* Gotogotogotogoto* Chiếc xe ngựa chạy trên con đường rải đầy sỏi đá, phát ra những âm thanh va chạm.
Tôi hỏi ông già.
"Sẽ mất bao lâu nữa để đến Thành phố Kiếm thế?"
"Vì vẫn còn ba trạm nữa, nên nếu suôn sẻ thì chúng ta sẽ đến nơi vào chiều ngày kia."
Ông già trả lời bất ngờ ghê. Hai ngày sao? Đã đi được hơn một tuần, cuối cùng cũng đến nơi rồi hả.
Năm năm đã trôi qua kể từ khi đó. Bây giờ tôi 15 tuổi rồi.
Vào sinh nhật thứ 15 của mình, tôi nói với cha và mẹ rằng tôi muốn rời khỏi nhà. Không có ai phản đối cả. Họ thực sự rất yêu tôi.
Và bây giờ tôi đang hướng đến Bresgia, nơi được gọi là "Thành phố Kiếm". Tôi đã luôn muốn đến thăm thành phố đó rồi.
Ở Bresgia, mọi người từ khắp nơi trên thế giới đều chiến đấu hết mình. Họ cùng nhau làm việc chăm chỉ để chạm tới một tầm cao mới.
Mẹ đã sống ở thành phố này trước đây, và tôi thường được nghe về câu chuyện của mẹ ở đó từ khi còn là một đứa trẻ.
"Cậu đến Thành phố Kiếm làm chi vậy, anh bạn?"
Tôi nghe một gã đàn ông độ hai mươi nói.
"Anh cũng vậy à"
"Đó là vì ước mơ của một kiếm sĩ. Mặc dù có nhiều người thất bại vì trình độ ở đây là quá cao. Thậm chí mấy tay kiếm sĩ sống gần tôi đã trốn tiệt sau chưa đầy nửa năm."
Tên đàn ông nhếch mép lên khi hắn ta nhìn tôi.
"Kukuku, xem cậu sẽ là bao lâu nào, anh bạn?'
Một người phụ nữ cỡ tầm tuổi gã đàn ông đó cũng nói.
"Tình cờ nhỉ, tôi cũng muốn đến thành phố kiếm đó."
Tên đàn ông khịt mũi.
"Hn, vung kiếm không có dành cho phụ nữ đâu đó."
"Ara, suy nghĩ thật cổ hủ, bộ anh đến từ bộ lạc nào đó à?"
"Cô nói cái gì ~?
"Điều quan trọng là [Chức nghiệp], chứ giới tính thì quan tâm làm gì."
"Ha ~, thì thử nói coi, là một chức nghiệp tốt à? Không phải là một [Chức nghiệp cơ bản] như là [Kiếm sĩ] đúng không?"
"Tất nhiên rồi, là một [Chức nghiệp cao cấp]. Tôi là một [Song kiếm sĩ]. Như anh biết đấy, nó có sức tấn công rất lớn trong số các [Chức nghiệp cao cấp]."
So với [Chức nghiệp cơ bản], thì [Chức nghiệp cao cấp] có nhiều loại hơn.
Người ta nói [Chức nghiệp cao cấp] được xác định bởi bản chất và kinh nghiệm của người đó hay những skill có được. Tất nhiên là có những cái phổ biến hoặc không rồi.
"Chậc"
Gã đàn ông cạn lời. Trong khi người phụ nữ lại cười nhạo anh ta.
"Vậy anh thì sao?"
"… Tôi là một [Đấu sĩ]."
"Cái quái gì vậy, chẳng phải đó là một [Chức nghiệp cao cấp] khác thường sao"
"Tôi không thích bị đánh đồng với phụ nữ đâu."
"Tên rắc rối này... mà nếu nói về [Chức nghiệp cao cấp], thì chẳng phải đó là [Hoàng đế kiếm] và [Công chúa kiếm] à. [Chức nghiệp bậc nhất] thì chỉ có một mà thôi."
Rồi họ nhìn sang tôi.
"Còn cậu thì sao, anh bạn?"
"Vậy còn cậu?"
Tôi trả lời tất cả các câu hỏi.
"Tôi là [Vô chức]."
Mắt cả hai tròn xoe. Tiếng cười có thể nghe được từ họ trong một lúc.
"Kukuku, hahahahah! Cậu là [Vô chức] thiệt đó hả?"
"Chẳng phải là thảm hại quá sao? Cậu trở thành [Vô chức] không phải vì cậu muốn thế à … pufufu ~"
Con đàn bà nói mà chả thèm nghĩ nữa.
"Chà, tại sao một tên [Vô chức] lại muốn đến Thành phố Kiếm thế? Tôi hiểu rồi, là du lịch hả! Nói luôn từ đầu đi chứ! Cậu làm chúng tôi bối rối quá đó."
"Không phải du lịch. Là để đạt đến đỉnh cao của kiếm thuật."
Bị phủ nhận hoàn toàn.
"Bufufu ~!? [Vô chức] leo lên đỉnh của kiếm thuật? Ha ha ha ha! Một kiệt tác đấy!"
"Đùa hay lắm, cậu nhóc. Đùa với phụ huynh là không tốt đâu đó."
"Không đùa đâu."
Khi tôi cố nhấn mạnh, vài tiếng cười có thể nghe thấy từ những hành khách khác. Nhìn kĩ thì, ông già nhún vai.
"Không, tôi đã trải nghiệm chuyện này nhiều lần. Cho đến bây giờ, tôi đã thấy một số kiếm sĩ đầy tham vọng đến Thành phố Kiếm rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên có một [Vô chức] đấy."
Tất nhiên, như dự đoán khi tôi trả lời một cách thành thật rằng tôi là [Vô chức], thì tôi sẽ nhận được mấy cái phải ứng kiểu vậy. Nhưng sự thật tôi là một [Vô chức] lại chẳng có chút lừa gạt hay dối trá nào hết. Kể cả ai đó có trêu chọc tôi thì cũng chẳng sao.
Ngay lúc đó, một trong số hành khách nói, "Này!"
Một số hình dáng hiện ra từ khu rừng.
"Cướp sao?"
"Không phải đâu, đó là orc!"
Orc là quái vật hình người. Nó có một cái đầu lợn, và chỉ cao hơn người trưởng thành một chút, nhưng da thì rất dày.
"Oi, không phải là hơi nhiều sao?"
Một hành khách hét lên. Hơn mười orc xuất hiện từng con một từ khu rừng.
Thường thì có những hộ vệ cưỡi ngựa đối mặt với lũ cướp hay quái vật. Tuy nhiên, không có hộ vệ nào trên chuyến xe ngựa này cả bởi chi phí thấp. Hoặc là cố tình không tuyển hộ vệ vì đoán được rằng những hành khách đang hướng đến Thành phố Kiếm.
"Chậc, không thể tránh được à?"
"Nếu tất cả chỉ có thế, tôi nghĩ sẽ dễ thôi."
Gã đàn ông và ả đàn bà hồi nãy nhay xuống xe. Ngay sau đó, mặt họ biến thành màu xanh luôn.
Không lâu sau, con orc lớn nhất xuất hiện từ khu rừng.
"K-Không thể nào … Vua Orc …!?"