Editor: Yuri Ilukh
Vũ Hạc đã cảm nhận được sự biến mất của trận pháp trên hư không chi đằng nên khi mọi người trở lại Tê Ngộ Đảo từ hư không thì ông đã chờ sẵn ở cửa trận pháp không gian để hỏi con trai xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.
"Cha" Vũ Quân thấy cha mình đã chờ ở cửa ra trận pháp cũng không thấy ngoài ý muốn chút nào.
"Ông nội" Bảo Bảo thấy Vũ Hạc cũng vui vẻ gọi.
"Ngoan, lát nữa ông nội chơi với con, ông nội có chuyện muốn nói với cha con" Vũ Hạc nói.
"Bảo Bảo, Vân Hoạ, để bà nội dẫn bọn con đi ăn đồ ngon" Tử Tô chờ bên cạnh vẫy vẫy tay với Bảo Bảo.
Bảo Bảo và Vân Hoạ nhìn thoáng qua Nhất Diệp, được sự cho phép của Nhất Diệp thì nắm tay nhau đi theo bà nội.
Nhất Diệp quay đầu nhìn Tiểu đằng yêu lại thấy Tiểu đằng yêu vẫn đang sững sờ như cũ, từ sau khi nhìn thấy hư không chi đằng thì Tiểu đằng yêu vẫn luôn có dáng vẻ mang tâm sự nặng nề. Nhất Diệp bỗng nhiên có chút hối hận khi lúc trước dẫn Tiểu đằng yêu đi hư không. Nếu Tiểu đằng yêu không nhìn thấy Thương Lam thì cũng sẽ không có phiền não này rồi.
Đổi lại mà nói, nếu Nhất Diệp đặt mình vào vị trí của Tiểu đằng yêu thì chắc cũng sẽ mờ mịt, áp lực bởi muôn vàn sinh linh đều đặt trên người Tiểu đằng yêu, nếu không thể ích kỉ thì chỉ có thể thoả hiệp với hiện thực.
"Em muốn yên tĩnh một mình một chút" Tiểu đằng yêu bỗng nhiên lên tiếng.
"Tiểu.... được" Bạch Vũ cũng cảm thấy vô cùng bất lực, cậu biết Tiểu đằng yêu phiền não chuyện gì nhưng cũng không thể làm gì.
TIểu đằng yêu đi về rừng cây nhỏ ở phía đông một mình, chờ đến khi Tiểu đằng yêu đi xa thì Bạch Vũ nhịn không được muốn đi theo, nhưng cậu bị Nhất Diệp gọi lại: "Để con bé một mình trong chốc lát đi".
"Nhất Diệp, Tiểu đằng yêu cuối cùng sẽ đưa ra lựa chọn thế nào?" Bạch Vũ khó chịu hỏi.
"Chị... chị cũng không biết" Nhất Diệp nhỏ giọng trả lời.
"Chị biết đó, cậu ấy vẫn luôn rất mềm lòng, cậu ấy cuối cùng chắc chắn, chắc chắn...." Bạch Vũ khó chịu không nói nổi mấy chữ cuối kia, "Không có biện pháp nào đẹp cả đôi đường sao?"
"Đối với Thiên Đạo thì chúng ta đều là người thường" Nhất Diệp thở dài nói.
"Có một người không phải" Giọng nói của Vũ Quân bỗng nhiên vang lên sau lưng hai người.
"Chồng?" Nhất Diệp quay đầu hỏi, "Anh nói chuyện xong với cha rồi sao?"
"Anh nói với cha chuyện hư không chi đằng đã dừng lại, còn nguyên nhân thì anh chưa nói, cha cũng không có hỏi lại" Vũ Quân chỉ nói một câu rằng anh không muốn nói ra nguyên nhân, Vũ Hạc cũng không có ép hỏi lại.
"Lúc nãy anh nói có một người không phải người thường là ai?" Bạch Vũ vội vàng hỏi.
"Vân Hoạ!" Vũ Quân nói.
"Vân Hoạ!!" Bạch Vũ và Nhất Diệp đều sửng sốt, đúng rồi, thân phận của Tiểu đằng yêu là bị Vân Hoạ vạch trần, ngọn nguồn của sáng thế chi đằng cũng là do Vân Hoạ nói ra, Vân Hoạ là thánh vật của vu tộc, có thể khám phá Thiên Đạo.
"Nếu Tiểu đằng yêu tồn tại là sự cho phép của Thiên Đạo, vậy nhất định Thiên Đạo cũng chừa một con đường sống" Vũ Quân nói, "Thiên Đạo có luân hồi, mọi chuyện có nhân quả thì nếu Thiên Đạo đã cho sáng thế chi đằng ý thức, thì nhất định sẽ cho họ có khả năng lựa chọn".
"Đúng vậy!" Nhất Diệp nghĩ nghĩ rồi nói, "Không phải Tiểu đằng yêu đã nói là thời điểm ban đầu sáng thế chi đằng không có ý thức, bọn họ chỉ ngây thơ tồn tại, nhưng trải qua vô số năm tháng họ mới có thể tự mình sinh ra ý thức. Nếu đã có thể tự mình ý thức tức là Thiên Đạo cho bọn họ cơ hội lựa chọn".
"Giống như yêu thú hoá hình, cỏ cây tu luyện?" Thân là một con yêu tu nên Bạch Vũ đã phản ứng trước, cậu là từ một con rắn ngây thơ tu luyện ra hình người. Mọi thứ trên thế gian nếu tu luyện đến trạng thái cuối cùng đều là hình người, nếu sáng thế chi đằng có thể có ý thức vậy hẳn là cũng có thể hoá ra hình người.
"Chúng ta đi tìm Vân Hoạ đi" Nhất Diệp hưng phấn túm Vũ Quân chạy về phía trước.
Lúc này Vân Hoạ và Bảo Bảo đang ngồi trong phòng ăn điểm tâm, hai người đang vui vẻ ăn thì có người lớn chạy vèo vèo vào nhìn chằm chằm Vân Hoạ không chớp mắt.
bg-ssp-{height:px}
Vân Hoạ né tránh về phía sau Bảo Bảo, Bảo Bảo kỳ quái hỏi, "Cha, mẹ, anh Bạch Vũ, mọi người làm gì vậy?"
Vũ Quân giơ tay tạo ra một cái kết giới cách âm, vừa lúc ngăn chặn Tử Tô đang muốn đi vào, Tử Tô ngẩn người bưng điểm tâm mới ra lò xoay người rời đi.
"Vân Hoạ, dì hỏi con một chuyện, con nghĩ kỹ rồi lại nói cho dì có được không?" Nhất Diệp nhẹ giọng dỗ.
"Dì hỏi đi, nếu Vân Hoạ biết thì Vân Hoạ sẽ nói cho người" Vân Hoạ trả lời.
"Sau khi sáng thế chi đằng hoá thành thế giới thì có thể tu luyện ra hình người không?" Nhất Diệp hỏi xong thì tầm mắt ba người đều tập trung vào trên người Vân Hoạ.
Vân Hoạ chớp chớp mắt, cẩn thận nghĩ lại những kiến thức mình đã tiếp thu về sáng thế chi đằng, cuối cùng thành thật lắc đầu nói, "Em cũng không biết, trong trí nhớ của em không có ghi chép về việc sáng thế chi đằng tu luyện hoá ra hình người".
Ánh mắt ba người ảm đạm xuống.
"Không có sao?" Nhất Diệp vô cùng thất vọng.
"Mẹ, Vân Hoạ nói cậu ấy không biết" Bảo Bảo lên tiếng nhắc nhở.
Nhất Diệp đã không còn tâm tìm quan tâm con trai, nhưng Vũ Quân bên cạnh lại sáng bừng đôi mắt, "Đúng vậy, Bảo Bảo nói không sai, Vân Hoạ nói con bé không biết chứ không phải là không có".
Vũ Quân lại lần nữa thắp lên hy vọng cho Nhất Diệp và Bạch Vũ, nhưng sau đó bọn họ lại ý thức được một vấn đề.
"Đó là nếu không biết phương pháp thì không phải kết quả cũng giống nhau sao?" Bạch Vũ thất vọng nói.
"Không giống nhau" Nhất Diệp nhìn về phía Vân Hoạ thỉnh cầu, "Vân Hoạ, có thể nhờ con giúp một việc không?"
"Việc gì?" Vân Hoạ ngây thơ nói.
"Con là thánh vật của vu tộc, nghe nói có thể khám phá huyền cơ của Thiên Đạo, con có thể nghĩ ra biện pháp, nhìn xem có thể tìm được biện pháp để sáng thế chi đằng hoá ra hình người không?" Nhất Diệp cầu xin nói.
Vân Hoạ nhấp môi, trong lòng sinh ra một sự kháng cự, cô bé không phải không muốn hỗ trợ, mà chỉ là khi Nhất Diệp nói cô bé đi khám phá Thiên Đạo thì theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm.
Nội tâm Vân Hoạ không có quá nhiều sự phân chia thiện ác, có thể nói ngoại trừ Bảo Bảo, những người khác trong lòng cô bé chỉ là người quen mà thôi. Cho nên khi tất cả mọi người khó chịu vì việc Tiểu đằng yêu bị bắt hoá thành thế giới, thì ý thức lại nói với cô bé rằng, nếu Tiểu đằng yêu sinh ra là sáng thế chi đằng thì vốn phải làm như vậy.
Cho dù cuối cùng tất cả mọi người đều khuyên Tiểu đằng yêu không cần hoá thành thế giới thì cô bé cũng không lên tiếng ngăn cản, vì lập trường của cô bé là cô bé chỉ là người đứng xem. Cô bé tồn tại là tiên tri cho nên đã hiểu được rất nhiều thứ, sinh tử với cô bé chỉ là tồn tại dưới trạng thái bất đồng.
Cho nên ngay từ đầu cô bé còn ôm tâm thái bàng quan, nhưng khi Nhất Diệp bỗng lên tiếng yêu cầu cô bé đi khám phá Thiên Đạo thì cô bé bỗng ngơ ngẩn. Trước nay Vân Hoạ không cảm nhận được ý trời gì bỗng nhiên có cảm giác nguy hiểm ập tới, giống như cô bé từ người đứng xem thành người trong cuộc.
"Vân Hoạ" Bảo Bảo thấy Vân Hoạ bỗng nhiên không nói gì thì nhịn không được kéo kéo tay áo Vân Hoạ, "Sao cậu không nói gì?"
"Bảo Bảo, cậu hy vọng tớ đi khám phá Thiên Đạo sao?" Vân Hoạ bỗng nhiên quay đầu hỏi Bảo Bảo, đôi mắt đen to lúng liếng nhìn không thấu thần sắc.
Bảo Bảo cũng không hiểu rõ ý tứ những lời này của Vân Hoạ, cậu chỉ nhớ lúc trước cha có nói qua với cậu, nếu có cơ hội thì phải bồi thường cho Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu, vì vậy cậu nghĩ nghĩ rồi nói, "Nếu có thể thì cậu giúp chị Tiểu đằng yêu đi".
Vân Hoạ bình tĩnh gật đầu, "Được!"
Vũ Quân, Nhất Diệp và Bạch Vũ gật đầu thì sắc mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Vân Hoạ quay đầu nhìn về phía ba người nói, "Con không biết có thể khám phá Thiên Đạo hay không nhưng con sẽ nỗ lực làm thử".
"Cảm ơn con, Vân Hoạ" Nhất Diệp kích động ôm lấy Vân Hoạ.
Trên mặt Vân Hoạ cũng không có biểu hiện gì, từ khi cô bé gật đầu đồng ý thì cảm giác nguy cơ càng ngày càng mãnh liệt.