Ngày thứ hai, kế toán tư quả nhiên cho một nhũ mẫu đến Nghi Hi viên.
Nghi Hi viên chỉ là một cung điện nhỏ, so với Lâm Thắng cung của Huyên Quý Phi quý phái không bằng, so với Đoan Thụy cung của Thục Phi xoa hoa không bằng, so với Minh Nguyệt hiên của Hàn Tu Nghi thanh lệ không bằng, nhưng khoảng cách của nó đến Dưỡng Tâm điện của Hoàng đế lại không xa, tọa tại vị trí đông bắc của trung tâm cung cấm, cách tường vây phía đông và phía bắc một đoạn khoảng cách khá xa.
Ban đêm hôm qua, thống lĩnh cấm vệ Kỷ Mộ Niên lại sai một tiểu đội cấm vệ quân, tăng cường tuần tra đối với Nghi Hi viên. Chung Túc vừa được người ta giải thoát trói buộc, bị đưa đến chỗ cung nữ ép buộc qua lại không bao lâu, đã len lén đi ra ngoài cung, lại bị cấm vệ quân lập tức ngăn trở lại.
“Nương nương, Hoàng thượng có chỉ, người của Nghi Hi viên không thể ra ngoài, thỉnh nương nương thứ tội.” Cấm vệ quân ở cửa cung điện tận chức tận trách, thành thành khẩn khẩn quỳ trên đất nói.
Đầu tiên Chung Túc bị cấm vệ quân trước mắt quỳ xuống hù đến nhảy dựng, sau đó lại giận tái mặt, trong đầu thoáng hiện cái người trên đầu đội mũ miện kia, một thân long bào hắc huyền, bộng dáng nhìn hắn vui cười, nhịn không được vừa tức lại vừa giận.
Hắn biết bản thân không phải đối thủ của người này, đành phải quay trở về.
Cứ như thế, Chung Túc trằn trọc qua một đêm, trời vừa hửng sáng đã bị cung nữ sờ trên sờ dưới từ đầu tới chân rửa mặt một lần. Ngược lại thời điểm chải đầu lại thoải mái hơn không ít.
Mái tóc dài của nữ nhân hiện tại khiến Chung Túc gặp phải rất nhiều phiền não, trước đó ở Thọ Di cung mấy chuyện này đều là Nhược Thanh và Nhạc Bích giúp hắn chuẩn bị, lúc này cung nữ giúp hắn chải tóc hiển nhiên so với hai người trước có kinh nghiệm hơn nhiều, động tác chải tóc vừa nhè nhàng lại dịu dàng, khiến Chung Túc không cần phải chịu đựng thống khổ bởi vì thắt tóc mà bị người ta kéo muốn rách da đầu.
Chung Túc lặng yên nhìn dung nhan trong gương, thấy cung nữ vừa muốn vẽ loạn trang điểm trên mặt mình, liền nghiêng đầu đứng dậy tránh né.
Lúc trước hắn bất đắc dĩ mới dùng son phấn vẽ lung tung trên mặt mình, hiện tại thân phận đã bại lộ, cũng không còn nhất thiết phải trang điểm nữa.
Nhưng ngược lại cung nữ bên cạnh kinh ngạc không ít, nhanh chóng quỳ xuống đất nói, “Nô tỳ hầu hạ không chu toàn, mong nương nương thứ tội.”
“…” Chung Túc trầm mặc một hồi, nhíu mày nói, “Ta chỉ là không muốn trang điểm, không có ý trách ngươi.”
Cung nữ nghe được lời này, ngược lại không còn sợ hãi như trước nữa, ngẩng đầu lên nhìn Chung Túc, thật cẩn thận nói, “Nương nương vốn dĩ xinh đẹp, nhưng nếu thêm chút son phấn, sẽ càng thêm khuynh quốc khuynh thành, Hoàng thượng sẽ càng thích hơn.”
“…”
Khuynh quốc khuynh thành thì có lợi ích gì?
Hoàng thượng thích lại càng có lợi ích quỷ gì?
Mi tâm Chung Túc nhăn càng sâu nói, “Không cần, cứ như vậy đi.”
“…” Cung nữ không còn lời nào để nói, cũng không dám khuyên can nữa, đành phải tiếp tục quỳ.
Chung Túc thấy bộ dạng của nàng, đành phải bồi thêm một câu, “Ngươi đứng lên trước đi, không cần quỳ nữa.”
Cung nữ thế này mới đứng lên, đi ở bên cạnh Chung Túc, đưa tay đỡ lấy hắn.
Chung Túc tự nhận bản thân không mảnh mai, lúc này bị người ta hầu hạ như vậy, trong lòng một trận không được tự nhiên. Hắn suy nghĩ rồi nói, “Cô nương, ngươi tên là gì?”
“Hồi nương nương, nô tỳ tên là Hoa Kết, nương nương có thể gọi nô tỳ là Kết Nhi.”
Chung Túc trầm mặc, sau đó nói, “Kết Nhi, về sau chuyện của ta có thể tự mình chuẩn bị, ngươi không cần luôn theo bên cạnh.”
“Nương nương là ngại Kết Nhi làm không tốt sao?” Hoa Kết nghe thấy Chung Túc lên tiếng, hai đầu gối liền mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.
Chung Túc tay mắt lanh lẹ, một phen túm lấy nàng, bất đắc dĩ nói, “Ta chỉ là không quen mà thôi… Ngươi về sau giúp ta chải đầu là được rồi.”
Hoa Kết thế này mới yên lòng, đứng thẳng thân thể, nhẹ nhàng hạ thấp người nói, “Tạ nương nương khai ân.”
“…” Chung Túc thở dài một hơi, chỉ có thể chậm rãi đi ra bên ngoài tẩm điện.
Hôm qua hắn đối với vệc cấm quân của Nghi Hi viên canh cánh trong lòng, một lòng nghĩ phải suy tính rõ ràng chế độ canh gác, nhanh chóng nhìn ra được bố trí sắp xếp trong cung, nghĩ cách thoát đi lần nữa.
Hắn chưa đi được mấy bước, phía sau Hoa Kết đã nhanh chóng đuổi kịp nói, “Nương nương, ngươi đi nhầm hướng rồi.”
“…” Trong mắt Chung Túc hiện lên kinh ngạc.
“Hoàng thượng hạ chỉ, bảo nương nương đi theo nhũ mẫu hảo hảo học tập quy củ trong cung. Lúc này nhũ mẫu đã chờ ở thiên điện rồi.” Hoa Kết nhanh chóng nói.
“…” Nam nhân kia rốt cuộc muốn xen vào bao nhiêu việc chứ?
Chung Túc nhăn mày, lại tiếp tục bước về hướng ngoài điện. Hắn vừa đi được vài bước, lại nghe thấy ‘bộp’một tiếng, thanh âm hai đầu gối quỳ xuống đất của Hoa Kết truyền tới.
“Nương nương, ngài trăm ngàn lần chớ đi a, ngài nếu đi rồi, Hoàng thượng tức giận, nô tài từ trên xuống dưới của Nghi Hi viên đều phải bị phạt a!”
Hoa Kết thấy việc không ổn, vội vàng mở miệng nói.
“…”
Đầu gối người này sao lại mềm như vậy chứ!
Chung Túc bất đắc dĩ dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn Hoa Kết.
Ánh mắt Hoa Kết rất lớn, một đôi mắt thủy quang chớp động, súy nữa là sẽ tràn ra khỏi hốc mắt.
Chung Túc nhớ tới cung nữ Tiểu Tịch kia cũng là một hơi một tiếng nương nương gọi mình, cuối cùng cũng vì mình mà chết trong biển lửa. Hắn tuy rằng chỉ đối với vị cô nương kia gặp mặt một lần, nhưng việc nàng vì mình uổng mạng hắn vẫn cảm thấy có khúc mắc trong lòng.
Cứ như thế, cho dù chỉ là nửa bước chân thì quả thật vô luận như thế nào cũng không thể tiếp tục nổi nữa.Bên trong Phong Sở trai, Hoàng đế quăng tấu chương sang một bên, gọi Đức Phúc tới.
“Người nọ như thế nào?” Long Nghệ mệt mỏi xoa xoa mày.
Đức Phúc sửng sốt một chút.
Long Nghệ nhẫn nại tính tình nói, “Chính là Chung mỹ nhân vừa sắc phong ngày hôm qua.”
Đức Phúc thế này mới tỉnh ngộ.
“Hồi Hoàng thượng, vị nương nương này đã cùng Vương nhũ mẫu của Kế toán tư học nghi lễ trong cung.”
Long Nghệ nghe xong, mày giãn ra, kinh ngạc nói, “Sao? Nàng ta ngoan như vậy sao?”
Ngày hôm qua y còn nhớ rõ nữ nhân này thật sự bưu hãn, cư nhiên đối với y ra tay thật nặng, lực đạo không kém chút nào, y mất rất nhiều công phu mới có thể chế phục nàng.
“Thần đã an bài cung nữ và thái giám của Nghi Hi viên đều là từ Dưỡng Tâm điện và Phong Sở trai điều qua.” Đức Phúc thấy Hoàng đế đặt câu hỏi, vội vàng đáp.
Hoàng đế gật đầu nói, “Khó trách sáng nay không thấy Kết Nhi đến dâng trà.”
Đức Phúc đáp, “Hồi Hoàng thượng, Hoa Kết đã trở thành cung nữ bên cạnh nương nương.”
Hoàng đế giương mắt nhìn thái giám trước mắt, nửa ngày mới mỉm cười nói, “Đức Phúc, vài năm nay ngươi ngược lại càng ngày càng thông minh.”
Đức Phúc vội khom lưng quỳ xuống, cúi đầu nói, “Tạ Hoàng thượng khích lệ.”
Long Nghê nhướng mi cười nói, “Kết Nhi cũng rất thông minh.”
Y vừa nói, tay vừa không tự chủ mà sờ lên vết thương trên cổ, nhớ tới ánh mắt lạnh như băng của nữ nhân kia, cuối cùng câu khóe miệng cười nói, “Đức Phúc, đến lúc đó an bài cho tốt, nguyệt sự của Chung mỹ nhân vừa chấm dứt, bảo Nội vụ phủ dâng bài tử của nàng.”
“Dạ.”
Hoàng đế phân phó xong mọi việc, cảm thấy mỹ mãn vươn thắt lưng, lại từ trên án cầm lấy một quyển tấu chương, tiếp tục phê chuẩn.
Ha ha, sau khi người này bị mình hoàn toàn triệt để giữ lấy, sẽ là bộ dạng gì.
Lúc y một bên phê chuẩn tấu chương, một bên không tự chủ mà loạn tưởng.
Bên trong thiên điện.
Vương nhũ mẫu làm mẫu bộ dáng đi đường một lần, tuy là nữ nhân đã hơn ba mươi, nhưng mà cước bộ vẫn nhẹ nhàng thướt tha. Nàng ở tiền điện đi một vòng, đứng ở trước mặt Chung Túc, thực hiện xong một loạt động tác rồi nói.
“Nương nương có thể làm lại được không?”
“…”
Chung Túc trầm mặc ngồi yên, y chang một cây cột, thẳng thẳng tắp tắp mà bất động.
“Nương nương, không bằng ngài đi cho nô tỳ nhìn, để nô tỳ xem đã tốt hay chưa?” Vương nhũ mẫu thấy mỹ nhân không lên tiếng, đành phải nói như thế.
“…” Chung Túc tiếp tục trầm mặc.
Vương nhũ mẫu, “Nương nương, đây là bộ pháp cơ bản nhất mà phi tần trong cung phải luyện, học xong, Hoàng thượng nhìn thấy sẽ cao hứng, sủng hạnh sẽ nhiều hơn.”
“…” Hắn ngược lại tình nguyện không học.
Khóe mắt Chung Túc giật giật, chuyển tới trên người Vương nhũ mẫu. Vương nhũ mẫu vẫn duy trì động tác ban đầu, đầu gối hơi hạ xuống, tư thế đứng thật vững vàng.
“Ta không đi.” Chung Túc trả lời.
“Mong nương nương cân nhắc.” Vương nhũ mẫu nói.
“Không đi.” Ý Chung Túc đã quyết.
“Nương nương, nếu người không thể học tốt tự nhiên sẽ không có chuyện gì.” Hoa Kết lại bắt đầu bày ra đôi mắt trong veo như nước, con ngươi còn tràn ngập hơi nước, “Nhưng mà kể từ đó, nô tỳ và Vương nhũ mẫu sẽ bị Thượng phương tư đánh chết.”
“Đúng vậy, nương nương ngài nhanh luyện tập đi.” Vương nhũ mẫu nhanh chóng phụ họa nói.
“…”
Chung Túc nhận mệnh.
Sau một chung trà nhỏ…
Trên trán Vương nhũ mẫu tràn ra một tầng mồ hôi, xấu hổ nhìn về phía Chung Túc.
“Nương nương, tư thế này không được.”
Chung Túc nói, “Trước kia ta đều đi như vậy, có vấn đề gì sao?”
Trong bộ đội huấn luyện nhiều nhất chỉ là bước đều cùng với chạy bộ. Mỗi ngày huấn luyện như thế phải đi vài vòng đường núi, hắn thân là đội phó, tư thế tự nhiên đúng tiêu chuẩn.
Vương nhũ mẫu lắc đầu nói, “Bước chân của nương nương phải thả lỏng một chút. Trong cung đương thời lưu hành đi bước nhỏ, hai chân khi rơi xuống đất phải chuyển thành thẳng tắp, đi đứng thì thắt lưng phải mềm mại, mông phải xoay.”
“…” Chung Túc đứng bất động.
Ngay tại lúc Vương nhũ mẫu và Hoa Kết nghĩ đến vị nương nương này lại muốn trầm mặc nữa thì Chung Túc đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt còn nghiêm túc nói, “Bộ pháp này, có thể đổi cái khác không?”
Vương nhũ mẫu: “…”
Hoa Kết: “…”
Gần đây Hoàng đế đối với hậu cung cảm thấy hứng thú, trước lật bài tử của Đức Phi, sau lại lật bài tử của Chiêu Nghi, ngày thứ ba lại lật bài tử của Sung Viện.
Đến ngày thứ tư, Long Nghệ rốt cục đợi được bài tử của Chung mỹ nhân, không nói hai lời, lật.
Hoa Kết nhận được thông tri do công công ở Dưỡng Tâm điện đưa tới, vội vàng sai người chuẩn bị nước ấm, lại cao hứng phấn chấn nói cho Chung Túc nghe.
Sắc mặt Chung Túc trắng bệch, trầm mặc không lên tiếng đứng ở một bên.
“Nương nương, nô tỳ đã sai người an bài dục phòng, đợi lát nữa giúp nương nương tẩy rửa sạch sẽ, để ngài đến bên cạnh hầu hạ Hoàng thượng.” Hoa Kết cười vui vẻ nói, giúp Chung Túc tháo trâm cài phượng sai trên đầu xuống.
Chung Túc vạn phần không muốn, thân thủ đè tay Hoa Kết lại nói, “Không cần tháo, cứ như vậy đi.”
Hoa Kết ngạc nhiên nói, “Nương nương mất hứng sao?”
Chung Túc nhíu mày, “Việc này có thể tránh được không?”
“Không biết nương nương nói đến việc gì?” Hoa Kết hỏi.
Chung Túc há miệng thở dốc, phát không ra chút âm thanh nào, lại trấn định tinh thần một hồi rồi nói, “Thị tẩm, chính là chuyện nam nữ đó.”
Hoa Kết lại kinh ngạc, sau đó che miệng cười nói, “Nương nương, nếu là các phi tần khác, được lật bài tử, cao hứng còn không kịp, sao bộ dáng của nương nương lại trúc trắc như thế này?”
Nàng tinh tế suy nghĩ, lại nói tiếp, “Nương nương thời điểm lần đầu tiên thì bất an cũng là bình thường, bất quá việc này Vương nhũ mẫu đều đã dạy nương nương, nương nương chỉ cần để ý đem toàn bộ thân tâm dâng cho Hoàng thượng là được.”
“…” Đây không phải là vấn đề lần đầu tiên …
Chung Túc biết đây là lời khuyên tốt, nhưng mà rơi vào trong tai hắn, lại như thế nào cũng thấy chói tai.
Thời điểm hắn nhíu mày tự hỏi làm sao để thoát thân, bên ngoài tẩm điện truyền đến tiếng thái giám cao giọng hô.
“Hoàng thượng giá lâm~~~”
Âm thanh này vừa vang lên, cửa đại điện cũng xuất hiện một thân ảnh thong thả tiến vào, người này một thân trang phục đỏ sậm, vạt áo dài theo gió tung bay, long uy hiển lộ, dáng vẻ oai phong đường hoàng.
Hoa Kết nhìn thấy người này, lập tức quỳ xuống nói, “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Lúc nàng quỳ xuống, nhìn thấy Chung Túc vẫn ngồi ở trước gương không nhúc nhích, trong lòng không khỏi âm thầm sốt ruột.
Long Nghệ không tức cũng chẳng giận, chỉ cười nói, “Trẫm vốn tưởng rằng cho ngươi đi theo lão nhân trong cung học vài ngày, sẽ có điểm tiến bộ, xem ra đám người kia đều là lũ vô dụng.”
Chung Túc sửng sốt, nhớ tới Vương nhũ mẫu và mấy người liên can ở Nghi Hi viên, thế này mới chậm rãi đứng dậy quay đầu, hành lễ nói.
“Hoàng thượng vạn phúc kim an.”
Long Nghệ thấy động tác của Chung mỹ nhân, nhịn không được cong khóe môi, đến gần Chung Túc đi lại một vòng, rồi ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng cười nói, “Trẫm nghe nói động tác hành lễ của mỹ nữ đều là bàn tay trắng nõn nà xinh đẹp. Nhưng mà động tác của Chung mỹ nhân, Lan hoa chỉ này sao lại cong lên giống y như vuốt gà.”
Y nói xong, nâng tay lên sờ ngón út của Chung Túc.
“…” Chung Túc nhịn.
Long Nghệ cười khanh khách vuốt đầu ngón út của Chung Túc, nhìn người trước mắt vành tai phấn phấn nộn nộn, không khỏi tâm viên ý mã (thỏa mãn), vươn lưỡi liếm liếm, lại nói, “Là trẫm nói sai rồi, tay ái phi sao có thể là vuốt gà chứ, phải là cánh gà mới phải.”
“…” Chung Túc tiếp tục nhịn.
Thấy Chung Túc vẫn không nói lời nào, Long Nghê cười nhạo một tiếng, dùng miệng hàm trụ vành tai, ý đồ khơi mào điểm mẫn cảm của vị Chung mỹ nhân này.
“…” Chung Túc cảm thấy sau vành tai một trận tê dại, nhắm mắt lại liền quỳ xuống.
Long Nghệ nhướng mày.
Chung Túc không thể nhịn được nữa, chỉ phải mở miệng nói.
“Hoàng thượng thứ tội, thần… Chung Túc đã hai ngày không có tắm rửa.”
Hắn thật sự không thể mở miệng tự xưng là ‘Nô tỳ’, chỉ có thể nửa đường sửa miệng lại.
“…”
Sau khi Long Nghệ nghe Chung mỹ nhân nói xong, mi gian vừa mới giãn ra lập tức nhíu lại, cảm giác trong miệng còn lưu lại hương vị trên người của người trước mắt, nhưng như thế nào cũng không xóa đi được, cùng với động mạch trên đầu lưỡi cũng bắt đầu nhảy lên thình thịch thập phần rõ ràng.