Sau khi vượt qua cánh cổng, chiếc xe dừng lại nơi đối diện quảng trường.
"Thật là một chuyến đi dài. Cảm ơn cậu vì đã cố gắng. Chúng tôi thực sự đã được cứu đấy."
"Ông nói gì thế?"
"Không phải rõ ràng là thế à? Cậu đã đánh bại Vua Orc. Nếu cậu khách hàng-san mà không ở đây thì, chắc giờ tôi chẳng còn trên thế giới này nữa đâu."
"Ông đang nói về điều gì vậy? Nếu tôi không ở đó, thì ông vẫn có thể đối phó như thường mà, đúng chứ?"
"... hee"
Ý tôi là, khả năng của ông chú xe ngựa thật ấn tượng.
"Cậu hiểu rõ nhỉ."
"Tất nhiên rồi, ông chắc hẳn rất am hiểu về những kiếm kĩ mà, chẳng có ông lái xe ngựa bình thường nào lại làm được cái việc như là đoán "Skill" tôi dùng mà chỉ nhìn thôi đâu."
Chà, thậm chí chẳng cần thế, tôi đã biết ngay từ đầu rằng ông ta không phải là một người bình thường rồi. Bởi có một khí chất của một kiếm sĩ cấp cao tỏa ra từ những chuyển động của ông ta.
"Như cậu nói đó, thực sự thì, trông thế này thôi nhưng tôi là một [Thánh hiệp sĩ] trong những [Chức nghiệp cấp cao]. Nhưng tôi cảm thấy nó không phù hợp với mình vì vậy mà tôi đã sống như này vài năm rồi."
"Sao ông làm vậy?"
"Như đã nói, tôi cảm thấy mệt mỏi vì phải chiến đấu suốt một thời gian dài. Sau đó tôi đã đi chu du khắp thế giới để thư giãn. Và thật trùng hợp, giờ thì tôi đang là một người đánh xe."
Fumu. Thế thì đây thực sự là một chuyến xe bất thường rồi còn gì. Dù vậy, tôi vẫn đi mà chẳng cần lo lắng về nó nữa.
Ngoài ra, cũng chẳng có người hộ tống. Vì ông ta là một chiến binh lão luyện, nên không cần phải thuê hộ vệ làm gì cả.
"Nhân tiện thì, cậu có thể nói tôi nghe bí mật của cậu được chưa, hành khách-san?"
"Bí mật của tôi?"
"Đúng. Chức nghiệp thực sự của cậu là gì, hay là tại sao cậu lại có thể dùng được những skill của [Công chúa kiếm] mặc dù cậu là con trai?"
"Tôi đã nói nhiều lần rồi, chức nghiệp của tôi là [Vô chức]."
"Lại nữa ..."
Đó là sự thật mà. Ông ta hoàn toàn không tin.
"Tôi đã học được skill của [Công chúa kiếm] bằng cách quan sát mẹ tôi dùng nó."
"Hahahaha, rõ ràng là cậu thực sự muốn giữ bí mật mà."
Tất nhiên là tôi đã nói sự thật mới nãy mà.
"À không, không giống như tôi đang gây rắc rối đâu. Tuy nhiên, có nhiều Guid
cậu không thể gia nhập mà không tiết lộ chức nghiệp của mình đâu, hãy chú ý lấy điều đó."
Để lại những lời đó, ông chú rời đi. Cuối cùng thì, ông ta vẫn không tin tưởng tôi hoàn toàn.
"Phải vậy không nhỉ, có tốt hơn nếu mình chỉ xuất trình giấy chứng nhận thẩm định không nhỉ?"
Giờ nhớ lại thì.
Giấy chứng nhận thẩm định là những ghi chú về chức nghiệp và skill. Nó chỉ có thể được tạo ra bởi những người có chức nghiệp , và được trao trong buổi lễ ban phước.
Tôi chắc chắn mình là [Vô chức] trước khi rời nhà rồi. Nên nếu xuất trình nó ra, thì sẽ không bị nghi ngờ.
"Được rồi. Tiếp theo thì cứ trình diện nó ra nào."
Dù vậy, thành phố này thự sự là một "thành phố kiếm". Hầu hết mọi người đi đến thành phố này để chạm tới đỉnh cao của kiếm thuật. Ngoài ra, còn có những kiếm sĩ lần đầu đến đây như tôi, và họ dường như ngó qua ngó lại đầy tò mò.
Một số người thì đang trò chuyện cởi mở với nhau.
""Cavalry" của chúng tôi là guild của những hiệp sĩ! Nếu bạn có chức nghiệp hiệp sĩ, chắc chắn hãy gia nhập guild của chúng tôi!"
"Hey-yo! Tất cả chúng tôi đến từ guild "Sword Road"! Bất cứ ai cũng có thể gia nhập! Nếu bạn có thể cầm kiếm, thậm chí là cả thợ săn hay trinh sát, cũng ổn thôi!"
""Region" của chúng tôi đang tìm kiếm thành viên mới để trở thành quân nhân. Chúng tôi hướng tới việc cùng nhau trong một trận chiến tập thể."
Có vẻ là lời mời dành cho những người mới đến.
Ở thành phố kiếm có nhiều tổ chức gọi là "Guild Kiếm sĩ".
Luôn có một số giải đấu ở thành phố này và tiền thưởng là nguồnthu nhập chính của kiếm sĩ, nhưng nếu không đăng kí vào guild nào, thì bạn sẽ không thể tham gia hầu hết các giải. Có vẻ như vậy.
Vì thế, cần phải có tư cách là hội viên của guild.
Nhân tiện, những guild có kiếm sĩ giỏi sẽ có sức ảnh hưởng rất nhiều tới việc quản lí thành phố.
"Fumu, vậy nó được gọi là gì nhỉ? Cái guild mà mẹ từng gia nhập ấy"
Trong quá khứ, Guild mà mẹ gia nhập là một guild top đầu trong cả tên và thực tế.
Mẹ còn viết cả một lá thư giới thiệu cho tôi vì chắc chắn những thành viên sẽ nhận ra nó.
Tôi sẽ đi đến guild một lát vậy … à mà tôi còn chẳng thể nhớ tên luôn.
"Mình có thể hỏi ai đây nhỉ?"
Ờ thì có thể tìm ai đó quen thuộc với thành phố này vậy. Tôi nghĩ vậy và định thử gọi thì,
"Mấy cậu ở đó ơi! Các cậu là người mới đến, đúng không?"
Thay vì vậy, tôi được gọi lại từ phía sau. Nhìn lại thì, có một người phụ nữ khoảng hai mươi. Cô ấy có một mái tóc vàng đặc biệt và khuôn mặt khá ưa nhìn. Do đó, sự chú ý của mọi người tập trung vào cô.
"... Lilia đó, lại nữa, cô ta sẽ dụ dỗ người mới gia nhập thôi."
"Huh, sẽ chẳng ai thèm vào cái guild không có tương lai đó đâu."
Không, dường như méo phải là do cô ấy đẹp nhỉ.
Dường như những gì nhắm vào cô là những lời chế giễu và khinh thường.
Mặt khác, những kiếm sĩ mới đến không hiểu tình hình và có một vẻ mặt kì lạ.
"Làm ơn hãy vào guild của chúng tôi! Làm ơn! Không tính phí đăng kí đâu mà!"
Cứ như ăn xin vậy, sao cô ấy tuyệt vọng thế? Đó chắc hẳn là một guild yếu rồi.
"Tìm người khác đi."
Tôi từ chối.
Cô ấy đặt cả gối và trán xuống đất. Dogeza. Tất nhiên đó là văn hóa của những kiếm sĩ phương đông.
"Còn thế thì sao? Lối này!"
Fumu. Rõ ràng là, guild đó có vấn đề do thiếu thành viên.
"Nhưng mà, tôi từ chối"