Qua một lúc lâu, Kỷ Mộ Niên mới nghe được trong điện Hoàng đế lên tiếng gọi. Y hít sâu một hơi, một lần nữa đi vào Dưỡng Tâm điện.
Y phục của Chung Túc có chút không chỉnh tề, trên mặt nét ửng đỏ chưa lui, lúc này nghe được Hoàng đế đột nhiên gọi Kỷ Mộ Niên, mới nhận ra người này vừa rồi sợ là nhìn thấy bộ dáng hôn môi đáng xấu hổ kia giữa mình và Long Nghệ.
Hắn nhanh chóng dùng tay áo lau nước bọt trên mặt, càng lau càng vội, mà trên mặt lại càng thêm ửng hồng, ngay cả lỗ tai và cổ cũng đều đỏ bừng tựa như bị thiêu cháy.
Kỷ Mộ Niên nhìn Long Nghệ, im lặng không nói.
Long Nghệ nghiêng đầu nói, “Tiểu Túc, ngươi trước tới tiền sảnh đợi đi.”
Chung Túc nghe vậy tựa như được cứu vớt một phen, vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài.
Lúc này đến phiên Kỷ Mộ Niên ở bên trong, Chung Túc ở bên ngoài ngắm trời xanh mây trắng.
Kỷ Mộ Niên đem việc sắp xếp cấm vệ quân và ảnh vệ canh chừng Lâm Thắng cung bẩm báo cho Long Nghệ, dừng lại một chút nói, “Hoàng thượng, thần thu được mật tính, Chấn võ tướng quân đã từ tây nam chạy đến kinh thành, qua mười ngày nữa sẽ đến.”
Long Nghệ cười nói, “Lúc này vừa lúc thu hồi Hổ phù trong tay hắn.” Thời điểm y nhắc tới Hổ phù rõ ràng tạm dừng một chút, lại nói, “Mộ Niên, Binh bộ bên kia, rèn luyện thế nào?”
Kỷ Mộ Niên há miệng thở dốc, lại không phát ra một chút thanh âm, cuối cùng ngậm miệng lại đứng đó.
Long Nghệ khẽ hạ mi mắt nói, “Trong cung có Dạ Ưng bảo hộ trẫm, ngươi không cần lo lắng.”
Kỷ Mộ Niên cười khổ nói, “Thần hiểu được.”
Cuối cùng, y cúi đầu nói, “Gia phụ bảo Mộ Niên rời núi, liền mong một ngày Mộ Niên có thể trở nên nổi bật, làm rạng rỡ tổ tông Kỷ gia.” Những lời này tựa hồ là nói cho Long Nghệ nghe, cũng là nói cho bản thân y nghe. Sau khi y nói xong những lời này, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt đã trở nên trong suốt tự nhiên, nói “Hoàng thượng bất kể quá khứ của thần, ban cho thần cơ hội, Mộ Niên cảm động đến rơi nước mắt, nhất định sẽ cúc cung tận tụy, chết cũng không từ nan.”
Long Nghệ trầm mặc nhìn người trước mắt, cuối cùng mới nói.
“Như vậy, rất tốt.”
Từ nay về sau, Dạ Ưng dần dần tiếp nhận mọi việc của Kỷ Mộ Niên ở trong cung. Mà Long Nghệ đối với tin tức Hàn Tu Nghi chết bất đắc kỳ tử ở Nghi Hi Viên cũng không còn phong bế nữa.
Thục Phi và Đức Phi đối với việc của Hàn Tu Nghi có điều nghi kỵ, tự mình đi đến Nghi Hi viên muốn gặp Chung Mỹ nhân, hỏi thăm chút manh mối sự tình. Nhưng Chung Mỹ nhân ngược lại vẫn không ở bên trong tẩm cung của mình, mà thái độ của Huyên Quý Phi ngày xưa luôn cả vú lấp miệng em cũng khác thường, cả ngày ở trong Lâm Thắng cung, đối với việc này chẳng chút quan tâm.
Hoàng đế cũng chỉ ra lệnh, nói là sẽ tra rõ việc này.
Không lâu sau đó, trong cung liền truyền ra lời đồn, nói Chung Mỹ nhân mới được sắc phong gần đây ôm hận Hàn Tu Nghi, đồng thời hạ độc sát hại Tu Nghi nương nương, sau khi sự việc xảy ra bị Hoàng thượng và Quý Phi bắt được nhốt lại, chỉ chờ cho Hàn Thiên Khiếu phụ thân của Hàn Tu Nghi một cái công đạo.
Trung tâm của lời đồn, Chung Mỹ nhân vốn không thấy bóng dáng lúc này lại ở trong Dưỡng Tâm điện cùng đương kim Thánh thượng mắt to trừng mắt nhỏ.
Nến đỏ lung lay, trên giường lớn trong điện, bên ngoài là Hoàng đế, bên trong là Chung Túc.
Hoàng đế lần này ngủ khá sớm, khó có được lúc không phải cầm một đống tấu chương mà phê duyệt, chỉ là hai tay để ra sau gối nằm, nhíu mày nhìn Chung Túc.
“Tiểu Túc, trẫm vẫn rất kì quái, cùng trẫm làm chuyện đó, rất khó khăn sao?”
Chung Túc nằm thẳng tắp, có chút phòng bị nhìn Hoàng đế nói, “Nếu Hoàng thượng bị người khác đặt ở dưới thân, cảm giác như thế nào?”
Lời này của hắn đại nghịch bất đạo, Hoàng đế nghe xong lập tức nhíu mày nói, “Làm càn!”
“…” Chung Túc chỉ là bĩu môi.
Một lúc sau, Hoàng đế trầm giọng nói, “Trẫm là nam nhân.”
Chung Túc nói, “Chuyện mình không muốn, đừng ép người khác làm.”
Hoàng đế nhìn chằm chằm Chung Túc nửa ngày, vui cười nói, “Cái gì mà mình muốn hay không muốn, ái phi là nữ nhân của trẫm mà.”
Chung Túc biết đối thoại giữa hai người vĩnh viễn luôn chệch hướng như vậy, đơn giản nhắm mắt lại.
Long Nghệ thấy người này nhắm mắt, qua nửa ngày cũng không có dấu hiệu mở ra, trong lòng không khỏi động, lấy tay lén lút chuyển động thân mình, nhích sát về hướng nữ nhân bên kia một chút.
Lúc y vừa chuyển động đến bên người Chung Túc, đôi mày của Chung Túc bỗng nhiên nhíu lại.
Ánh mắt Hoàng đế luôn thời thời khắc khắc chú ý động tác của Chung Túc, lúc này thấy Chung Túc có hành động khác thường, lập tức dừng lại động tác, không dám đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ).
Chung Túc chỉ là nhíu mày, nhưng không mở mắt ra, lẳng lặng nằm ở trên giường nói, “Chung Túc biết Hoàng thượng vẫn hoài nghi việc ta không phải là Kì Phi.”
Long Nghệ lại càng không thể động, đề tài vẫn vô cùng mẫn cảm, tuy rằng y từng hứa với Chung Túc rằng mình tin Chung Túc không phải Kì Phi, nhưng trong lòng quả thật vẫn còn nghi ngờ.
Chung Túc nghĩ nghĩ rồi nói, “Hoàng thượng, thân thể này quả thật là thân thể của Lâu Kì, nhưng Chung Túc ta chỉ là một cô hồn dã quỷ, sai sót ngẫu nhiên mà tá thi hoàn hồn (mượn xác hoàn hồn)ở thế gian này.” Hắn thấy Hoàng đế không có động tĩnh, tự cố tự địa nói tiếp, “Hoàng thượng, kiếp trước Chung Túc vốn là nam nhân.”
Ánh mắt Long Nghệ chớp chớp.
Lại chớp chớp.
Chung Túc một hơi nói xong, thế này mới mở mắt ra. Hắn vừa mở mắt, nhìn thấy Long Nghệ đột ngột xuất hiện ở trước mắt hắn, liền bị hù cho nhảy dựng.
Nhưng lần này Long Nghệ ngược lại rất an phận, chớp mắt một cái rồi hỏi, “Tá thi hoàn hồn?”
“Kiếp trước khi Chung Túc chấp hành nhiệm vụ bị người khác bắn một phát súng trúng tim, sau khi tỉnh lại, đã ở trong cơ thể Kì Phi.”
“À―” Long Nghệ gật gật đầu, lại chớp chớp mắt mấy cái.
‘Thương’ sao có thể bắn được chứ, thương không phải dùng để đâm sao?
() Từ 枪 /qiàng/ ở đây vừa có nghĩa là súng, vừa có nghĩa là cây thương, cho nên Long ca mới hiểu lầm.
Long Nghệ cái hiểu cái không cân nhắc những lời Chung Túc nói, lại hỏi, “Nam nhân?”
Chung Túc nhịn xuống cảm xúc muốn kéo ra một phần khoảng cách mặt đối mặt giữa mình và Long Nghệ, còn nghiêm túc trả lời, “Hoàng thượng, kiếp trước Chung Túc là nam nhân hàng thật giá thật.”
“Khó trách…” Long Nghệ lúc này đã hiểu hơn phân nữa, thế này mới đột nhiên cười nói, “Người Nam quốc tính cách luôn luôn cổ quái, trẫm cũng hiểu được Tiểu Túc có chút thời điểm không được tự nhiên.”
“…”
Chung Túc nghĩ, đây là cái thể loại gọi nồi không thành nồi nước gì vậy chứ…(đại loại là nói gà hóa vịt)
Vì cái gì người này lại nghe nam nhân thành người Nam quốc?
Chung Túc cường ngạnh hít vào một hơi, cố gắng khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, mở miệng nói, “Hoàng thượng…”
Hắn vừa mở miệng, chỉ cảm thấy đầu Long Nghệ toàn bộ cúi thấp xuống.
“Hoàng thượng, ta thật sự là nam nhân, không phải Hoàng thượng nói cái kia… Hm hmm…”
Long Nghệ cảm thấy mỹ mãn nhìn đôi mắt tràn ngập sương mù của Chung Túc, thế này mới buông miệng Chung Túc ra, buồn cười nói, “Tiểu Túc có là người Nam quốc hay không không quan trọng, Tiểu Túc hiện tại là người Phong quốc ta, là phi tử của trẫm, trẫm sẽ hảo hảo thương ngươi.”
“…” Bờ ngực Chung Túc kịch liệt phập phồng, bởi vì nụ hôn sâu đến hít thở không thông vừa rồi làm cho suy nghĩ gần như trống rỗng, hai mắt mê ly nhìn Long Nghệ, tiếng nói cũng theo đó mà trở nên ám ách, “Hoàng thượng, ta, ta thật là…”
Long Nghệ cười ha ha nói, “Trẫm hiểu được mà.”
“Ta thật sự là nam nhân mà.” Chung Túc một hơi hét lên, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.
Ha ha, ái phi của y sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Long Nghệ vẫn như cũ cười ha hả nhìn bộ dạng Chung Túc có miệng mà không thể nói, trong mắt bỗng nhiên dâng lên vô hạn nhu tình.
Nếu nữ nhân này thật sự không phải Kì Phi, người này thật sự như lời nàng nói là tá thi hoàn hồn vào thân thể Kì Phi, người này thật sự chính là Chung Túc luôn biểu hiện vô cùng nghiêm túc ở trước mắt y, bản thân còn ngại gì mà không đối nàng sủng ái hơn một chút?
Nhìn thật sâu người trước mắt, Long Nghệ có chút ngẩng người, giơ tay sờ sờ vị trí trái tim của mình.
Thì ra là thế.
Hoàng thế thẫn thờ nghĩ.