“Tôi biết các em đều đang mong chờ kết quả của đợt kiểm tra này,” thầy Triệu ôm một chồng bài thi bước vào lớp ngay khi tiếng chuông vang lên, “Mới vừa thống kê điểm xong, tiết này chúng ta phát ra và sửa bài nhé. Đợt này môn Toán lớp ta được lắm, trong đó có hai con một trăm năm mươi là Diễm Hàn và Giang Diệu, đáng khen ngợi.”
Hai bạn học đạt điểm một trăm năm mươi đang ngồi nói chuyện ở cuối lớp. Diễm Hàn vừa cười vừa bảo: “Giang Diệu, mày không biết vừa rồi biểu cảm của thằng đồng bóng kia, ha ha ha… Không được, cười chết tao rồi. Sau này mày chính là đại ca của tao.”
Giang Diệu: “Nó lại đụng chạm gì mày vậy?”
Diễm Hàn ngừng cười: “Ờ thì… Mày lên coi Tieba của trường chưa?”
“Tieba? Đang dưng không có việc gì thì tao xem làm gì.” Giang Diệu nói, móc di động ra, “Sao vậy?”
Sau đó nhìn thấy một hàng tiêu đề bắt mắt nằm chễm chệ trên bảng hot search.
Cười khẽ một tiếng, Giang Diệu bấm vào, đọc lướt hết topic thì quay đầu quét mắt nhìn Diễm Hàn từ trên xuống dưới vài lần.
Diễm Hàn: “Mày nghĩ cái gì vậy, người ta là em họ tao, là cái đứa gọi điện thoại cho tao đó.”
Thầy Triệu chỉ vào hai cậu trai ngày này qua tháng nọ lúc nào cũng làm việc riêng, nói: “Nếu các em cũng có bản lĩnh như hai người bọn họ, tổng điểm cùng song song đạt top toàn khối, thì dù các em đi học không nghe giảng tôi cũng mặc kệ.”
“Top toàn khối? Đang nói em ạ?” Sự chú ý của Diễm Hàn đã thành công bị bốn chữ này thu hút, trưng ra cái vẻ tôi đây đã biết lâu rồi, trái lại Giang Diệu thì bình tĩnh hơn, nằm úp mặt xuống bàn chuẩn bị đánh một giấc.
Trả lời cậu chính là chữ “ờ” của các bạn học, âm điệu có cao có thấp, vô cùng phong phú.
“Các mày đang hâm mộ ghen tị hận chứ gì,” Diễm Hàn trưng ra điệu bộ hận không thể hất mặt lên trời tự tin rạng ngời đưa lời vênh váo, “Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên được top , nhưng tui vẫn phải cảm ơn thầy giáo của tui, thầy Triệu, thầy đã hướng dẫn em…”
Lập tức đứa nào đứa nấy trong lớp cũng khùng khục, thầy Triệu cũng cười theo. Diễm Hàn nói được nửa đoạn, đột nhiên bị một bàn tay che lấy miệng, Giang Diệu bảo: “Đủ rồi.”
Lòng bàn tay của cậu trai ấm áp, phủ lên da thịt, sự ấm áp kia liên tục truyền tới, cuồn cuộn không ngừng. Tay Giang Diệu rất đẹp, từ cái ngày gặp nhau ở sân bay Diễm Hàn đã biết rồi, hai chữ xăm trên cổ tay cũng vô cùng có phong cách. Tiếng cười tràn ngập trong không khí bỗng dưng im bặt, Diễm Hàn lại không để ý.
Sau một lúc lâu, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại lè lưỡi ra, gõ nhẹ vào lòng bàn tay Giang Diệu, chính bản thân cậu cũng sửng sốt.
Rõ ràng là tay Giang Diệu hơi cứng lại, như thể bị phỏng, lập tức rụt tay về.
Tuy rằng bạn học trong lớp không có đôi mắt thấu thị, không nhìn thấy động tác nhỏ của Diễm Hàn, nhưng nội việc trùm trường lạnh lùng xa cách Giang Diệu giơ hẳn tay lên để bịt miệng ai cũng đủ khiến người kinh sợ.
Thầy Triệu chỉ nghĩ rằng bọn trẻ đang đùa giỡn, không để tâm đến chuyện này lắm, cười đùa một hồi rồi lại tiếp tục giảng bài. Hết một tiết, Diễm Hàn vẫn cứ theo lẽ thường – một chữ cũng không nghe lọt tai, nhưng lạ thường cái là cậu lại không nói chuyện với Giang Diệu.
Giang Diệu cũng khác thường, không lăn ra ngủ, chỉ tuỳ tiện cầm lấy một cây bút rồi ngơ ngẩn nhìn đăm đăm vào ngòi bút.
Hiện tượng kỳ quái này duy trì suốt cả một ngày.
Đến tiết tự học buổi tối, Diễm Hàn cảm thấy cứ như vậy mãi cũng không hay, thế nên cậu cố gắng tìm một đề tài để nói: “Đến tối chơi game không?”
Hiển nhiên Giang Diệu đang thả hồn lên mây, không tập trung mấy: “À, được.”
“…”
Lại im lặng.
Cuộc đối thoại này không có tác dụng xoa dịu bầu không khí mà còn khiến nó trở nên xấu hổ hơn.
Thường thì hai người cùng nhau trở về ký túc xá sau giờ tự học buổi tối, nhưng hôm nay ngay khi tiếng chuông vừa vang lên, Diễm Hàn hoàn toàn khác với ngày thường, cậu nhanh chóng thu dọn cặp sách, rời khỏi lớp học.
Ngô Tư Nhạc vừa quay đầu lại, thấy Giang Diệu đang cố gắng nhét một quyển sách tham khảo dày bằng hai ngón tay vào trong cái hộc bàn đã loạn đến nỗi chẳng thể loạn hơn, mà Diễm Hàn thì chẳng thấy đâu.
Ngô Tư Nhạc thận trọng hỏi: “Giang đại ca, cần giúp gì không?”
Giang Diệu nhét cả buổi mà vẫn không thành công, không muốn cất sách đi, càng không muốn làm phiền tới người khác, trong lòng cũng quáu quó không sao giải thích được, thế là vứt phách vào hộc bàn của Diễm Hàn luôn: “Không cần.”
Sách trong trong hộc bàn Diễm Hàn được sắp xếp gọn ghẽ vô cùng, quyển nào quyển nấy đều mới tinh mới tươm tỏa sáng lấp lánh, chiếc di động còn nằm trên một quyển giáo án trong số đó, hẳn là đã quên cầm theo.
Giang Diệu lấy di động của Diễm Hàn ra, bỏ vào túi áo.
Ngô Tư Nhạc nhớ lại sự im lặng kỳ quái của hai vị đại ca kể từ tiết thứ hai, hỏi lại một cách thận trọng: “Giang đại ca, mày và Diễm…”
“Tụi tao ổn lắm nhé.” Giang Diệu vứt lại năm chữ, xoay người bước ra khỏi lớp học.
“Ổn lắm? Quỷ mới tin.” Sau khi Giang Diệu rời đi, Lâm Nhiễm đứng cạnh bên nên nghe được nội dung cuộc đối thoại, nhỏ giọng thì thầm, “Cả buổi trưa không hề nói chuyện, không có gì mới là lạ… Ầy không đúng, hình như tao phát hiện ra cái gì rồi.”
Lúc Giang Diệu quay về, Diễm Hàn đang ngồi trên giường ôm một quyển sách. Giang Diệu ném điện thoại qua: “Mày không cần điện thoại nữa à?”
Diễm Hàn bắt được điện thoại, đột nhiên bật cười.
“Kỹ thuật ném điện thoại tiến bộ lên nhiều đấy,” Diễm Hàn huơ huơ chiếc điện thoại trong tay, “Nếu tối hôm đó mày có thể có tâm được bằng một chút thì tụi mình cũng không tới nông nỗi đánh nhau, lại càng không triệu gọi ông trưởng khoa giáo dục trên đầu chẳng có mấy sợi tóc kia lại đây đâu.”
Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.
Phải, vốn dĩ cũng chẳng có gì to tát.
Suy cho cùng, cả hai đều là con trai.
Hai người đều nghĩ thầm như vậy trong lòng, sau đó đặt tay lên ngực tự hỏi, thật sự không có gì sao?
Đột nhiên Giang Diệu không muốn rối trí về vấn đề này thêm nữa, cởi áo khoác đồng phục đi vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn buông lời nhắc nhở ấm áp: “Diễm Hàn, mày cầm sách ngược kìa.”
Diễm Hàn: “…” Vốn tao cũng có đọc quái đâu.
Cậu thấy hơi loạn, đưa tay lên kéo kéo tóc theo thói quen, đột nhiên nhớ rằng cậu chỉ nói với Giang Diệu người ta là em họ của mình, chưa giải thích với cậu ta rằng mình không phải ấy ấy. Nhưng nếu bây giờ mà giải thích, khác nào đang giấu đầu lòi đuôi.
Quên đi, Giang Diệu cũng không thèm để ý, vậy mình rối tinh rối mù lên làm gì.
Nghĩ đến Tieba, cậu lại nghĩ tới cu cậu Hàn Lăng đáng thương kia, mở di động lên thì thấy năm tin nhắn chưa đọc.
Hai tin nhắn trong số đó là của Phó Dịch và Đổng Tấn, đều có nội dung từa tựa nhau, đại khái là đã bắt đầu vận dụng acc clone và lực lượng thuỷ quân để phản công.
Ba tin nhắn còn lại đều là của Hàn Lăng.
— Anh, anh có lời gì muốn nói với em không đấy?
— Em thấy anh cần phải xem Tieba của trường, dù rằng đó là thứ mà anh chẳng bao giờ xem.
— Hiện tại em phiền ơi là phiền, chỉ cần nữ sinh bước tới gần em là họ lại trợn mắt với em. Em cảm ơn anh vì đã bóp chết khả năng yêu sớm thời cấp của em nhé.
Diễm Hàn kéo bàn phím lên, chuẩn bị soạn tin nhắn thì Hàn Lăng gọi điện thoại tới.
“Anh, em nghĩ rằng anh nợ em một lời giải thích. Anh nói đi, em không giận đâu,” Hàn Lăng cầm di động, cố gắng làm dịu lửa giận trong lòng, “Ngày đầu tiên đi học anh đã nói gì ở cổng trường vậy.”
Diễm Hàn biết hiện tại chắc chắn là Hàn Lăng đang giận sôi máu, thế nên cậu nghe lời làm theo ngay: “Không phải mày đã thấy hết rồi sao, anh cảm thấy cô gái kia phiền phức, thấy vừa lúc ấy em bước lại gần, nên anh buột miệng thốt ra.”
Hàn Lăng mở loa ngoài, người đứng thành vòng tròn xung quanh đều bu lại chuẩn bị nghe ngóng hóng chuyện.
“Em yên tâm, nội trong tháng này, nhất định anh sẽ dọn dẹp sạch sẽ tin đồn này cho em.” Diễm Hàn nói.
Hàn Lăng: “Đấy là anh nói đấy nhé.”
Diễm Hàn: “Anh nói mà anh nói mà, nội trong tháng này, nhất định anh sẽ nghĩ ra cách. Thêm nữa, con gái là phiền phức, mấy nhỏ đó trợn mắt thì em quay đi, không cần phải bận tâm.”
Sau khi hừ một tiếng, Hàn Lăng cúp điện thoại, rồi nói với mấy anh em xung quanh: “Nghe thấy không? Lời đồn không đáng tin. Đó là anh họ tao, ruột.”
Giang Diệu lau tóc, bước ra: “Nghĩ ra cách chưa?”
Diễm Hàn dùng quyển sách trong tay để che mặt: “Chưa.”
Giang Diệu: “Tin đồn sẽ không kéo dài hơn một tháng đâu.”
Diễm Hàn nghiêng đầu sang một bên, quyển sách đang úp ngược trên mặt cũng theo đó mà rơi xuống: “Cũng đúng, cái đám ngu ngốc đó chắc cũng không nhàm chán đến cỡ vậy nhỉ. Cùng lắm thì đến lúc đó tao tùy tiện tìm một con nhỏ nào đó rồi cặp kè để bóp chết tin đồn. Tao thì không sao, nhưng Hàn Lăng không thể bị bọn họ ảnh hưởng được, nó vẫn muốn thi được vị trí top toàn khối. Chơi game không? Thôi khoan, chờ tao một lát, tao đi tắm trước.”
(định kêu trai hư nhưng thôi cậu Diễm Hàn này còn quan tâm tới em trai, tạm bỏ qua =)))
Giang Diệu nhìn cậu bước vào phòng tắm, bản thân thì chơi trước một ván.
Tiếng đập cửa vang lên từ bên ngoài.
Giang Diệu không muốn quan tâm, nhưng người ngoài cửa vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc, thực sự khiến lòng người phiền muộn.
Nhân vật trong trò chơi đã bị ảnh hưởng, chết ngắc như lẽ thường tình. Giang Diệu bỏ di động xuống, xuống giường mở cửa.
“… Giang, bạn Giang Diệu, tui, tui…” Một nam sinh đeo kính nhìn thấy Giang Diệu cau mày mở cửa, lại liên tưởng đến tin đồn mình đã nghe về vị trùm trường này, sợ muốn thót cả tim.
“Có việc gì?”
“Thì là, ờ tui mới từ ngoài về, trên đường đụng phải một người bắt tui tới tìm bạn sau đó bảo tui đem tờ giấy này đến cho bạn cuối cùng nói một câu bảo bạn mang theo cái người lúc đó cùng kề sai sát cánh đánh nhau với bạn tới.” Nam sinh kia đại khái là bị dọa sợ dữ lắm rồi, vội vàng nói liến thoắn một tràng dài xong thì guồng chân lên chạy.
“Mày chậm đã!”
Nam sinh dừng bước chân lại trong nháy mắt, run run rẩy rẩy quay đầu nhìn cậu: “Giang trùm trường, Giang đại ca, em không biết gì cả, em, em… Anh tha cho em đi…”
Giang Diệu: “Mày chưa đưa tờ giấy cho tao.”