Khi Long Nghệ đi dến Duyên Sơn, đã là hơn nửa đêm. Y cởi áo tơi xuống, bước nhanh về hướng tế đàn do Đồng Hoa chủ trì.
Xung quanh tế đàn thật yên tĩnh, chỉ có thanh âm mưa gió ào ạt.
Trong một gian phòng bên cạnh tế đàn, Đồng Hoa mới vừa đi vào giấc ngủ, liền bị một trận tiếng đập cửa làm bừng tỉnh.
Y trợn mắt, một con ngươi quỷ hồng, một con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm vào chỗ vang lên tiếng gõ cửa nửa ngày.
Long Nghệ gõ một lúc cũng không thấy động tĩnh, cuối cùng kéo tiểu sa di bên cạnh nói, “Sư phụ nhà ngươi đâu?”
Tiểu sa di đáp, “Ngủ ở bên trong.”
Long Nghệ nói, “Vậy sao còn chưa mở cửa.”
Tiểu sa di đáp, “Buổi sáng sư phụ làm xong pháp sự, phỏng chừng là mệt nhọc.”
Long Nghệ nhíu mày, cũng nhìn chằm chằm cửa phòng nửa ngày.
Tiểu sa di lại nói, “Hoàng thượng, nếu không tiểu tăng thử mang chìa khóa phòng đến đây?”
“…” Long Nghệ trầm mặc.
Y đường đường là Hoàng đến nửa đêm lại gõ cửa phòng hòa thượng rốt cục là vì cái quỷ gì?
Thấy bộ dạng Đồng Hoa một cây một hoa một thế giới, rất có phong phạm chân lý, vì sao lại nuôi một tiểu hòa thượng như thế này…
Y nhịn xuống tình tình, nói “Nhanh đi.”
Tiêu sa di ‘À’ một tiếng.
Y vừa muốn nâng chân lên, liền nghe cửa phòng ‘kẽo kẹt’ một tiếng mở ra. Đồng Hoa một thân sa y tuyết trắng, xuất trần bất nhiễm, nhưng mà con mắt trong đêm đen lại đỏ bừng quỷ dị, tựa như ngọn đèn lồng trong tay tiểu sa di, hồng hồng lóe sáng, vô cùng ma mị.
Tiêu sa di ngừng lại cước bộ, nói với Long Nghệ, “Hoàng thượng, sư phụ ta đã ra rồi.”
“…” Long Nghệ không hé răng nhìn Đồng Hoa.
Nếu là Đồng Hoa mang bộ dạng này xuất hiện ở trước mặt người khác, mà người nọ vẫn không biết, chỉ có thể nói người nọ là kẻ mù.
Tựa như nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Long Nghệ, Đồng Hoa chuyển sang hướng tiểu sa di nói, “Tử Đồng, ngươi đi về trước đi.”
Tiểu sa di lại ‘À’ một tiếng, xoay người rời đi.
Đồng Hoa mở cửa phòng, để Long Nghệ đi vào, tiến lên châm ngọn đèn, vừa đốt đèn vừa nói, “Tiểu đồng ngu dốt, mong Hoàng thượng thứ tội.”
Có Đồng Hoa mở miệng, Long Nghệ tự nhiên khó mà nói gì, y chỉ chọn vị trí rồi ngồi xuống, nhìn thân ảnh Đồng Hoa dưới ánh sáng ngọn nến lóe lên lúc ẩn lúc hiện. Tâm y đột nhiên căng thẳng hẳn lên.
Y biết Đồng Hoa có chỗ không tầm thường, nhưng diện mạo của người này, ngoại trừ trời sinh có một Quỷ nhãn, cũng không khác gì người thường.
Long Nghệ không phải không nghĩ tới việc nhờ Đồng Hoa hỗ trợ, nhưng y sợ, hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng nhiều.
Đồng Hoa châm đèn xong, khép cửa lại, mới xoay người đối mặt với Long Nghệ. Trong phòng có ánh nến, chiếu sáng một mảnh hắc ám, con ngươi kia của Đồng Hoa cũng không có vẻ đặc biệt khủng bố nữa.
“Hoàng thượng đêm khuya đến thăm, không biết có việc gì gấp?” Đồng Hoa chọn vị trí, chậm rãi ngồi xuống nói.
Long Nghệ nghĩ nghĩ, tìm từ ngữ nói, “Đồng Hoa, lần này trẫm thật sự có chuyện quan trọng muốn nhờ.”
Đế vương vừa nói ra chữ ‘nhờ’, có thể thấy được Long Nghệ đem việc này để trong lòng bao nhiêu.
Đồng Hoa rũ mi mắt xuống, nói “Hoàng thượng cứ nói, nếu là việc bần tăng có thể làm được, tất nhiên sẽ làm hết khả năng.”
Long Nghệ nghe được Đồng Hoa hứa hẹn liền yên lòng, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là nói thẳng, “Trẫm muốn gặp lại Hiền Phi.”
Đồng Hoa ngẩng đầu hỏi, “Hiền Phi?”
Long Nghệ gật đầu đáp, “Đúng là người nọ mà ba năm trước đây trẫm đã cho Đồng Hoa gặp.”
Đồng Hoa tự nhiên nghe qua việc giữa Long Nghệ và Hiền Phi, y vốn dĩ đoán rằng sau khi Hiền Phi mất đi Long Nghệ sẽ lập tức đến tìm y, lại không biết tại sao, người này lại chậm chạp đến nay mới đến.
Yêu càng nhiều, cho nên càng sợ mất đi.
Đồng Hoa mơ hồ hiểu được tâm tình của Long Nghệ, chậm rãi nói, “Hoàng thượng có từng nhớ rõ, bần tăng lúc ấy cũng đã nói với Hoàng thượng, Hoàng thượng và Hiền Phi gặp nhau, có nguyên nhân hữu duyên, nếu là ‘đồng tâm thiên tái’, liền có thể ‘vân khai minh nguyệt’.”
Long Nghệ nghe xong, bỗng nhiên cười khổ nói, “Nếu là đồng tâm thiên tái cũng được, chẳng qua những thứ gọi là nguyên nhân hữu duyên này, trẫm đợi đã ba năm, cũng không thấy hắn trở về.” Y dừng lại một chút, “Trẫm sau khi suy nghĩ hồi lâu, có lẽ Hiền Phi không thích trẫm, sao có thể đồng tâm thiên tái?”
Đồng Hoa im lặng không nói.
Long Nghệ dần dần siết chặt nắm tay, vẫn tiếp tục cười nói, “Phàm là việc gì, đều cũng có nguyên nhân. Trẫm muốn gặp lại Hiền Phi.”
Cuối cùng, y lại bồi thêm một câu.
“Trẫm không quan tâm hắn là nam hay nữ, chỉ là muốn gặp lại hắn.”
Khi y nói chuyện, chém đinh chặt sắt.
Đồng Hoa nghe được Long Nghệ nhắc đến ‘nam nữ’, con ngươi hồng sắc chợt lóe ra hào quang.
Ngày hôm sau, Kỷ Mộ Niên dẫn quân Tây Nam vào kinh diện thánh.
Đế vương ngồi ở trên long ỷ cao cao, mười hai dãy ngọc lưu ly che trước mắt, nhìn một vòng tướng sĩ trên tiền điện, đứng dậy bước xuống từ bảo điện, nâng chung hướng về phía chúng tướng sĩ đã chống lại Sở Nam xâm lấn, nhất nhất mời rượu.
Nếu luận giang sơn Phong – Sở đương thời, Long Nghệ đứng trên vạn người, hoàn toàn xứng đáng.
Kỷ Mộ Niên và Long Nghệ lần lượt nâng chén, liên tiếp uống cạn. Trên triều đường, hai người chính là quân thần.
Nhưng Kỷ Mộ Niên lại nhìn thấy, dưới mắt Long Nghệ nồng đậm vết thâm.
Y yên lặng rũ mắt xuống, cùng Long Nghệ uống xong, liền cúi đầu không nói gì.
Nguyên lai người nọ tối hôm qua lại một đêm không ngủ.
Nguyên lai, khi y rời đi, người này cũng đã tỉnh.
Kỷ Mộ Niên lẳng lặng nghĩ.
Long Nghệ nhìn thần sắc Kỷ Mộ Niên, trong lòng có điều suy nghĩ, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, y vòng qua Kỷ Mộ Niên, đi tới tướng sĩ ở phía sau y mời rượu.
Trên điện, Hoàng thượng ra lệnh Đức Phúc chuẩn bị giấy Tuyên Thành, phong Kỷ Mộ Niên làm Trấn quốc tướng quân, ban thưởng vô số, trong lúc nhất thời, Kỷ Mộ Niên nhận được vô vạn long ân, người người chúc mừng.
Trong lòng Kỷ Mộ Niên vẫn không nhịn được cười khổ.
Ban đêm, Kỷ Mộ Niên một mình độc bước ngắm nhìn phong cảnh kinh thành, kinh thành trước mặt phồn hoa rực rỡ, nhưng trong lòng lại vẫn buồn khổ khó hiểu, cuối cùng đi lên một tửu lâu, liên tục uống cạn ba vò rượu mạnh.
Trong tửu lâu còn có một người đang nhàn nhã ngồi bóc đậu phộng ăn, nhìn người ở bàn bên cạnh, một vò lại tiếp một vò, nhưng người này uống rượu, càng uống lại càng thanh tỉnh, cuối cùng khiến đôi mắt dưới làn mi anh tuấn kia cũng sinh sắc thái.
Người đang bóc đậu gọi một người ngồi cung bàn đang uống rượu ăn thịt, nói, “Tiểu Vệ, người này sao lại nhìn quen mắt như vậy?”
Người được gọi là Tiểu Vệ nghe vậy buông đũa, liếc mắt nhìn người đang uống rượu bên kia, kề sát vào lỗ tai người bên cạnh, nhỏ giọng nói, “Điện hạ, hắn chính là Kỷ Mộ Niên, đã từng chém đại hoàng tử một đao.”
Điện hạ có chút hiểu ra nói, “Hóa ra là hắn.”
Sau đó cười nói, “Một đao kia chém đại hoàng tử, bổn điện hạ nên trả thù hắn, hay là cảm ơn hắn đây.”
Y dứt lời, lại đầy hứng thú liếc mắt nhìn Kỷ Mộ Niên một cái, “Hóa ra hắn họ Kỷ.”
Tiểu Vệ gật đầu nói, “Nghe nói là hậu nhân của giang hồ đệ nhất nhân Kỷ Trì.”
Điện hạ lắc đầu cười nói, “Đến trình độ này của hắn, cũng thực thống khổ.”
Tiểu Vệ khó hiểu nhìn y.
Điện hạ nói, “Ngươi xem hắn rõ ràng đang muốn say, nhưng cố tình say không được, càng uống lại càng thanh thỉnh. Người này nội công mặc dù không bằng lão tử nhà hắn, nhưng cũng có một phen tu vi.”
Tiểu Vệ cái hiểu cái không.
Điện hạ ha ha cười vài tiếng, không nói gì nữa, lại tiếp tục bóc đậu phộng, đem hạt đã bóc để vào trong miệng chậm rãi nhai.
Mấy ngày sau, Tây Nam quân chỉnh đốn quân ngũ, trở về biên thùy.
Đại quân xuất phát long trọng, Hoàng đế ngự giá tiễn đưa, cưỡi ngựa đi đến trước mặt ba quân tướng sĩ.
Tại quân trạm trước cửa kinh thành, cờ xí tung bay, chữ ‘Phong’ màu đen đón gió phấp phới, quân lính hàng ngũ chỉnh tề xếp hàng trước mặt Long Nghệ. Long Nghệ đảo mắt nhìn một vòng chúng tướng sĩ, đội hình nhung trang, lẫm lẫm uy nghiêm, thật đúng là hảo nam nhi của Đại Phong.
Cuối cùng, ánh mắt Long Nghệ dừng lại trên người Kỷ Mộ Niên.
“Kỷ tướng quân.” Y gọi.
Kỷ Mộ Niên thúc ngựa bước ra khỏi hàng, đi đến trước mặt Long Nghệ, xuống ngựa hành lễ.
Long Nghệ nhìn Kỷ Mộ Niên một thân nhung trang, tư thế oa hùng hiên ngang, hơi rủ mắt xuống, trầm giọng nói, “Ngươi đi cùng trẫm.”
Kỷ Mộ Niên ngẩng đầu nhìn về phía Long Nghệ.
Long Nghệ cũng xuống ngựa, đi về hướng tường thành của kinh thành.
Trong lòng Kỷ Mộ Niên có chút chần chờ, nhưng vẫn cúi đầu cùng Long Nghệ bước lên bậc thang.
Long Nghệ đứng trên tường thành, giương mắt nhìn về hướng đại quân Tây Nam. Kỷ Mộ Niên đứng ở bên cạnh Long Nghệ, chờ y lên tiếng.
Qua hồi lâu, Long Nghệ mới phát ra tiếng nói, “Mộ Niên, trẫm vẫn nhớ rõ năm đó cùng với ngươi.”
Kỷ Mộ Niên hơi hơi sửng sốt.
Long Nghệ cười nói, “Khi đó trẫm cùng phụ thân ngươi tập võ, phụ thân bảo ngươi gọi trẫm sư huynh, ngươi từng cười trẫm võ công sơ cạn, không bằng một phần vạn của ngươi.” Y thản nhiên nhớ lại rồi nói, “Ngươi còn muốn cùng trẫm luận võ, khiến trẫm không có lý do mà chịu một đao.”
Việc này phát sinh lúc hai người còn trẻ, Long Nghệ rất ít khi nhắc đến, lúc này lại nói, ngược lại cũng không quá xa lạ.
Một đao kia, là nguyên nhân gốc rễ bệnh tật của y, bất quá sau khi y tỉnh lại, vẫn không trách tội Kỷ Mộ Niên.
Cũng chính khi đó, vị sư đệ bị nuông chiều đến kiêu căng này bắt đầu thay đổi.
Vì thế, y cùng Long Nghệ xuống núi, ngơ ngẩn ở lại chốn cấm cung, vượt qua một đoạn nhân sinh vốn nên hết sức tự do.
Vì thế, y thay Long Nghệ thủ hộ biên thành, đáp ứng Kỷ lão đền đáp Long thị, làm hiển hách Kỷ gia.
Kỷ Mộ Niên nghe xong lời Long Nghệ nói, trái tim lại nhảy lên một chút.
Long Nghệ vẫn còn tươi cười, “Kỳ thật vài năm nay, trẫm nhìn ra được…” Y yên lặng nhìn về phía Kỷ Mộ Niên, “Nhưng mà, trẫm vẫn đem ngươi trở thành huynh đệ của trẫm.”
Lời này sớm nên nói ra, nhưng lại đến lúc này, Long Nghệ mới nói.
Kỷ Mộ Niên trầm mặc không nói.
Vách ngăn mỏng manh rốt cục phá vỡ, nhưng vẫn không có cách nào lấy lại tâm của mình được.
Long Nghệ lại nói, “Chút bệnh cũ, Mộ Niên không cần quan tâm. Trẫm thân thể xương cốt vẫn cường tráng khỏe mạnh, Thành Phong Nam khai dược cũng rất có hiệu quả.”
Kỷ Mộ Niên cảm giác bản thân căn bản nói không nên lời.
Long Nghệ tiếp tục nói, “Hoàng tử của Nam Sở, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Y trầm ngâm nói, “Lần này đi Tây Nam, gian nan hiểm trở, trẫm hy vọng Mộ Niên hảo hảo chiếu cố bản thân.”
Kỷ Mộ Niên mím chặt môi dưới, do dự một lúc, mới nói, “Hoàng thượng cũng phải chú ý long thể.”
Long Nghệ cười nhẹ, đảo mắt nhìn về phía quân mã trước tường thành.
Kỷ Mộ Niên trầm mặc nửa ngày, vẫn không thấy Long Nghệ lên tiếng, cuối cùng trầm mặc xoay người đi xuống tường thành.
Đại quân ra lệnh, chỉnh tề xuất chinh.
Long Nghệ đứng trên thành cao, dù có trăm dặm giang sơn, lại giấu không được cô đơn cùng tịch liêu trong thần sắc.
Ban đêm.
Buổi lễ truy điệu trong nhà tang lễ không có một bóng người, chỉ có một khối thi thể đặt ở giữa hội trường.
Trên thi thể mặc quân trang, dung nhan tuấn tú, lẳng lặng nằm giữa những đóa hoa.
Ở chính giữa những đài tưởng niệm, có đặt một khung ảnh, người trong ảnh nét mặt lộ ra nụ cười, tươi cười ngại ngùng.
Người này khi chấp hành nhiệm vụ bị bắn một phát súng, ngay cả khi đã phẩu thuật lấy đầu đạn trong trái tim ra, nhưng mất máu quá nhiều, tuy rằng bệnh viện đã cố gắng cứu chữa, nhưng cuối cùng vẫn mất đi sinh mệnh.
Tại hội trường lễ truy điệu, đội trưởng của đại đội Lôi Đình dẫn toàn bộ đội viên đến viếng.
Lúc ban đêm, khi tất cả những người đến viếng đều dần dần rời đi, nhân viên gác đêm tiễn bước một nhóm người đến truy điệu cuối cùng, ngón tay đặt bên trên những đóa hoa của thi thể trong quan tài hơi hơi cử động.
Thi thể này đã đặt ở đây hai ngày, lạnh lẽo cứng ngắc, lúc này cử động, nếu nhân viên gác đêm phát hiện, tất nhiên sẽ bị hù dọa không nhẹ.
Nhưng cũng chỉ cử động một cái.
Qua hồi lâu, tay của thi thể lại giật giật, biên độ cử động lúc này có chút lớn hơn, ngón tay hơi hơi co lại.
Nhưng thoạt nhìn có chút chậm chạp.
Sau đó, mí mắt thi thể giật giật, tựa như con ngươi bên trong đang chuyển động.
Rất đau.
Chung Túc chỉ cảm thấy ngực rất đau, tựa như bị đánh xuyên qua vậy.
Hắn còn đang nghiêm túc nghĩ, bản thân là bị tên bắn vào bụng. Trên mũi tên kia có móc câu, nếu rút ra, tất nhiên sẽ phá rách ruột hắn.
Cho nên hắn khẳng định đã chết.
Nhưng hiện tại cảm nhận lại thay đổi sâu sắc, tình huống tựa như là lần đầu tiên mình chết đi vậy.
Không phải là, hắn lại biến trở về thân nam nhân chứ?
Hắn trở về thân thể vốn dĩ của mình…
Hắn nhíu nhíu mày.
Cơ mặt cứng ngắc.
Hắn cố sức mở mắt ra.
Ánh sáng đâm vào mi mắt, là đèn huỳnh quang đã lâu chưa thấy.
Chung Túc nheo nheo mắt lại.
Hắn thử cử động thân mình. Âm thầm vận lực, rốt cục cử động toàn bộ các đốt ngón tay, chậm rãi từ trong quan tài ngồi dậy.
Trước mắt có một đoàn bóng đen mơ hồ mở ra.
Hắn không thể nào nhìn rõ ràng, nâng tay đặt lên trán, ý đồ ngăn trở ánh sáng đèn huỳnh quang rọi xuống.
Bóng đen càng lúc càng mở rộng, càng tiến đến gần, ẩn ẩn có chứa một loại lực hút nào đó.
Chung Túc cảm giác thân thể của mình chậm rãi bị bóng đen nuốt chửng, từ chân đến thắt lưng, lại đến ngực, từng chút từng chút cắn nuốt.
Cuối cùng, lên đến đầu.
Trước mắt Chung Túc lại một lần nữa lâm vào một mảnh tăm tối.