Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Pháo hoa cháy hết, không gian trở về như cũ.
Cảnh đêm yên tĩnh, bóng trăng in trên mặt nước, ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống mặt sông, Nguyễn Viên vẫn giữ nét mặt bình tĩnh.
Ánh mắt của Thẩm Dục chưa từng rời khỏi Nguyễn Viên. Cô quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của anh rồi hỏi: “Khi nãy anh nói gì vậy? Tiếng pháo hoa ồn quá, vì thế em không nghe được anh đã nói gì?”
“À, anh hỏi em … Pháo hoa có đẹp hay không?”
Lời vừa dứt, trong đầu Thẩm Dục hiện ra mấy suy nghĩ:
“Thẩm Dục ơi là Thẩm Dục, có phải mày quá ngu ngốc rồi không?”
“Thẩm Dục ơi, sao mày có thể ngu ngốc như vậy cơ chứ?”
“Trời ơi! Tại sao mày lại không hỏi lại cô ấy một lần nữa? Thẩm Dục ơi, không lẽ mày ngốc thật rồi sao?”
Gió sông thổi mạnh làm mái tóc của Nguyễn Viên có hơi rối, cô vuốt tóc, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc: “Chuyện này là do anh sắp xếp hả?”
Trong đôi mắt cô lúc đó, giống như có một tia sáng lướt qua, tỏa sáng nhẹ nhàng.
Trái tim đang đập loạn lên của Thẩm Dục đột nhiên bình tĩnh lại, anh gật đầu: “Em có thích không?”
“Em rất thích” Nguyễn Viên không do dự trả lời.
Khi cô còn nhỏ, năm nào cũng vậy, đến dịp Tết, bố cô đều mua mấy thùng pháo về. Khi đó, cô nhìn pháo hoa, cảm thấy rất đẹp, còn nhìn thấy mẹ ở trong vòng tay bố. Cô đã từng nghĩ, nếu như lúc nào cũng được như vậy thì thật tốt.
Từ khi Nguyễn Viên sinh ra cho đến năm tuổi, đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô.
Thẩm Dục nói nhỏ: “Thích là tốt rồi”.
Anh cảm thấy thật tốt, ngay cả khi anh không hỏi lại cô câu đó, thật đáng giá.
Tay Nguyễn Viên chống trên lan can, nhìn sắc mặt không được tự nhiên của Thẩm Dục, cô đột nhiên gọi tên anh: “Thẩm Dục”.
Thẩm Dục nhìn cô, chờ cô nói.
Nguyễn Viên mãi vẫn không nói gì, chỉ là nhìn anh.
Anh chỉ có thể hỏi cô một câu: “Có chuyện gì vậy?”
Chiếc thuyền khi nãy đã không còn ở trên mặt sông từ lâu, Nguyễn Viên nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong đêm nay. Thẩm Dục vẫn luôn lịch sự, nhã nhặn, giúp đỡ, bảo vệ cô, tạo bất ngờ cho cô.
Cô lại nhớ đến câu nói của Ngu Hạm, lại nghĩ đến quan điểm của bản thân về tình yêu suốt bao năm qua.
Trong lòng cô bây giờ có hai suy nghĩ đang đối chọi nhau, giống như hai đứa trẻ đang đánh nhau, một thiên sứ, một ác quỷ.
Thiên sứ thì nói: “Anh ta đối tốt với cô như vậy, Nguyễn Viên, không lẽ cô không hiểu rõ ý nghĩa trong những việc anh ta làm sao?”
Ác quỷ lại nói: “Tốt thì sao, tình yêu đâu phải hoa trong gương, trăng trong nước. Đừng để đến lúc cuối cùng lại không tạo ra được một kết cục vui vẻ gì hết. Hiện giờ tốt nhất là đừng yêu đương”
Thẩm Dục đợi rất lâu. Có lẽ hai đứa trẻ trong lòng cô đã cãi nhau xong, cô nở nụ cười tỏ ý xin lỗi rồi nói: “Rõ ràng là em nợ anh nhiều lần, vậy mà anh vẫn tình nguyện giúp đỡ em, còn vì em mà tạo bất ngờ. Vì thế trong lòng em có một suy nghĩ”.
Nguyễn Viên biết trái tim cô vẫn sợ hãi, ngại ngùng.
Thẩm Dục rất tốt nhưng quan hệ của hai người vẫn chưa đủ sâu, nói đúng hơn là không đủ thân quen để tạo thành một mối quan hệ sâu hơn.
Thật ra, cô không cần phải gò bó bản thân như vậy …
Có lẽ nếu từ từ làm quen thì lâu dần sẽ ổn thôi nhỉ?
Tâm trạng cô hơi thả lỏng.
Thẩm Dục đút tay vào túi quần, một tay chống trên lan can, giọng nói trầm thấp: “Nguyễn Viên, anh nói thật, anh thật sự rất thích em”.
Giọng nói của anh trầm thấp, đều đặn, thật sự rất dễ nghe.
Nguyễn Viên cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, nhưng đang ở trong một bầu không khí như vậy, cho nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Cô chỉ cảm thấy trái tim mình bị thứ gì đó gõ nhẹ vào, trên mặt thì không có biểu cảm nào, nhưng trong lòng đã sớm cuộn trào sóng biển. Cô im lặng chờ Thẩm Dục nói tiếp.
“Có lẽ số lần mà chúng ta gặp nhau không quá nhiều, mà anh cũng chưa từng trải qua chuyện yêu đương. Anh không biết cách theo đuổi con gái, cũng không biết cách tạo niềm vui bất ngờ, nhưng anh thật sự rất thích em, không chỉ vì vẻ ngoài mà còn vì tâm hồn của em. Chỉ đơn giản vậy thôi”.
Tâm trạng của Thẩm Dục đã bình tĩnh trở lại. Lời anh nói trong lúc này chính là lời nói mà anh móc tim móc phổi ra để thổ lộ với cô, từng lời đều biểu thị sự chân thành của anh.
Nguyễn Viên cúi đầu, cô rất ít khi nghe người khác khen cô xinh đẹp.
Đúng hơn là chưa bao giờ được ai khen trước mặt.
Khi còn nhỏ, ba mẹ thường nói cô là một cô bé xinh xắn. Vào lúc đó gia đình đang êm đềm, hạnh phúc. Sau này thời gian chậm rãi trôi qua, cô dần dần trưởng thành, tựa như một viên minh châu càng lúc càng rực rỡ xinh đẹp, nhưng cũng dần dần bị che dấu dưới lớp bụi mờ của thời gian.
Đến tận hôm nay, cô mới nghiêm túc nhìn mình trong gương, trang điểm kĩ càng. Thẩm Dục nhìn thấy cô thì rất ngạc nhiên, lúc đó, trong lòng cô rất vui vẻ.
Cô cũng không hiểu, vì sao cô ra ngoài ăn cơm với anh lại cẩn thận trang điểm như thế? Không lẽ là vì anh đã giúp đỡ cô quá nhiều lần?
Hay đúng hơn là vì trong tim cô, anh đã chiếm một vị trí rất quan trọng?
Chẳng phải người ta thường nói, con gái ăn mặc, trang điểm xinh đẹp là vì người mình yêu sao?
Tay cô nắm chặt lại.
Có phải bây giờ anh ấy sẽ tỏ tình với cô không?
“Nếu em cảm thấy chúng ta vẫn chưa đủ thời gian để tìm hiểu thì chúng ta có thể bắt đầu bằng tình bạn, nhưng Nguyễn Viên à, anh hi vọng em sẽ không từ chối tình cảm của anh dành cho em. Anh đối xử tốt với em không phải vì cần em báo đáp. Anh chỉ nghĩ, anh muốn giúp đỡ, bảo vệ em, nên anh làm như vậy. Em không cần phải cảm thấy nặng nề hay có lỗi với anh. Anh chỉ muốn em nhìn thấy tấm lòng của anh, cũng mong muốn em có thể thử thích anh một lần”.
Nếu lúc này Thẩm Dục nhìn kĩ vào khuôn mặt của Nguyễn Viên thì chắc chắn anh sẽ phát hiện mặt cô đang đỏ lên.
Nguyễn Viên giơ tay che mặt, cố gắng bình tĩnh, mặt bớt đỏ nhưng lại không có tý tác dụng nào.
Thẩm Dục lại vội vàng nói tiếp: “Có phải anh nói quá đột ngột hay không? Có phải sau này … em sẽ không để ý đến anh nữa?”
Anh đã từng nghe Nhan Tiểu Phong nói, chỉ cần đưa cho Nguyễn Viên một chút quà thì cô ấy có thể không để ý đến bạn vài ngày.
Nguyễn Viên buông tay khỏi lan can, lắc đầu. Cô nhìn vào mắt của Thẩm Dục, ánh mắt tràn đầy sự chân thành.
Cô mím môi, rồi nói: “Em sẽ không bơ() anh đâu, chờ anh có thời gian, đến lúc đó anh có thể đến nhà em ăn cơm. Nếu anh đã là bạn, thì em … sẽ nấu lẩu cho anh ăn”.
Nguyễn Viên đột nhiên nhớ đến lời Ngu Hạm nói là sẽ nấu lẩu cho cô ăn, nhưng Nguyễn Viên chưa bao giờ nấu lẩu.
Nói xong câu này, Nguyễn Viên cắn môi, cô cảm thấy thật mất mặt. Cái gì mà nấu lẩu, đáng lý ra cô phải hỏi anh ấy thích ăn món gì.
Thẩm Dục liền trả lời: “Được”.
Đúng là anh không thể ăn cay, nhưng chỉ cần cô nói, muốn anh ăn cái gì cũng được.
Đột nhiên anh cảm thấy quan hệ của hai người trở nên gần gũi hơn một chút.
Đúng là đưa con gái đi ăn một bữa cơm để tăng cường tình cảm, trời phật đã không phụ tình cảm của anh.
Hai người đi dạo quanh bờ sông, trời càng lúc càng tối. Thẩm Dục biết, con gái không nên về nhà quá muộn, sẽ rất nguy hiểm, mà bây giờ đã giờ tối rồi, anh liền nói với cô: “Để anh đưa em về nhà?”
Nguyễn Viên gật đầu: “Vâng”.
Nguyễn Viên không hiểu biết nhiều về xe nhưng xe Thẩm Dục có màu đen, thân xe nhẵn bóng, có logo “B” và đôi cánh tạo cảm giác rất sang trọng, quý phái.
Tới bãi đỗ xe ngầm, Thẩm Dục đưa Nguyễn Viên đến thang máy. Cô chưa bao giờ vào bãi đỗ xe ngầm, vì vậy hai người lại cùng nhau đi dạo trong tiểu khu.
Nguyễn Viên đi một đôi giày đế bằng, thật ra cô chỉ cao đến ngang vai của anh, hai người đi rất gần nhau, cô thậm chí còn có thể ngửi được mùi gỗ nhàn nhạt trên người anh.
“Thật ra lúc xem pháo hoa em đã nghe được câu hỏi của anh … Câu đó khác với câu mà anh hỏi phía sau (Pháo hoa có đẹp không?).” Nguyễn Viên mở miệng hỏi, trên mặt vẫn nở nụ cười, không nhìn về Thẩm Dục.
Trái tim Thẩm Dục lại đập loạn lên, anh biết cô đang cho anh một cơ hội.
Lúc ở bờ sông cô không hỏi đến, không lẽ là cô ấy ngại sao?
Cuối cùng, anh lấy hết can đảm, mở miệng hỏi lại lần nữa: “Câu mà anh đã hỏi lúc pháo hoa đang bắn là: … Nguyễn Viên, anh có thể theo đuổi em, được không?”
Bây giờ nghe rõ ràng câu hỏi từ miệng Thẩm Dục, nơi này không có ai, chỉ có tiếng côn trùng kêu, Nguyễn Viên cười khẽ, tựa như giờ phút này cô đã hạ quyết tâm: “Anh có thể theo đuổi em, nhưng con người em khá là lạnh lùng. Anh thân thiết với em lâu ngày, có lẽ anh sẽ phát hiện ra bản chất thật của con người em, có lẽ không giống với tưởng tượng của anh”.
Cô nói rất rõ ràng, nghĩ rằng người nghe lời này sẽ im lặng rút lui.
Nhưng không ngờ Thẩm Dục lại rất vui vẻ, nhiệt tình.
Không biết từ lúc nào hai người đã đi đến tòa nhà E, Nguyễn Viên chào tạm biệt Thẩm Dục: “Em lên nhà đây, ngủ ngon”.
Cô xoay người liền đi khỏi đó, cũng không nói có cho Thẩm Dục cơ hội hay không. Thẩm Dục thấy cô giống như tiên nữ, từ từ biến mất khỏi tầm mắt của anh. Đến tận khi không thấy hình bóng của cô nữa thì anh mới thẫn thờ nói với không khí: “Ngủ ngon”.
Ý chí chiến đấu của anh tràn đầy và mãnh liệt, Thẩm Dục cầm điện thoại lên rồi gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon đến Nguyễn Viên.
Thẩm Dục về đến nhà, ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui sướng.
Nếu nghĩ kỹ lại thì mới chỉ là bắt đầu theo đuổi thôi, còn chưa phải là người yêu đâu.
Như vậy cũng đã rất tốt rồi, Thẩm Dục đưa tay ôm đầu, nụ cười trên môi không thể kìm nén được.
Anh mở album ảnh trên điện thoại, nhìn bức ảnh mà anh đã chụp trộm lúc Nguyễn Viên chụp ảnh. Anh thêm một cái icon che mặt cô lại, sau đó chia sẻ lên Weibo.
RS Thẩm Dục (V): Ngày mai anh sẽ yêu em nhiều hơn ngày hôm nay [hình ảnh].
Đã lâu rồi anh không có livestream, fans rất tò mò trong khoảng thời gian này Thẩm Dục đang làm gì. Kết quả, không nghĩ tới Thẩm Dục đã lâu không đả động gì đến Weibo đột nhiên đăng lên một bức ảnh.
Trong bức ảnh là một cô gái đang cầm điện thoại chụp đồ ăn trên bàn, trên bàn tràn ngập đồ ăn, nhìn qua đều rất ngon.
Tay của cô gái có đeo một chiếc vòng tay bằng ngọc trai, những viên ngọc trai đều rất tròn, sáng bóng. Ngón tay đang cầm điện thoại nhìn rất xinh xắn, đáng yêu.
Tuy mặt bị che đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy vóc dáng rất đẹp.
Khung bình luận gần như sắp nổ tung. Thẩm Dục đem điện thoại vứt sang một bên, vui vẻ đi tắm rửa.
Cùng lúc đó, Nguyễn Viên không có cách nào để giữ bình tĩnh. Cô ném túi xách rồi ngồi xuống giường, bất động rất lâu.
Thật giống như vừa mơ một giấc mơ vậy!
Cái cảm giác không chân thật này, trái tim thì vẫn đang đập loạn nhịp.
Nguyễn Viên vuốt mặt, vẫn còn nóng.
Điện thoại để trong túi xách, vì thế cô không nhìn thấy dòng tin nhắn chúc ngủ ngon của Thẩm Dục.
Nguyễn Viên ngồi ở trên giường rất lâu rồi mới đứng dậy, son đã nhạt bớt, nhưng dù sao cô vẫn phải tẩy trang, tháo trang sức.
Thay áo quần, tẩy trang, tắm xong, cô bước ra ngoài lấy điện thoại thì nhìn thấy một vài thông báo.
Một cái là tin nhắn chúc ngủ ngon của Thẩm Dục, một cái chính là thông báo người quan tâm đặc biệt có thông báo mới, trên đó viết Thẩm Dục vừa chia sẻ một bài viết mới trên Weibo.
Nguyễn Viên nhấn vào xem, thì ra là ảnh anh chụp cô, còn có một câu đi kèm: “Ngày mai anh sẽ yêu em nhiều hơn ngày hôm nay”.
Trời ạ! Anh ấy đúng là biết cách làm con gái cảm động.
Còn đem khuôn mặt của cô che đi bằng một cái icon hình quả đào màu hồng, cũng coi như là anh còn biết suy nghĩ cho cô.
Cô thật sự rất bất ngờ, bắt đầu có một chút mong đợi vào tương lai sau này.
Trong đầu cô đang rất rối loạn, bây giờ cô chỉ muốn tìm cách để bản thân bình tĩnh lại … Sau đó, cô quyết định đăng nhập vào VGVD.
Đã một tuần rồi cô không chơi game, lại rớt mất một sao.
Cô xoa mái tóc, đột nhiên, cô không biết nên chơi cái nào, nên chơi ghép hay là xếp hạng đây?
Đánh xếp hạng cần sự tập trung, mà với tình trạng lúc này, cô sợ không ổn lắm. Đánh ghép đội thì chơi một mình chán quá.
Cô lại mở QQ. Trên mạng cô có rất nhiều người bạn, vốn dĩ cô muốn rủ một, hai người chơi game cùng nhau, nhưng nhìn giờ đã giờ phút rồi.
Đã hơi muộn.
Cô lại mở giao diện game lên, thấy có hai thông báo mới.
Nguyễn Viên mở xem, là từ đồ đệ.
Sư phụ, buổi tối vui vẻ.
Con đã chờ sư phụ rất lâu.
/// Chú thích:
VDVG: Vương giả vinh diệu.
()Bơ: Giả vờ không quan tâm đến người khác.
Xe Bentley