẽ viết cho mày mấy vạn chữ, tiếng Anh cũng ok luôn.”
Giang Diệu: “…”
Chuông tan học vang lên, Giang Diệu nhìn Diễm Hàn nộp tờ giấy làm văn lên: “… Mày viết thư tình thật đấy à?”
“Thật chứ sao,” Diễm Hàn nói, “Vừa rồi lúc tao viết mày không nhìn hả?”
“Tao chỉ nhìn mỗi mày.”
Quả nhiên “bài văn hay” của Diễm Hàn tạo nên vấn đề.
“Em Diễm Hàn, em có muốn giải thích một chút không?” Trong văn phòng, giáo viên môn Văn chỉ chỉ vào tờ giấy làm văn nằm trên bàn làm việc, “Em giỏi Ngữ văn như vậy, hầu như bài nào phân tích đọc hiểu cũng được điểm tuyệt đối, tại sao em lại không hiểu được cái đề này? Bảo em viết thư tình em cũng không thể viết thư bình thật chứ.”
“Thật ra thì em viết hay lắm, đặc biệt là phần sau, tuy rằng ngữ cảnh mông lung nhưng tình cảm chân thành, nhớ hồi năm đó tôi cũng nhận được rất nhiều thư tình, nhưng lại chẳng có bức nào được như bức này…”
Thầy Triệu nhập cuộc, trên mặt viết đầy chữ hóng chuyện: “Thư tình? Ai viết cho ai đấy, lấy tôi xem với.”
Giáo viên Ngữ văn thở dài, bất lực nói: “Thầy Triệu à, yêu sớm là một vấn đề rất nghiêm trọng đó. Hồi ấy bạn học của con gái tôi bồ bịch với một cậu đẹp trai trong lớp, cả hai đứa đều là học sinh lớp . Từ đó về sau, thành tích tụt dốc không phanh, đi học thì cứ mày qua mắt lại, hoàn toàn chả chú ý gì tới lớp học cả, muốn quản cũng không quản được…”
Diễm Hàn dựa vào tường, nghe giáo viên môn Văn nói về cái nguy hại của việc yêu sớm suốt hai mươi phút, thầm nghĩ quả không hổ là người dạy môn Ngữ văn, những lời thầy nói không có chữ nào bị lặp, hơn nữa còn không hề có ý định dừng lại.
Diễm Hàn chen vào ngay giữa chừng: “Các thầy ơi, em…”
“Xì tốp, em nghe thầy nói trước đã. Hiện giờ các em còn trẻ căn bản không hiểu được tình yêu là gì, vẫn còn quá nông cạn, nhìn người chỉ biết dừng lại ở bề nổi bên ngoài, không chịu thâm nhập vào để khai quật, khám phá cái đẹp ẩn bên trong con người họ…”
Diễm Hàn: “…”
Năm phút sau, rốt cuộc giáo viên môn Văn cũng ngừng đề tài yêu sớm này lại: “Cuối cùng, em Diễm Hàn à… Thầy có hơi hiếu kỳ, bức thư tình này em viết tặng cô gái nào thế?”
Có mấy thầy cô khác trở nên tò mò, đưa mắt nhìn về phía này.
“Không ạ,” Diễm Hàn không ngại để cho người khác biết chuyện của cậu và Giang Diệu, nhưng cậu cũng không muốn nói ra trước mặt nhiều giáo viên như vậy, “Nhưng cũng là một bạn trong lớp chúng ta.”
Thầy giáo Ngữ văn sửng sốt: “Lớp chúng ta sao?”
Thầy Triệu vẫn cố ý vô tình ngồi nghe từ nãy tới giờ nói: “Thế mà tôi lại không chú ý? Một chủ nhiệm lớp như tôi đây có phải là quá vô trách nhiệm hay không?”
Diễm Hàn lấy lại đại tác phẩm của mình, gập lại vài lần như khăn rồi cất vào túi áo: “Em thấy cái này để ở chỗ thầy thì không thích hợp lắm, hay là để em đem đi đi.”
“Dừng lại, em đừng mang đi…” Thầy dạy Ngữ văn còn muốn nói gì nữa nhưng Diễm Hàn đã buột ra mấy chữ “Tạm biệt thầy ạ” rồi rời khỏi văn phòng.
Sau chuyện thư tình, thầy Triệu thường xuyên dùng lý do thế này thế nọ để kêu Diễm Hàn tới văn phòng của thầy, nói là quan tâm học sinh, trên thực tế là muốn tìm hiểu về người mà Diễm Hàn viết thư tình cho.
“Em nhìn bài này của em đi, các bước bước nào cũng đúng, vì sao đáp án cuối cùng lại tính sai?”
Diễm Hàn: Đó là bởi vì Giang Diệu cười với em lúc em đang tính đoạn cuối, sắc lệnh trí hôn – sắc đẹp làm trí tuệ mê muội, em viết nhầm số thành số .
“Mấy hôm nay đi học cũng không vẽ vời không ngủ gật, nhìn lướt qua bạn ngồi cùng bàn để ngắm ai đó?”
Diễm Hàn: Em không có nhìn lướt qua bạn cùng bàn, người em đang ngắm là cậu ấy.
“Lại còn…”
Diễm Hàn không thể nhịn được nữa: “Thầy Triệu, thầy đừng hỏi hoài hỏi mãi như vậy nữa được không ạ? Là một giáo viên đã giảng dạy gần mười năm, thầy có thể đừng cố tìm hiểu những chuyện riêng tư của học sinh không?”
“Vả lại, chẳng phải thầy chỉ sợ ảnh hưởng đến việc học thôi sao? Em cam đoan với thầy, chắc chắn là kỳ thi định kỳ hằng tháng tuần sau, tên của em và người em thích sẽ đứng đầu bảng thành tích.”
“Thầy không cần phải lo lắng.”
Trở lại lớp học, đang là tiết Chính trị có khả năng khiến người mê man buồn ngủ.
Diễm Hàn: “Em đã ám chỉ rõ ràng như vậy bọn họ vẫn không nghĩ ra được? Suốt ngày hỏi thăm, mẹ nó phiền vãi chưởng.”
Giang Diệu: “Em nói gì cho họ đó?”
“Em nói với họ, người em thích là người đẹp nhất trong lớp, phương diện nào cũng đều rất ưu tú,” Diễm Hàn dùng ngòi bút đâm lủng vào một chỗ trống trong sách giáo khoa Chính trị, tạo thành một cái lỗ, “Nhưng bọn họ vẫn không đoán ra, vừa rồi em tận tình tận nghĩa bóng gió lần cuối, bảo một tuần sau, khi thi kỳ thi định kỳ hằng tháng, tên của em và người em thích sẽ đứng trên đầu bảng thành tích.”
Giang Diệu: “…” y chà, khả năng lý giải của các thầy cô quả là có hơi kém thật.
“Một tuần sau là kiểm tra định kỳ, thi xong thì nghỉ,” Giang Diệu kéo tay Diễm Hàn, “Bạn trai, có thời gian để hẹn hò không?”
Diễm Hàn cảm thấy lửa nóng như thiêu đốt bốc lên mặt, không sao khống chế nổi: “Chủ nhật hả?”
“Vậy đã mặt đỏ rồi?” Đầu ngón tay hơi lành lạnh của Giang Diệu miết nhẹ lên mặt Diễm Hàn, sau đó cúi người ghé vào lỗ tai cậu, hạ giọng nói một câu.
Lửa trên mặt cháy càng dữ dội hơn.
Con tim trong lồng ngực đập càng nhanh hơn.
“Anh Diễm, hỏi mày câu này…” Cảm thấy học thuộc bài môn Chính trị thì nhàm chán quá, còn không bằng liều mạng làm thêm vài bài toán nữa, Đổng Tấn tiến lại gần, “Hai người các bây đang nói gì đấy, thêm tao vào với?”
“Không có gì không có gì…” Diễm Hàn lập tức phủ nhận.
“Anh Diễm lên cơn sốt à?”
“Đang nói đề nào đấy? Đưa tao xem xem.” Diễm Hàn duỗi tay ra.
Đổng Tấn đưa bài thi qua, vô tình đối diện với ánh nhìn chăm chú chết chóc sâu thẳm của Giang. Cái tay đang cầm tài thi run lên.
Đổng Tấn: Anh Giang thật đáng sợ… Anh Diễm che chở em với!