Sở Hi Du vén màn trướng lên, liền nhìn thấy một người đang nằm trên giường trong lều, cả người cuộn thành một khối, chừa lại cho y một cái bóng lưng.
Mâu quang y hơi hơi trầm xuống, nói “Sao không ăn cơm?”
Người nọ bất động, chỉ tự mình ngủ.
Sở Hi Du bỗng nhiên bật cười, đi đến bên cạnh giường, đi về hướng thiết liên, kéo kéo một chút.
Thiết liên ngân quang lóng lánh, một đầu thẳng tắp nối với trước ngực một người trên giường, nhưng người này xoay lưng vào bên trong, thấy không rõ rốt cục là tình huống gì.
Người trên giường rầu rĩ hừ một tiếng, lại không lên tiếng.
Sở Hi Du dứt khoát trực tiếp nhấc thiết liên lên, chậm rãi kéo dần về hướng mình.
Người trên giường theo thiết liên bị kéo đi, toàn bộ thân thể bị kéo về hướng Sở Hi Du bên kia, ở trên giường vẽ ra một đường dấu vết. Đợi cho đến khi cả người sắp bị kéo đến nơi, người nọ rốt cục ngẩng đầu, một đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm Sở Hi Du.
Ngay cả khi búi tóc tán loạn, nhưng xét theo hình dạng ngũ quan trên mặt, vẫn vô cùng tuấn mỹ, không phải Kỷ Mộ Niên thì là ai.
Sở Hi Du thấy Kỷ Mộ Niên có phản ứng, thế này mới thu tay, ha ha cười nói, “Sao không ăn cơm?”
Kỷ Mộ Niên không đáp.
Sở Hi Du liếc mắt nhìn về phía Tiểu Vệ một cái, Tiểu Vệ lập tức ngầm hiểu, đem thức ăn chuẩn bị tốt bưng vào. Sở Hi Du dùng thìa quấy thức ăn trong bát một chút, nói “Ăn đi.”
Kỷ Mộ Niên liếc mắt nhìn bát canh, lộ ra thần sắc chán ghét, lại lần nữa lui về vị trí ban đầu.
Ánh mắt kia tựa như vừa nuốt sống một con gián, vừa bẩn lại vừa chán ghét.
Sở Hi Du nhíu mày nói, “Kỷ Mộ Niên, ngươi đừng không biết trái phải.”
Kỷ Mộ Niên vẫn không nói lời nào, một lần nữa điều chỉnh vị trí. Thiết liên xuyên qua xương tỳ bà () leng keng rung động.
() Xương bả vai, nếu dùng xích sắt xuyên qua nơi này thì hai tay sẽ mất hết sức lực, không thể dùng võ được, nặng còn có thể trở thành tàn phế.
Người này rõ ràng là tù nhân, cư nhiên còn dám trưng sắc mặt ra cho y xem.
Sở Hi Du giận dữ ngược lại bật cười, buông thìa, nhấc ống tay áo của mình lên, lại một lần nữa thong thả bước đến phía sau Kỷ Mộ Niên, tay trái túm lấy cổ áo Kỷ Mộ Niên, mạnh mẽ kéo người này quay lại, không để ý đến phản ứng của người nọ, tay phải trực tiếp bóp lấy xương hàm của đối phương, nói với Tiểu Vệ, “Đi vào đổ xuống cho ta.”
Kỷ Mộ Niên giãy dụa đến lợi hại, Tiểu Vệ nhìn mà tiểu tâm can run rẩy, lại e ngại uy nghiêm của Sở Hi Du, nơm nớp lo sợ đi đến bên cạnh Kỷ Mộ Niên, cầm bát canh đổ xuống.
“Ừng ực… Khụ khụ… Ực…” Kỷ Mộ Niên trợn to mắt, nhìn nước canh bị đổ vào trong miệng, lại một chút cũng không có biện pháp, càng ra sức giãy dụa, nước canh lại đổ xuống càng nhiều, đến cuối cùng toàn bộ trên khuôn mặt tất cả đều là nước canh dính dấp.
Dạ dày một trận khổ sở.
Y không phải không muốn ăn cơm, chẳng qua nhìn đến cái bát bẩn thỉu cùng thức ăn đầy dầu mỡ kia, con sâu khiết phích trong bụng liền kích động, khiến toàn thân cao thấp của y đều không thoải mái.
“Ọe—” Bị đổ nước canh xong, Kỷ Mộ Niên đến cuối cùng nhịn không được che miệng ghé sát vào bên giường nôn một trận.
Nhìn người này nôn đến vất vả, Sở Hi Du nói, “Ngươi nếu ngoan ngoãn làm tốt con tin, chờ bản điện hạ và Phong vương đàm xong điều kiện liền có thể thả ngươi. Nếu ngươi không ngoan, chớ nói là phế xương tỳ bà của ngươi, cho dù là gân tay gân chân của ngươi bản điện hạ cũng sẽ phế.”
Kỷ Mộ Niên nghe xong, lại hung hăng nâng mắt lên trừng Sở Hi Du.
Sở Hi Du chẳng chút để ý đến ánh mắt của y, vỗ vỗ hai má Kỷ Mộ Niên nói, “Đệ nhất sủng thần của Bắc Phong, bản điện hạ cần phải suy nghĩ cho kỹ, rốt cục nên ra cái giá như thế nào cho Long Nghệ nới được.”Long Nghệ uống dược xong lại nằm xuống ngủ thêm một lúc, khi tỉnh lại đã là giữa trưa. Y vươn vai một cái, những lo lắng quấn quanh trong lòng từ tháng trước hoàn toàn biến mất, vài bước thong thả ra khỏi quân trướng, đi tìm Chung Túc.
Sau khi hỏi đường, Long Nghệ tới tới lui lui mấy lượt, mới nhìn thấy mặt người muốn gặp. Y ngẩng đầu lên, dùng tay che lại dương quang chói mắt, nhìn về đỉnh tháp cao ngất ở phía xa.
Trong tay Chung Túc không biết đang cầm vật gì, trắng trắng bay lượn trên không trung. Hai tay hắn dang ra, hai mắt nhắm lại, cằm hơi nâng lên hướng về không trung. Trên cao có gió thổi qua, thổi tung chiếc khăn đỏ và vạt áo của người này, phấp phới tung bay.
Tư thế kia ngẩng đầu ưỡn ngực kia, nhìn mà cổ họng Long Nghệ siết chặt, nhanh chóng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Chung Túc chẳng chút nào tự biết, ở bên trên lại thay đổi một vị trí khác.
Hắn cứ như vậy thay đổi đủ bốn hướng, Long Nghệ ở ngay dưới tháp nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy càng nhìn càng bị hấp dẫn, cuối cùng nhịn không được lên tiếng gọi, “Tiểu Túc!”
Chung Túc chậm rãi mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống.
Long Nghệ dưới đất vẫy vẫy tay với Chung Túc.
Chung Túc do dự một lúc, thu mảnh khăn trắng vào trong vạt áo, thế này mới từ trên tháp đi xuống.
Trên tháp không có bậc thang. Chung Túc đi dọc theo khung gỗ trèo xuống, động tác mau lẹ, chỉ vài bước đã nhảy xuống mặt đất.
Long Nghệ nhắm vị trí, trước một khắc liền vọt đến vị trí Chung Túc rơi xuống, đón lấy Chung Túc.
Tư thế này tựa như là yêu thương nhung nhớ đã lâu, Chung Túc hơi nhíu mày, đẩy tay Long Nghệ ra nói, “Hoàng thượng tìm Chung Túc có chuyện gì?”
Long Nghệ cười nói, “Nhàn rỗi vô sự, nên muốn đến tìm Tiểu Túc.”
“…” Chung Túc trầm mặc.
Long Nghệ cười dài, một lần nữa bắt lấy tay Chung Túc nói, “Tiểu Túc, vừa rồi bộ dáng ngươi ở trên kia, trẫm thật sự sợ bị người khác nhìn thấy.”
“…” Chung Túc lại rút tay về.
“Tiểu Túc không biết thôi, tư thế của ngươi ở trên ấy có bao nhiêu mê người.” Long Nghệ cũng không để ý động tác của Chung Túc, đơn giản mở rộng y bào, học theo bộ dạng Chung Túc dang rộng hai tay ra.
“…” Chung Túc nhíu mày.
Long Nghệ thừa dịp Chung Túc nhíu mày, thình lình thay đổi tư thế tay, đi về phía trước một chút, ôm trọn Chung Túc vào lòng.
Chung Túc hoàn toàn bị hù nhảy dựng, nhanh chóng từ trong ngực Long Nghệ giãy dụa tránh ra, nhìn nhìn bốn phía, sau khi xác định không có người, mới nói, “Hoàng thượng, đây là quân doanh.”
Long Nghệ gật đầu nói, “Trẫm biết.”
Chung Túc lại nói, “Như vậy không ổn.”
Long Nghệ nhướng mày, “Không ổn thế nào?”
Chung Túc không biết bắt đầu nói từ đâu, đành nói thẳng, “Chung Túc hiện nay là nam tử.”
Long Nghệ cười nói, “Là nam tử thì sao?” Y hưng trí dào dạt nói, “Không dối gạt Tiểu Túc, Đế hậu của Túc Thanh đế chúng ta cũng là một nam tử.”
Chung Túc hơi hơi sửng sốt, trực giác trong lời nói của Long Nghệ có chuyện gì đó, giương mắt nhìn về phía Long Nghệ.
Nhưng Long Nghệ cũng chỉ nói đến đó, một chút cũng không có ý tứ muốn nói thêm, ngược lại vỗ vỗ bả vai Chung Túc, cười nói, “Lúc nãy Chung Túc đang làm gì, còn nghiêm túc như vậy?”
Công lực quanh co lòng vòng của Long Nghệ càng ngày càng thâm hậu, Chung Túc biết y cố ý nói sang chuyện khác, nhưng đành bất lực, chỉ có thể trả lời, “Đang đo tốc độ gió.”
“Tốc độ gió?” Long Nghệ ngạc nhiên nói, “Đo như thế nào, đo thế này có ích lợi gì?”
Y một hơi hỏi hai vấn đề, Chung Túc không biết nên trả lời như thế nào, nghĩ nghĩ mới nói, “Ngày xưa lúc tập kích cần phải đo tốc độ gió, đối với cảm giác gió ta tương đối quen thuộc. Đã mấy ngày nay đã tìm lại được cảm giác, qua thêm vài ngày nữa có thể dùng thứ này để phá địch.”
Long Nghệ không thật sự hiểu, nhưng cũng không truy hỏi, chỉ là cười nói, “Vậy hiện tại Chung Túc cảm thấy thế nào?”
Chung Túc nói, “Đã đo được không sai biệt lắm rồi.”
Long Nghệ ‘À’ một tiếng, cũng không hỏi nhiều, đợi đến khi Đức Phúc đến thông tri đã đến thời gian ngọ thiện, lại lôi kéo Chung Túc cùng đi dùng cơm trưa.
Sau khi dùng ngọ thiện, Long Nghệ cười với Chung Túc, “Trẫm ban thưởng chức thống soái tam quân cho Tiểu Túc, nhưng Tiểu Túc vẫn chưa có phong hào.” Y tươi cười ôn nhu tao nhã, “Tiểu Túc muốn trẫm phong cho ngươi cái gì?”
Chung Túc nghe vậy sửng sốt, nhíu mày nói, “Hoàng thượng, Chung Túc không cần phong hào gì cả.”
Long Nghệ lắc đầu nói, “Nếu Chung Túc vẫn lấy thân phận giáo úy dẫn dắt tam quân, những tướng lĩnh này khó tránh sẽ có người không phục, đến lúc đó lại gặp phải chút chuyện phiền lòng.” Y suy nghĩ ngược lại rất cẩn thận, cân nhắc một chút lại nói, “Mộ Niên trước đây là trấn quốc đại nguyên soái, không bằng trẫm phong ngươi làm Hộ quốc tướng quân.”
Đây vô luận là Trấn quốc hay là Hộ quốc, đều là công lao rất lớn. Chung Túc bỗng nhiên sinh ra chút bất an, nhíu mày nói, “Chung Túc có thể nào so sánh với Kỷ tướng quân chứ.”
Long Nghệ nói, “Đây cũng không phải là việc Chung Túc có thể so sánh với Mộ Niên hay không. Mộ Niên mất tích, rơi vào tay quân địch, trong quân xác thực phải có người có cùng vị trí tương đương đến trấn thủ ổn định quân tâm. Trẫm càng nghĩ, càng cảm thấy ngươi thích hợp.”
Chung Túc cũng hiểu đạo lý này, nhưng cảm thấy bản thân bất chợt tăng lên vài cấp bậc, lại cảm thấy không ổn.
Nhớ đến Kỷ Mộ Niên, nhớ tới những ngày kia người này đối với hắn chân thành đối đãi, dốc lòng truyền thụ, trong lòng lại sinh ra vài phần khó chịu.
Long Nghệ nhìn sang, thấy Chung Túc trong lúc nhất thời không nói chuyện, liền gọi Đức Phúc, thảo chiếu chỉ.
Sau khi ăn xong, Hoàng đến triệu tập chư vị tướng quân về quân trướng, ra lệnh cho Đức Phúc truyền thánh chỉ.
Chúng tướng lập tức quỳ xuống nghe chỉ, có người tâm phục khẩu phục, cũng có người không tin tưởng năng lực Chung Túc, nhưng Long Nghệ đích thân ở một bên nghe chỉ, hơn nữa hôm qua lời nói hành động giữa Long Nghệ và Chung Túc, trong lúc nhất thời cũng chẳng có ai lên tiếng tranh luận.
Những người được thánh sủng, có người nịnh nọt mọi cách lấy lòng Hoàng thượng, cũng có người trung thành và tận tâm. Kim giáo úy trước mắt này, quan hệ với Hoàng thượng không giống bình thường, nhưng trong những ngày hành quân tác chiến trước đó, đủ can đảm mưu lược, đủ anh dũng, lại là tinh anh do Kỷ tướng quân bồi dưỡng, càng biết dùng hỏa khí. Chỉ xét những điểm này, cho dù trong lòng chúng tướng có không phục, nhưng trong lúc nhất thời cũng không phát hiện trong quân còn có người nào có thể đảm nhiệm vị trí này.
Vì thế, danh chấn thiên hạ Hộ quốc tướng quân cũng không phải là người đến từ kinh thành, mà là được tấn phong ngay trong quân doanh biên thành Tây Nam, cúi đầu tiếp chỉ.
Tướng quân trẻ tuổi tiếp nhận hổ phù từ trong tay Hoàng đế, trong lúc nhất thời trong lòng bách vị tạp trần.
Ban đêm, Long Nghệ vẫn như cũ đứng trong quân trướng của Chung Túc, cầm thanh sắt nhỏ chọc chọc vào ngọn bấc đèn, khiến ngọn đèn trong trướng càng thêm sáng hơn một chút.
Chung Túc đang vùi đầu xử lý đồ vật nhìn thấy ngọn đèn lay động, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Long Nghệ.
Long Nghệ mỉm cười với Chung Túc, nhìn Chung Túc vẫn đang miệt mài chuốt nan trúc, không khỏi hỏi, “Tiểu Túc đang làm thứ gì vậy?”
Chung Túc thuận tay nâng khung trúc trong tay lên, cười nói, “Đây là đèn Khổng Minh.”
Long Nghệ ngạc nhiên nói, “Đèn Khổng Minh? Dùng làm gì?”
Tay Chung Túc hơi dừng lại một chút, sau đó nói, “Qua mấy ngày nữa Nam Sở biết quân ta thối lui đến Tấn Nam quan, tất sẽ đến vây thành. Ta muốn dùng mấy thứ này đối phó với bọn họ.”
Long Nghệ ‘À’ một tiếng, biết Chung Túc biết dùng hỏa khí, cũng không hỏi nhiều, ngược lại chuyên tâm nhìn thứ trên tay Chung Túc đang chế tạo, nói, “Tiểu Túc muốn làm bao nhiêu cái đèn Khổng Minh?”
Chung Túc cười nói, “Cái này ta chỉ đang làm thí nghiệm, nếu thí nghiệm thành công, toàn quân đều phải gấp rút chế tạo.”
Nếu hắn thực nghiệm không thành công, có phải định làm cả đêm như vậy luôn hay không?
Long Nghệ chăm chăm nghĩ, đơn giản cũng cầm tới một mớ nan trúc, học theo bộ dạng Chung Túc bắt đầu chế tạo.
Chung Túc không khỏi lại liếc mắt nhìn Long Nghệ một cái.
Long Nghệ cười cười với hắn, nói “Trẫm cũng thử làm, cho Tiểu Túc tùy thời thí nghiệm.”
Chung Túc trầm mặc nhìn về phía tay Long Nghệ.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Long Nghệ, tay nam nhân này bảo dưỡng rất tốt, khi đó hắn vừa mới nhập vào thân thể nữ nhân, phàm là làm việc gì cũng đều nơm nớp lo sợ làm sai một bước dẫn tới họa sát thân. Nhưng có lẽ cũng chính là vì lần đó hai người gặp mặt, mới có việc sau đó y phái Kỷ Mộ Niên đến giám thị hắn, mới có hết thảy những chuyện ở Nghi Hi viên.
Đôi bàn tay bảo dưỡng rất tốt kia lúc này đang cầm nan trúc thô ráp, cùng hắn làm khung đèn.
Trong lòng Chung Túc khẽ động, lấy nan trúc trong tay Long Nghệ đi, đưa khung đèn mình đã làm xong đưa cho Long Nghệ, chỉ vào giấy trắng đặt bên cạnh nói, “Không bằng Hoàng thượng giúp ta dán giấy đi.”
Hắn nói xong, liền dán mẫu trước một mặt.
Dán giấy này so với vuốt nan trúc đơn giản hơn nhiều, hai mắt Long Nghệ sáng rực, ngẩng đầu nhìn Chung Túc.
Chung Túc không đáp lời nào, cũng không nhìn y, lại tự cố tự địa vuốt nan trúc tiếp.
Ngay cả khi người đối diện không nói gì, Long Nghệ vẫn cảm thấy bản thân như được uống một bình mật ngọt, khóe miệng cũng theo đó không nhịn được mà tạo thành một độ cong, hiện ra ý cười.
Khóe mắt thoáng nhìn Hoàng đế đang tươi cười, Chung Túc không biết vì sao, bên tai lại bắt đầu đỏ ửng.
Hắn nín thở đem lực chú ý đặt trên tay, vùi đầu không để ý kẻ khác nữa.
Đợi đến đêm khuya, Chung Túc thí nghiệm vài cái lồng đèn Khổng Minh, có lẽ là do hắn nhớ đúng phương pháp chế tác cũng không tạo ra lỗi nào, đèn chỉ thí nghiệm hai lần, đã bay lên không trung, tới vị trí ổn định.
Long Nghệ nhìn thấy lồng đèn màu trắng trên không trung, không khỏi trong lòng khẽ động, nói, “Tiểu Túc, không bằng chúng ta đốt toàn bộ số đèn còn lại xem luôn đi.”
Chung Túc nghe xong, nghĩ làm cho thực nghiệm này càng thêm chính xác cũng tốt, liền đồng ý.
Mấy ngọn đèn Khổng Minh còn lại chậm rãi từ dưới trướng bay lên không trung, Long Nghệ bỗng nhiên ra lệnh tắt đèn trong trướng.
Ánh lửa trong đèn Khổng Minh hơi hơi tỏa sáng, trong bóng đêm tối mịt lại càng thêm đẹp mắt. Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong tầm mắt chỉ còn lại ánh sáng rực rỡ kia, cả người như đang lạc giữa trời sao.
Dù là tự tay mình chế tác, Chung Túc cũng vì cảnh tượng trước mắt mà thất thần một lúc.
Đợi sau khi hoàn hồn, Chung Túc trong bóng đêm nhíu mày nói, “Vẫn nên dập tắt đèn đi, cẩn thận nó thiêu lều trại.”
Hắn vừa dứt lời, liền cảm giác được môi Long Nghệ chạm vào trên mặt hắn, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.