Nhưng lời nói tự nhiên hào phóng của Thành Phong Nam, Chung Túc cũng không thể phản bác điều gì, đành phải tìm vị trí ngồi xuống, giơ tay ra cho Thành Phong Nam bắt mạch.
Thành Phong Nam phủ khăn lụa lên trên cổ tay Chung Túc, thế này mới đặt tay lên tay hắn, nghiêm túc chẩn mạch.
Sau đó y hơi hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Chung Túc.
Chung Túc cũng đang tròn mắt nhìn y.
Thành Phong Nam lại cẩn thận xem mạch mấy lần, thế này mới buông tay nói, “Nương nương, thứ vi thần cả gan hỏi một câu.”
Thấy Thành Phong Nam như thế, Chung Túc không yên lòng, chần chờ hỏi, “Thái y có gì muốn hỏi?”
Thành Phong Nam nói, “Nương nương, hôm qua Hoàng thượng nói khi ngài cùng với nương nương ân ái, không có chút ấn tượng, không biết đêm qua nương nương cảm giác thế nào?”
Đề cập đến vấn đề xấu hổ này, sắc mặt Chung Túc trước xanh sau đỏ, cuối cùng nhíu mày nói, “Ta… Ta quả thật cũng không nhớ rõ là tình huống gì.”
Thái y trẻ tuổi lại lâm vào trầm tư.
Chung Túc hỏi, “Thái y, thân thể của ta có vấn đề sao?”
Thành Phong Nam nhìn bộ dáng của Chung Túc, cười nói, “Nương nương không sao, chẳng qua thân mình không hảo hảo điều dưỡng, hơi thở có chút yếu.” Tuy rằng y nói thế, nhưng sắc mặt không quá thoải mái, cuối cùng vẫn là nói, “Hạc Thái y cũng từng chẩn mạch cho nương nương, khi thần đến xem lại ghi chú chẩn đoán, thân thể nương nương cũng không tốt hơn. Hoàng thượng cũng đã ban thưởng cho nương nương không ít thuốc bổ, nương nương nên dùng thường xuyên mới được.”
Y ngụ ý, là hôm qua cũng không có chuyện gì phát sinh, chẳng qua là nói Chung Túc thể nhược, vì ngày xưa không điều trị cẩn thận.
Chung Túc tự biết thân thể tốt xấu thế nào, nhất là ngày ấy lưng cõng Long Nghệ leo xuống vách núi, khí hiếu thiếu hụt rất nhiều, nghe Thành Phong Nam nói như thế, cũng không nói gì nữa.
Thành Phong Nam nói, “Hoàng thượng nói tối hôm qua ngửi được mùi thơm lạ lùng, nương nương có thể cho xem xét bên trong một chút được không?”
Chung Túc sửng sốt, hắn tự đuổi Hoàng đế ra khỏi tẩm cung, cũng không cho người khác tiến vào, ngay cả cung nữ Hoa Kết luôn bên cạnh cũng không để cho nàng vào quét tước, lúc này trong tẩm gian vẫn loạn thành một đoàn.
“Nương nương, việc này nghiêm trọng, không thể hàm hồ.” Thành Phong Nam nói.
Chung Túc gật đầu, để Thành Phong Nam đi vào, còn mình ở lại bên ngoài chờ.
Thành Phong Nam đi vào trong kiểm tra một vòng, đánh giá một phen tàn tích trên giường, thế này mới đẩy cửa tẩm gian, đi ra ngoài.
Chung Túc do dự hỏi, “Thái y, việc này có phải có người gây khó dễ hay không?”
Thành Phong Nam nói, “Tuy là cổ quái, nhưng thần còn chưa tìm được nguyên nhân.”
Chung Túc rũ mắt xuống suy ngẫm một lúc, đưa hà bao trước đó Thụ Phi cho hắn ra, nói “Thái y, ngươi xem hà bao này có phải có điều cổ quái hay không?”
Thành Phong Nam thế này mới cầm lấy hà bao, nhíu mày ngửi ngửi.
Trên mặt y không có biểu tình gì, trong lòng lại có đáp án.
Sau một lúc lâu, y mới nhìn Chung Túc nói, “Nương nương, thứ thần vô năng, trước mắt còn chưa tìm được chỗ kỳ quái.” Y dừng một chút nói, “Bất quá phàm là hà bao, nhất định sẽ để mấy loại hương liệu, nương nương nếu đáp ứng, có thể cho thần mang về Thái y viện hảo hảo kiểm tra hay không?”
Chung Túc nói, “Hà bao là Thục Phi tặng cho ta, Thái y cứ việc mang đi kiểm tra.”
Thành Phong Nam gật đầu ứng lời, lại liên tục căn dặn Chung Túc hảo hảo điều trị, thế này mới rời khỏi Nghi Hi viên.
Y rời khỏi Nghi Hi viên chưa được vài bước, liền nhìn thấy một người ngồi trên ghế đá trong hoa viên bên ngoài Nghi Hi viên, mặc một kiện áo khoác lông chồn, phía sau đứng một vị công công, phẩm giai thân phận cực cao.
Thành Phong Nam nhanh chóng tiến đến bái kiến, “Hoàng thượng vạn tuế.”
Long Nghệ hạ triều liền đến chỗ này đợi, nhìn thấy Thành Phong Nam đi ra, mới cảm thấy mỹ mãn ôm lấy ấm lô trong lòng nói, “Bình thân đi.”
Thành Phong Nam đứng lên.
“Điều tra thế nào?” Long Nghệ hỏi thẳng.
Thành Phong Nam trả lời, “Chỗ Thục Dung nương nương trước mắt có điều không rõ.” Y giương mắt nói, “Vi thần học nghệ không tinh, thật khó điều tra nguyên nhân chuyện này.”
Long Nghệ nheo nheo hai mắt, nói “Ngay cả ngươi cũng tra không ra…”
Trong lòng Long Nghệ chuyển chuyển vài vòng, Thành Phong Nao là thần y, nhưng ngay cả y cũng nhìn không ra manh mối, rốt cục là mình đa nghi hay là bị người ám toán còn không thể tự biết?
Hoàng đế nghĩ như vậy, Thành Phong Nam lại nói, “Hoàng thượng, thần mặc dù tra không ra nguyên nhân sự tình, nhưng Thục Dung nương nương có đề cập với thần một việc.”
Long Nghệ hỏi, “Nói gì?”
Thành Phong Nam nói, “Thục Dung nương nương nói, Thục Phi nương nương từng tặng cho nàng một hà bao.” Y lấy hà bao ra, dâng lên cho Hoàng đế xem.
Long Nghệ rút một bàn tay từ trong ấm lô ra nhận lấy hà bao, đặt trước mắt nhìn, cuối cùng nói, “Hà bao này là túi hướng, mà trong túi lại không có hướng, quả thật cổ quái.”
Bất quá hà bao nay nếu Chung Túc không lấy ra, ai cũng không biết có thứ này tồn tại. Nghĩ đến Chung Túc hẳn cũng hoài nghi động cơ của Thục Phi, mới cố ý báo cho Thành Phong Nam biết, để y hảo hảo điều tra.
Hoàng đế nghĩ như vậy, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống hơn phân nửa.
Người nọ hẳn cũng là nhất thời mất bình tĩnh, mới đuổi y ra khỏi Nghi Hi viên. Đợi đến tối nay, lại đến Nghi Hi viên bồi tội một phen, nàng hẳn cũng sẽ không nổi giận nữa.
Lần đầu tiên Long Nghệ cảm thấy, khổ nhục kế kỳ thật cũng rất có tác dụng.
Đặc biệt sau khi rơi xuống vực, thái độ của nữ nhân này đối với mình rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Trong lúc y suy nghĩ, Thành Phong Nam đã tiếp thu ý tứ của Long Nghệ, “Hoàng thượng nói rất chính xác, thần đúng là hoài nghi, nương nương và Hoàng thượng đêm đó trúng một loại độc cực mạnh, độc này bay hơi rất nhanh, trong một đêm sẽ không tìm thấy dấu vết.”
Long Nghệ còn đang suy nghĩ buổi tối phải khuyên giải an ủi Chung Túc như thế nào, lúc này nghe Thành Phong Nam nói, trong lòng lập tức cả kinh.
Y rũ mắt xuống hỏi, “Độc cực mạnh?”
Thành Phong Nam nói, “Tuy là kịch độc, nhưng đối với Hoàng thượng và nương nương cũng không ảnh hưởng gì.”
“Độc tính thế nào?” Long Nghệ càng nghe Thành Phong Nam nói, trong lòng càng thêm lo âu, ẩn ẩn nảy lên dự cảm bất an.
Thành Phong Nam biết tính tình Hoàng đế, nếu không biết dược tính của độc này, trong lòng phỏng chừng lúc nào cũng lo lắng. Y trầm ngâm một hồi, tìm đúng từ ngữ, thế này mới mở miệng nói, “Độc này rất ít người biết, thần cũng chỉ từng xem được trên một quyển sách. Độc này tên là ‘Anh đề’, nếu Thục Dung nương nương đêm qua cùng Hoàng thượng ái ân mà không dựng dục, sẽ vô sự; nhưng nếu Thục Dung nương nương có thai, chỉ sợ Hoàng tử sẽ có dị tật, là một quái thai.”
Tay Long Nghệ siết lại, ánh mắt dần dần co rút.
Thành Phong Nam dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Độc ‘Anh đề’ rất mãnh liệt, nếu Thục Dung nương nương nửa chừng sảy thai, sợ là cả đời cũng không thể sinh dục được nữa.”
Thái y còn đang tiếp tục nói, nhưng Long Nghệ đã không còn nghe nổi.
Bên ngoài gió lạnh vẫn htooi, Hoàng đế chỉ cảm giác những nơi gió thổi qua, đều là lạnh như băng, đếu cuối cùng, ngay cả hai tay có mang theo ấm lô, vẫn cảm thấy như xuyên qua một tầng băng.
Chung Túc ở trong phòng ngây người một lúc, mới gọi Hoa Kết đi vào chỉnh lý lại căn phòng.
Hắn đã thu thập thỏa đáng đại bộ phận các thứ rồi, Hoa Kết đi vào, đơn giản là bảo hạ nhân thay đệm giường, tẩy chăn mà thôi.
Hoa Kết luôn luôn nhìn một cách tinh quái, lúc sửa sang lại giường nhìn thấy dấu vết trên giường, cười nói, “Kỹ năng của nương nương thật sự là rất tốt.”
“…”
Chung Túc bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hoa Kết một cái, trầm mặc không nói lời nào.
Đợi đến buổi tối, Long Nghệ có được lúc không đến Nghi Hi viên. Chung Túc nghe Hoa Kết thăm dò trở về nói, Hoàng đén đêm nay ở trong cung Thục Phi.
Chung Túc cũng không có ý kiến gì, chỉ là lăng lăng ngồi đối diện với ánh nến trong phòng ngẩn người.
Ánh nến cháy vững vàng, đến lúc nến tàn, Chung Túc liền cầm kéo, cắt đi một đoạn sáp.
Cắt tới cắt lui gần mười lần, cuối cùng Hoa Kết mở miệng nói, “Nương nương cũng đừng tức giận, Hoàng thượng tuy rằng hôm nay đến cung Thục Phi, nhưng vẫn sủng nương nương nhất.”
Chung Túc nghe xong, nhíu mày nhìn về phía Hoa Kết.
Hắn nhìn Hoa Kết nửa ngày, mới mờ mịt cười nói, “Ta không suy nghĩ việc này.”
Hoa Kết nhìn đôi mắt không có tiêu cự của Chung Túc, nhíu mày nói, “Nô tỳ là thấy nương nương rầu rĩ không vui, dường như có tâm sự.”
Chung Túc rũ mắt cười nói, “Thật đúng là có tâm sự.” Hắn buông cây kéo trong tay, từ chỗ ngồi đứng lên, mở một cánh cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, thật lâu sau mới nói, “Ta suy nghĩ, ta không phạm người, vì sao luôn có người phạm ta?”
Ngón tay hắn bấu vào bên cửa sổ, đốt ngón tay gần như trắng bệch.
Hoa Kết không rõ Chung Túc đang nói gì, chỉ nhìn theo bóng dáng Chung Túc. Buổi tối hôm nay gió có chút lớn, vù vù thổi vào, tóc mai Chung Túc tán loạn, vài lọn tóc đen bay lên. Dưới ánh sáng không rõ của ngọn nến, nhoáng lên từng đợt bóng tỏa trong phòng, không thể nhìn rõ ràng.
Cuối cùng, Hoa Kết nói, “Nương nương chớ để trúng gió, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Chung Túc khẽ nghiêng đầu.
Hắn vừa nghiêng đầu, mấy điểm màu trắng nhẹ nhàng đáp lên trên mái tóc đen, Hoa Kết ‘A’ một tiếng, nói “Nương nương, có phải hạ tuyết rồi hay không?”
Cung nữ vừa nói xong, ngoài cửa đột nhiên ‘kẽo kẹt’ một tiếng. Một bóng người nhanh chóng tiến vào, thở ra một hơi hàn khí.
Ban đêm khi mở cửa tẩm cung đều phải thông báo, lúc này vô thanh vô tức tiến vào một người, thật là có chút đột ngột.
Nhưng lúc này quang minh chính đại đứng trong phòng Chung Túc, cũng chỉ có một người.
Hoa Kết đầu tiên là cả kinh, sau đó quỳ xuống nói, “Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng.”
Long Nghệ vẩy vẩy tuyết rơi trên áo choàng, nói “Đứng dậy đi. Trẫm còn nghĩ rằng trễ thế này, Tiểu Túc hẳn là đã sớm ngủ.” Y nói xong, nhíu nhíu mày, “Ngươi thật đúng là không sợ lạnh.”
Hoa Kết nhanh chóng đứng dậy giúp Chung Túc đóng cửa sổ, lui xuống.
Chung Túc nói, “Đã trễ như vậy, Hoàng thượng sao còn đến đây.”
Long Nghệ cười nói, “Thật sự không nhịn được, mới đến nhìn một chút.”
Cuối cùng, y giải thích, “Trẫm cũng không cố ý đến chỗ Thục Phi, bất quá về sau nàng ta sẽ không đến làm phiền ngươi nữa.”
Ngụ ý, y đã giúp Chung Túc giải quyết Thục Phi.
Chung Túc tuy rằng đã đoán trước, nhưng lúc này nghe xong, cũng là trầm mặc đi đến bên cạnh ngọn nến, cắt đi một đoạn sáp tàn.
Long Nghệ nhanh chóng đi đến sau lưng Chung Túc, từ phía sau ôm chặt thân thể hắn, nói “Trẫm sắp lạnh chết rồi, Tiểu Túc ngươi cũng nên hảo hảo ủ ấm cho trẫm.”
“…”
Chung Túc buông kéo, nói “Ta sẽ không dỗ người khác.”
“…” Long Nghệ hít hít mũi, nói “Vậy Tiểu Túc hẳn là giúp trẫm làm ấm chăn chứ.”
Chung Túc đang muốn nói gì đó, lại bị Long Nghệ một phen ôm lấy, đi đến bên giường.
Sau đó, Long Nghệ nhẹ nhàng ôn nhu đặt Chung Túc lên giường, tự cởi ngoại bào, liền kéo đệm chăn lên, chui vào trong ổ chăn, cọ cọ thân thể Chung Túc, ôm lấy thắt lưng hắn, kéo hắn vào trong ngực mình.
Thân thể Chung Túc cương cứng, không biết nên làm gì.
Long Nghệ tựa cằm lên trên đỉnh đầu của Chung Túc, nói “Tiểu Túc, trẫm về sau sẽ không để cho người trong hậu cung thương tổn ngươi nữa.”
Chung Túc rũ mắt xuống.
Long Nghệ lại nói, “Tiểu Túc, trẫm suy nghĩ thật lâu, trẫm thích ngươi.”
Chung Túc cảm giác tim mình đập nhanh hơn, gần như sắp nhảy ra ngoài.
“Ta thật sự thích ngươi.” Lần này Long Nghệ không xưng bằng trẫm khi nói chuyện, ngược lại dùng xưng hô bình thường nhất.
Chung Túc không biết nên nói gì, đành phải ngậm miệng im lặng.
Long Nghệ lại nói, “Tiểu Túc, ngươi là ái phi duy nhất của trẫm.”
Chung Túc nghĩ, nếu là thiên trường địa cửu, người này còn có thể nói với hắn như vậy hay không.
Long Nghệ kéo ra khoảng cách giữa mình và Chung Túc, đôi mắt nhìn chăm chú vào mắt Chung Túc, chậm rãi cười nhẹ nói, “Ái phi có tâm nguyện gì, không bằng nói cho trẫm nghe một chút?”
Chung Túc cũng nhìn vào mắt Long Nghệ, nhớ lại những chuyện trong quá khứ, lại nhìn thân ảnh của mình trong mắt y, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh ngàn dặm sông dài của quê hương cố quốc.
Bản thân vẫn là thích hợp với thế giới như vậy.
Trong lúc nhất thời tâm phiền ý loạn, Chung Túc thẳng thắn nói, “Chung Túc cũng không có tâm nguyện gì, chỉ cầu một cương vị công tác ở biên cương, bảo vệ an bình quốc gia xã tắc.”
Long Nghệ không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nhướng nhướng mày vui vẻ nói, “Không ngờ ái phi trí tuệ rộng, ngược lại có thể so với chí hướng nam nhi như ta.”
Chung Túc nghe xong, chớp mắt đánh gãy lời Long Nghệ, nghiêm nghị nói, “Hoàng thượng, nếu ta không phải là nữ tử thì sao…”
“Nếu ái phi không phải nữ tử…” Long Nghệ nhẹ nhàng nở nụ cười, “Nếu ái phi không phải nữ tử, trẫm sẽ xem ái phi như nữ hài (bé gái) mà mọi cách yêu thương.”
“…” Chung Túc không nói gì, nghe được hai chữ ‘nữ hài’, chỉ cảm thấy trong lòng một trận rét run.