Cả ngày Hàn Duệ trầm tư không nói một câu nào, sắc mặt lạnh lùng giống hệt ngày trước.
Mỗi một lúc như vậy, Phương Thần lại cảm thấy dường như mình đang rơi vào ảo giác, tưởng như thời gian đang quay ngược lại, những bất trắc dường như chưa từng xảy ra.
Thỉnh thoảng Hàn Duệ lại trêu chọc Phương Thần với thái độ rất dịu dàng, thậm chí anh còn làm một số động tác trêu chọc Phương Thần, cố ý làm cho cô bối rối thẹn thùng, còn anh dường như lại thấy rất vui.
Tuy nhiên, đây rõ ràng chỉ là cảm giác của một người.
Một lần, Phương Thần đã thăm dò thuộc hạ của Hàn Duệ về chuyện này, kết quả là Tiền Quân đã thẳng thắn rằng: “Đâu có, tôi thấy tính khí của anh Hàn vẫn giống như trước mà”. Nói xong, Tiền Quân liền nhổ hai hạt lạc trong mồm ra, rồi hỏi những người khác: “Mày nói xem?”.
Phương Thần nhìn Tạ Thiếu Vĩ với vẻ chờ đợi, vì dù sao thì Tạ Thiếu Vĩ cũng là người gần gữi, thấu hiểu suy nghĩ của Hàn Duệ nhất.
Tạ Thiếu Vĩ điềm tĩnh trả lời: “Tôi hoàn toàn tán thành. Bên ngoài, phần lớn mọi người vẫn không biết chuyện đại ca bị mất trí, mới đây mọi người gặp đại ca nhưng cũng không thắc mắc gì cả”.
“Không thể như thế được?”.
“Nhưng sự thực là như vậy”, Tạ Thiếu Vĩ không tỏ ra có chút ngạc nhiên nào, chỉ cười cười, nói một câu với ẩn ý sâu xa khó hiểu: “Có thể do bẩm sinh như vậy”.
Làm đại ca xã hội đen cũng cần phải có bẩm sinh sao?
Từ đó, Phương Thần càng khẳng định: Hàn Duệ đang giả vờ mà thôi.
Phương Thần nghĩ, giống như người có rất nhiều chiếc mặt nạ khác nhau, anh có thể chìa ra những khuôn mặt khác nhau trước những đối tượng khác nhau, trong các trường hợp khác nhau. Tuy nhiên, dường như mọi tính xấu của Hàn Duệ phần nhiều được bộc lộ trước mặt của Phương Thần.
Sauk hi được cứu sống từ dưới biển lên, Hàn Duệ đã mắc chứng bệnh đau đầu, mỗi khi trái nắng trở trời anh lại phải chịu những cơn đau đầu dữ d
Những lúc như vậy Hàn Duệ đều cố chịu, không uống viên thuốc giảm đau nào cả, một mình ngồi trong phòng không gặp ai cũng không nói chuyện với ai.
Mỗi lần như vậy, Hàn Duệ rất khó đến gần.
Tiền Quân và mọi người bắt gặp một hai lần nên cũng hiểu cần phải tránh Hàn Duệ những lúc như vậy, rồi bỏ đi chỗ khác, đợi sau khi tâm trạng của Hàn Duệ khá hơn mới tới bên để báo cáo tình hình.
Chỉ có mỗi Phương Thần không thể làm như vậy.
Cô sống ở đây, mọi sinh hoạt thường ngày của Hàn Duệ mặc dù không phải lo liệu, nhưng từ khi anh trở về thì việc giúp Hàn Duệ khôi phục trí nhớ đã trở thành nhiệm vụ và mục tiêu hàng đầu của Phương Thần.
Những lúc không phải đi làm, Phương Thần lại dành phần lớn thời gian ở bên cạnh Hàn Duệ sẵn sàng trả lời mọi thắc mắc của anh.
Do đó, bất luận tính khí của Hàn Duệ có tồi tệ thế nào đi nữa, Phương Thần cũng không có cách nào trốn tránh anh đến chỗ an toàn giống mọi người được.
Cô không có cách nào trốn được, cho dù có trốn thì cô cũng không yên tâm.
Thế là tranh thủ những lúc rảnh rỗi, Phương Thần lại tìm đến một quầy thuốc Đông y học một số phương pháp xoa bóp làm giảm đau đầu đơn giản mà hiệu quả.
Nhưng Hàn Duệ lại không tiếp nhận tình cảm tốt đẹp đó của Phương Thần, càng những lúc đau đầu thì anh càng cự tuyệt cô, có lúc dường như anh còn không muốn nhìn thấy cô.
Tối hôm đó, Phương Thần đến thư phòng lấy một quyển sách về kinh tế đất đai. Khi bước vào phòng, Phương Thần bất ngờ thấy Hàn Duệ đang nằm buông nửa người trên sofa.
Hàn Duệ chau mày lại, một tay buông thong xuống đất, nét mặt anh dưới ánh đèn không dễ coi chút nào.
Động tác đẩy cửa bước vào phòng của Phương Thần không thể coi là nhẹ nhàng, nhưng Hàn Duệ không có phản ứng gì cả, không biết có phải là đang ngủ không.
Phương Thần tiến đến gần hỏi khẽ Hàn Duệ: “Đầu của anh lại đau à?”.
Hàn Duệ chưa ngủ, anh chỉ hơi cúi đầu “Ừ” một tiếng rồi thôi.
Phương Thần định cầm tay của Hàn Duệ đặt lên sofa, nhưng khi cô vừa mới chạm vào thì đã nghe thấy Hàn Duệ hỏi: “Cô làm cái gì đấy?”.
Giọng của Hàn Duệ hơi khan và nhỏ, dường như anh rất m
“Anh đã uống thuốc chưa?”
Hàn Duệ không trả lời.
Có lẽ anh chưa uống thuốc.
Phương Thần hỏi tiếp: “Để em xoa bóp cho anh nhé”.
Bình thường Phương Thần rất ít khi nói năng kiên nhẫn dịu dàng như thế này, Hàn Duệ bất giác mở mắt ra, nhìn thấy đôi môi của Phương Thần hơi động đậy như đang muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cô lại không thốt nên lời.
Phương Thần không thể chú ý nhiều.
Cô coi sự im lặng của Hàn Duệ là đồng ú, bởi vì mấy lần trước anh đều trực tiếp từ chối ý tốt của cô.
Thế nên, ngay sau đó, Phương Thần đi đến vịn vào thành sofa, hai tay xoa bóp vào nhau cho nóng lên, rồi đưa tay lên xoa vào hai bên thái dương Hàn Duệ.
Phương pháp xoa bóp của thầy thuốc Đông y không quá phức tạp, nó vốn thích hợp với việc chăm sóc sức khỏe cho gia đình hàng ngày.
Đây là lần đầu tiên Phương Thần tiến hành xoa bóp kể từ khi học xong, cô lo không biết có làm đúng phương pháp không, cũng không biết hiệu quả ra sao, do đó sau khi xoa bóp đực bảy, tám lượt, cô hỏi: “Có mạnh tay quá không?”.
Phương Thần thấy Hàn Duệ vẫn nhắm mắt, chỉ có đôi mày đã giãn ra từ lúc nào. Xem ra phương pháp xoa bóp của thầy thuốc Đông y kia rất có hiệu quả.
Nghĩ đến việc bỏ công sức học xoa bóp không uổng phí, Phương Thần thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười một cái.
Người đàn ông đang nằm trên sofa đột nhiên hỏi: “Cười cái gì?”.
Phương Thần không ngờ một cử động nhỏ như thế của cô mà cũng bị Hàn Duệ phát hiện, suy nghĩ một lát, cô nói: “Không có gì”.
Hàn Duệ bỗng mở to mắt, đưa tay giữ chặt hai tay của Phương Thần, rồi dùng sức kéo Phương Thần về phía mình.
“Di chứng này có lẽ cả đời cũng không khỏi được”, anh nói.
Nghe Hàn Duệ nói vậy, Phương Thần cảm thấy rất buồn.
Đó là hậu quả mà cô gián tiếp gây ra, không đúng thế sao?
“Vậy… phải làm thế nào đây?”, Phương Thần nhìn Hàn Duệ.
Đi làm về rồi tắm, giờ đây trên người Phương Thần chỉ mặc một cái áo ngủ dài bằng tơ tằm, ống tay áo rất rộng, đai áo ôm lấy eo của cô.
Lúc này Phương Thần đang ngồi trước sofa rộng, trông rất mỏng manh yếu ớt, lại có phần tội nghiệp, như không biết phải làm sao.
Cô đã nhìn Hàn Duệ như vậy, ánh mắt ấy mang vẻ hối hận, thậm chí chờ mong được tha thứ, hoàn toàn mất đi sự sắc sảo, lanh lợi và tự tin của ngày thường.
Nhìn Phương Thần hồi lâu, Hàn Duệ mới hơi hạ giọng nói: “Lại đây”.
Phương Thần hơi ngớ người ra, cô không hiểu gì cả.
Hàn Duệ tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn, anh đưa tay kéo Phương Thần lên ghê ngay sau đó.
Chiếc sofa này là hàng ngoại nhập nên rộng hơn nhiều so với loại thông thường, hai người nằm lên vẫn còn chỗ trống.
Phương Thần bị ép nằm xuống, vừa định ngẩng đầu lên thì lại bị ấn xuống.
">
Giọng của Hàn Duệ vang lên: “Cứ như thế đi, để tôi ôm cô một lát”.
Nói như thế, nhưng ngữ khí của Hàn Duệ không có gì là dịu dàng cả, thậm chí vẫn giống như phong cách trước đây, không cho phép từ chối.
Và Phương Thần hoàn toàn không kháng cự.
Cô cchỉ phản kháng trong mấy giây, lập tức buông lỏng người.
Phương Thần hơi xấu hổ, nếu làm như thế mà có thể khiến cho Hàn Duệ thấy thoải mái, vậy thì cứ để anh ôm.
Mùi thơm của hoa quế bay qua khe cửa vào, phảng phất trong thư phòng yên tĩnh và ấm áp.
Cư như vậy Phương Thần nằm gọn trong vòng tay của Hàn Duệ, im lặng, ngoan ngoãn, má cô áp vào ngực của Hàn Duệ, trong ánh sáng lờ mờ cô cảm nhận được hơi thở đều đều của Hàn Duệ.
Trong sự bàng hoàng, Phương Thần nghĩ, mỗi khi đối diện với anh, dường như cô ngày càng đề phòng hơn, song từ trước đến nay cô chưa từng ngoan ngoãn và nghe lời như vậy.
Cảnh tượng hai người ôm nhau ngủ dường như chỉ tồn tại trong ký ức ngày trước.
Không khí đầm ấm này khiến người ta cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng lại quá đẹp, đẹp đến mức Phương Thần đã xóa hết mọi suy nghĩ rối ren lúc trước.
Phương Thần từ từ nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, khi Phương Thần chuẩn bị chìm vài giấc ngủ thì Phương Thần bỗng cảm thấy vai hơi lạnh.
Phương Thần không tỉnh ngay, cô mơ màng nhíu mày, mãi tới khi bàn tay ấm áp đầy chai sạn của Hàn Duệ đưa lên lưng, Phương Thần mới đột nhiên mở to mắt.
Phương Thần vô cùng kinh ngạc, trừ lần hôn cô ở vườn hoa hôm đó, giữa cô và Hàn Duệ chưa hề có thêm một hành động thân mật nào quá mức.
Mặc dù danh nghĩa là tình nhân, nhưng thực ra Phương Thần và Hàn Duệ vẫn ngủ ở hai phòng riêng biệt.
Phương Thần luôn nghĩ Hàn Duệ không thể đón nhận quan hệ trước đây giữa hai người, nụ hôn ở vườn hoa hôm đó giống như một trò đùa ác ý, chứ không có ý nghĩa thực sự.
Thái độ của Hàn Duệ hôm nay thật khác lạ, đầu tiên là ôm ấp tình cảm, bây giờ lại bắt đầu “động chân động tay”.
Phương Thần vẫn còn đang băn khoăn suy nghĩ thì Hàn Duệ đã quay người lại, giữ chặt lấy c
Bàn tay của Hàn Duệ rất nhanh nhẹn, bắt đầu lướt trên cơ thể của Phương Thần.
Chiếc áo ngủ mềm mại của Phương Thần đã bị cởi xuống một nửa, may mà bên trong còn có áo ngực mỏng, màu hồng nhạt của áo càng tôn thêm làn da trắng nõn của Phương Thần, hình ảnh ấy phản chiếu trong đôi mắt của Hàn Duệ, giống như ngọn lửa đang được đốt lên.
Hai người ở rất gần nhau, dường như chỉ trong gang tấc, nhưng Hàn Duệ lại không hôn Phương Thần.
Ánh mắt hơi tối lại, Hàn Duệ không nói gì, mà chỉ giữ chặt lấy Phương Thần, đồng thời thử chiếm lấy cô bằng vẻ lẳng lặng và ép buộc như trước.
Khi bàn tay của Hàn Duệ đưa lên ngực của Phương Thần, cô bắt đầu phản kháng theo bản năng.
Không nên như thế.
Phương Thần nghĩ, dù cho xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không nên xảy ra trong hoàn cảnh này.
Phương Thần bị ép nhìn vào mắt của Hàn Duệ, nhưng cô không đọc được gì trong đôi mắt anh.
Ngoài ham muốn mãnh liệt, cô không thể nào hiểu được trong giờ phút này anh đang nghĩ tới
Vì thế cô đã từ chối anh.
Dù rằng những động tác của anh, hơi thở của anh, bao gồm thân thể và những cái khác nữa, Phương Thần đều rất quen thuộc.
Vốn quen thuộc là vậy, nhưng lúc này Phương Thần lại cảm thấy xa lạ.
Co đầu gối lên, Phương Thần cố gắng gỡ hai bàn tay đang ôm chặt cô của anh.
Sức của hai người chênh nhau quá lớn, hành động này của Phương Thần chẳng khác gì con kiến rung cành cây, không thấm tháp gì.
Nhưng Phương Thần không chịu được sự vuốt ve âu yếm vô cớ ấy của Hàn Duệ.
Phương Thần từng tưởng tượng ra cuộc sống của hai người sau khi Hàn Duệ trở về, nhưng cô chưa hề mường tượng ra tình huống như bây giờ.
Quả nhiên, sự phản kháng có chủ ý của Phương Thần không mang lại nhiều hiệu quả, trái lại dường như nó lại kích thích ham muốn chinh phục của Hàn Duệ.
Đôi môi của Hàn Duệ hơi động đậy, dường như sau sự ngạc nhiên trong phút chốc, anh lại bắt đầu chế giễu cô.
Hàn Duệ không cưỡng bức Phương Thần, chỉ có điều động tác của anh ngày càng nhiều hơn, anh khẽ phả hơi thở bên tai cô… đó là nơi mẫn cảm của Phương Thần, vì thế một lần nữa anh làm cho cô mất khả năng chống lại mà chẳng tốn chút sức lực nào.
Phương Thần khó khăn lắm mới thoát khỏi hơi thở nóng hổi của Hàn Duệ, cô cảm thấy toàn thân tê dại, không thể nào mà nghĩ đến chuyện khác được.
Đến lúc định thần lại thì Phương Thần mới phát hiện ra áo trên của cả hai người đều bị cởi bỏ hoàn toàn.
Phương Thần hít một hơi thật sau, cắn chặt môi.
Trong bóng tối, đôi mắt của Hàn Duệ càng sau thẳm hơn, ở đó như có hai ngọn lửa đang bốc cháy rừng rực, khiến cho nó mỗi lúc một sau thẳm.
Những đường nét vô cùng đẹp đẽ trên làn da trắng như tuyết ấy, khiến cho Hàn Duệ không thể kiềm chế được.
Hàn Duệ dừng động tác lại trong giây lát, rồi sau đó lại tiếp tục, đồng thời anh nghe thấy giọng nói run rẩy của người nằm phía dưới: “Đừng…”.
Hàn Duệ không quan tâm đến Phương Thần, cũng không có thời gian quan tâm. Chỉ có anh mới biết được, lúc này đối diện với cơ thể Phương Thần, dục vọng trong con người anh mãnh liệt đến nhường nào.
“Phương Thần không cần phải kháng cự”, Hàn Duệ gọi tên của Phương Thần với giọng khàn khàn, hơi thở nóng bỏng dương như làm tan chảy mọi thứ.
Nhưng Phương Thần không nghe.
Cô chỉ biết, đây không phải là điều cô muốn. Phương Thần một lần nữa dùng sức đẩy Hàn Duệ ra, kết quả là ngón tay của cô chạm phải tấm lưng trần của Hàn Duệ và chạm vào một cái gì đó lồi lên.
Phương Thần khựng lại trong giây lát, các ngón tay cứ lần theo vết tích thô ráp đó…
Thì ra là một cái sẹo dài, nàm xiên ngang giữa lưng Hàn Duệ.
Phương Thần sững người lại, tạm thời từ bỏ ý định kháng cự, bàn tay tiếp tục lần mò trên tấm lưng trần của Hàn Duệ, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.
Sau đó Phương Thần hoàn toàn yên lặng.
Nằm trên sofa mềm mại, Phương Thần mặc cho người đàn ông ấy ôm ấp vuốt ve, chịu đựng sự kích thích không lấy gì làm dịu dàng của Hàn Duệ.
Phương Thần chỉ thở dài một cái, mắt của cô cũng từ từ nhắm lại, chỉ có hai tay vẫn bám vào lưng cửa Hàn Duệ, mười ngón tay cô hơi co lại.
S ngoan ngoãn nghe lời của Phương Thần như thế dường như chưa từng xảy ra bao giờ. Hàn Duệ đã nhanh chóng nhận ra sự khác thường này của cô.
Hàn Duệ ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt trầm tư nhưng bình thản của Phương Thần.
Cô ấy đang nghĩ gì?
Hơi thở của Hàn Duệ vẫn nóng hừng hực, do sự dang trào của ham muốn nên ngực anh cứ phập phồng.
Dừng lại, Hàn Duệ đưa mắt tay khẽ véo lên má Phương Thần rồi nói như ra lệnh: “Mau mở mắt ra”.
Đôi lông mi của Phương Thần bắt đầu hơi động đậy, một giây sau cô mở mắt ra nhìn Hàn Duệ.
Quả là rất nghe lời.
Phương Thần vẫn không nói gì, môi cô mấp máy, ánh mắt rất phức tạp.
Lại là biểu hiện chết tiệt ấy.
Hàn Duệ cảm thấy một chán động trong lòng, sự ham muốn ngùn ngụt lúc nãy dần dần tan biến.
Hàn Duệ đưa mắt xuống nhìn chằm chằm vào người con gái gần trong gang tấc.
Đugn lúc đó, ánh đèn của một chiếc xe lướt qua, ánh sáng huyền ảo đó xuyên qua rèm của chiếu trên mặt Phương Thần, trán cô nhíu lại tạo ra một nếp nhăn rất nhỏ ở ấn đường. Đôi mắt của Phương Thần lúc này cũng đang nhìn thẳng vào Hàn Duệ, không né tránh, cũng không lên tiếng, chỉ có hai con ngươi là hơi lóe sáng.
Cô đang cảm thấy rất hổ thẹn và áy náy.
Hàn Duệ chau mày lại, anh ghét nhìn biểu hiện ấy của Phương Thần giống như biểu hiện của cô khi ngồi xổm trước sofa vừa nãy.
Ánh mắt của Phương Thần dường như đang muốn nói: Là em không phải với anh, cho nên tùy anh muốn làm thế nào thì làm.
Do đó Phương Thần thôi không phản kháng, thế nên cô mới cam tâm tình nguyện như thế.
Tuy nhiên, đây là điều mà Hàn Duệ không muốn.
Thà rằng Phương Thần mắng chửi hay xua đuổi anh, chứ Hàn Duệ không muốn nhìn thấy bộ dạng cô lúc này. Bộ dạng ấy vừa là của một con người chấp nhận số phận, không kháng cự, vừa là vẻ uyển chuyển cầu toàn sao cho xong việc, vì trong lòng Phương Thần rõ ràng không muốn vậy.
Im lặng chừng nửa phút, cuối cùng Hàn Duệ rời khỏi
Nằm xuống bên cạnh Phương Thần, Hàn Duệ liền với lấy cái chăn len trong tủ nhỏ bên tường và trùm lên cả hai.
Tay đặt lên trán, hơi thở của Hàn Duệ đã hoàn toàn bình thường trở lại, anh ngước mắt nhìn trần nhà, nói bằng giọng lạnh nhạt: “Tại sao đột nhiên cô lại thế này?”.
Phương Thần co các ngón tay lại trong chăn, cảm giác của sự tiếp xúc vừa nãy mãi cũng không sao xua tan được - nhiều sẹo như vậy chắc Hàn Duệ đau lắm…
Nhắm mắt lại, Phương Thần trống rỗng nói: “Là em mắc nợ anh”.
Dừng lại một lát, Hàn Duệ mới thốt ra một tiếng: “hả?”.
“Việc anh bị rơi xuống biển do vụ nổ là em đã gián tiếp tạo ra”, Phương Thần nghiêng người sang một bên, quay lưng lại với Hàn Duệ.
Trước đây Hàn Duệ cũng đã từng hỏi đầu đuôi sự cố đó, nhưng Phương Thhần cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lúc kể lại cho Hàn Duệ nghe Phương Thần cố tình né tránh một số chi tiết.
Nhưng lúc này cô không muốn giấu Hàn Duệ nữa.
Nếu lúc đó không vì Phương Thần, có lẽ Hàn Duệ không phải chịu sự giày vò trong nhiều tháng nay.
Hàn Duệ vốn có thể từ khử kẻ thù của mình một cách thuận lợi, tiếp tục sống vui vẻ thoải mái.
Vậy mà bây giờ, hàng ngày Hàn Duệ phải bỏ ra hai tiếng đồng hồ tập luyện để khôi phục thần kinh bị tổn thương, trên người thì có không biết bao nhiêu vết sẹo to nhỏ.
Có lẽ, những ngày sau khi được cứu sống, Hàn Duệ còn phải chịu đau hơn nữa.
Phương Thần nhận ra một điều là hình như trong lòng cô cũng cảm thấy đau cùng Hàn Duệ giống như chính cô đang phải chịu đau như anh.
“Sự việc là…”, Phương Thần kể lại toàn bộ diễn biến sự việc cho Hàn Duệ nghe, tất cả như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Và một Hàn Duệ đang nằm bên cạnh cô, dường như không phải là người thực.
Phương Thần định đưa tay chạm vào người Hàn Duệ, để có thể xác nhận rằng anh vẫn đang sống.
Nhưng những ngón tay của cô vươn ra đến nửa chừng rồi co lại.
Đợi một lúc không thấy Hàn Duệ có phản ứng gì, Phương Thần mới quay đầu lại, do dự hỏi: “Anh ngủ rồi à?”.
Hơi thở của Hàn Duệ vẫn đều đều, mãi một lúc sau anh mới trả lời một câu nghe rất nặng nề: “Chưa”.
Một lần nữa không khí lại rơi vào trầm lắng.
Phương Thần thấy hơi khó ngủ, định đứng dậy ra khỏi ghê. Khi cô vừa động đậy thì Hàn Duệ liền giữ chặt cô lại.
“Cô đi đâu?”
“Đã muộn rồi, em muốn lấy một quyển sách để mang về phòng đọc.
“Không được đi.”
Hàn Duệ nắm lấy cánh tay Phương Thần rồi kéo cô vào trong chăn, vẫn nhắm mắt, Hàn Duệ khẽ nói: “Cứ thế này mà ngủ đi”.
Cứ thế này mà ngủ sao? Phương Thần cảm thấy không khí lúc này có gì đó kỳ lạ, không biết do ban ngày cô làm việc quá mệt, hay do nguyên nhân nào khác mà giờ đây cô cảm thấy thật sự mệt mỏi và buồn ngủ.
Nhiệt độ trong phòng quanh năm không thay đổi, còn chiếc chăn lông cừu lại rất mềm mại thoải mái, trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Phương Thần hiện lên một suy nghĩ: Tại sao mình kể cho anh ấy nhiều như vậy mà anh ấy hầu như không có phản ứng g
Cô thấy rằng, mình vẫn không hiểu hết Hàn Duệ.
Cho dù lúc này trong lòng anh đang như sóng cuộn triều dâng, nhưng nếu anh không muốn thì trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm nào.
Có lẽ, vì thoát ra khỏi dòng suy nghĩ nên Phương Thần mới có thể ngủ say đến thế.