– Ngọc Linh, mau ăn sáng rồi đi học đi con. Sắp đến giờ rồi. – Giọng một người phụ nữ vang lên một cách gắt gỏng.
– Biết rồi, phiền quá. – Theo đó một giọng nữ còn đang ngái ngủ vang lên.
Cô từ từ tiến vào phòng bếp một cách chậm rì rì, tay che miệng đánh ngáp.
Cô gái có khuôn mặt rất bình thường, chỉ được xem là mi thanh mục tú, làn da trắng mị, trên mặt đeo một cặp kính màu đen. Điểm đặc biệt là hai cánh môi của cô không tô tự hồng, cặp mắt đen linh động sáng ngời hữu thần, mái tóc đen dài cột cao gọn gàng. Áo dài trắng tinh khôi bao trọn dáng người nhỏ gầy của cô. Vai đeo cặp dây làm bằng vải.
Cô ngồi xuống ghế, để cặp lên bàn, cầm thìa và đũa lên ăn mì tôm.
– Phiền toái, má đã gọi con suốt mười lăm phút mới thấy con ra ăn, còn nói nữa. Mì cũng sắp nở hết. – Người phụ nữ thương yêu nhìn đứa con gái, than thở nói.
– Tại buồn ngủ thôi. Má đừng nói nữa. – Cô con gái hơi xấu hổ chột dạ nói.
– Thôi, ăn nhanh còn đi học. – Người phụ nữ nhìn cô gái nói. Bà thật sự không còn gì để nói rồi, đứa con gái này của bà thật sự bị bà chiều hư rồi.
– Hì… con ăn xong rồi. Đi học đây. – Cô con gái ăn xong, lấy giấy ăn lau miệng, uống hết ly sữa, xách cặp ra cửa.
– Ừm… đi đường cẩn thận. – Người phụ nữ nhìn bóng lưng cô con gái dặn dò.
– Biết rồi, má khỏi lo. – Cô con gái vẫy vẫy tay nói. Thật là, má cô đúng là lắm chuyện, có gì phải lo chứ.
Cô ra phòng khách, dắt chiếc xe đạp màu xanh ra ngoài, để cặp vào giỏ xe phía trước, vén tà áo dài cho gọn rồi leo lên xe đến trường.
Cô tên Trần Thị Ngọc Linh, năm nay mười bảy tuổi.
Cô từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, cha mẹ không biết là ai, may nhờ có mẹ nuôi của cô là bà Trần Lam nhận nuôi.
Má cô mất chồng sớm, không con không cái. Kể từ ngày nhận nuôi cô, hai má con cô vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau.
Má cô là công nhân của Tập Đoàn Phong Hoa. Lương tháng bốn triệu cũng đủ sống qua ngày. Tuy hoàn cảnh gia đình khó khăn, nhưng má cô luôn lo lắng cho cô đủ điều, không để cho cô thiếu thốn mà cảm thấy tự ti mặc cảm với bạn bè.
Tuy cuộc sống khó khăn nhưng đối với cô mà nói đã rất tốt. Cô cũng không mong gì hơn nữa.
– Má, mau lên, sắp vào lớp rồi.
Ngọc Linh vừa đến cổng trường thì đã nghe một giọng nữ gọi cô. Cô quay đầu nhìn hướng phát ra giọng nói thì thấy một nữ sinh mặc áo dài kiểu, gương mặt xinh xắn khả ái, đáng yêu tinh thuần. Cô mĩm cười hướng nữ sinh chào hỏi. – Chào con gái, đợi mẹ cất xe đã.
– Con đi cùng mẹ. – Nữ sinh vừa nói vừa đến gần Ngọc Linh.
– Cũng được. – Ngọc Linh cười nói, sau đó cả hai liền cùng nhau tới nhà xe cất xe.
Nữ sinh tên Nguyễn Thị Mai Liên, mười bảy tuổi. Khác với Ngọc Linh, Mai Liên tuy cũng sống trong gia đình khá giả, nhưng cô là con gái ruột của ba mẹ, gia đình ba người đầm ấm hạnh phúc.
Ngọc Linh và Mai Liên là đôi bạn thân học chung với nhau từ mẫu giáo. Tình cảm xưa nay rất tốt, có thể nói như hình với bóng. Hai người cũng có rất nhiều sở thích chung, mà một trong số đó là xem phim. Có lần xem một bộ phim, hai người thấy thích hai nhân vật chính của phim, liền lôi kéo lẫn nhau lập nhóm theo tên nhân vật. Mà Ngọc Linh và Mai Liên lại chọn hai nhân vật có quan hệ mẹ con, thế là từ đó trở đi hai người vẫn tự xưng mẹ con với nhau đến giờ chưa đổi.
Lại nói đến trường của Ngọc Linh.
Năm nay Ngọc Linh lên lớp mười hai, mà hôm nay chính là khai giảng năm học mới.
Ngôi trường mà Ngọc Linh theo học là ngôi trường danh giá nhất Sài Gòn Trường Trung Học Phổ Thông Quân Hoàng. Điểm đáng chú ý là Trường do hai tập đoàn Quân Dạ và tập đoàn Hoàng Liên xây dựng.
Học sinh trường này đại đa số là con em nhà quý tộc giới thượng lưu. Chỉ có một phần nhỏ là con em nhà khá giả hoặc nghèo, những học sinh này muốn vào trường học phải vượt qua các bài kiểm tra nhập học, đạt điểm quy định sẽ được nhận vào trường. Sau khi nhập học, tuỳ theo học lực mà được phân lớp.
Cũng chính vì vậy mà trong trường dần hình thành ba tầng lớp khác nhau: Tầng lớp thượng lưu, bao gồm những người thừa kế sản nghiệp của gia đình, đại đa số là các tập đoàn lớn, công ty lớn có sức ảnh hưởng nhất định đến nền kinh tế đất nước ; Tầng lớp trung lưu, bao gồm con em nhà quý tộc, những học sinh này thường hay trở thành tay sai cho tầng lớp thượng lưu, chịu sự chi phối của tầng lớp thượng lưu ; Tầng lớp hạ lưu, bao gồm con em nhà khá giả hoặc nghèo khó, họ thường phải chịu sự bắt nạt của học sinh tầng lớp thượng lưu và tầng lớp trung lưu.
– Linh, Liên, mau lên, tớ lấy ghế cho hai cậu rồi nè. Mau vào chỗ ngồi đi, sắp khai giảng rồi.
Ngọc Linh và Mai Liên vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ thì chợt nghe giọng nam vang lên, hai người nhìn lại thì thấy đó là một nam sinh có khuôn mặt tuấn tú đẹp trai. Mặc đồng phục học sinh quần xanh áo trắng. Bên ngoài khoát áo khoát học sinh. Nam sinh tên Đông Phương Phong, cũng là bạn học với Ngọc Linh từ hồi mẫu giáo. Lại nói năm nay Ngọc Linh, Mai Liên và Đông Phương Phong học cùng lớp với nhau, điều này khiến cả ba rất vui. Mỗi năm dựa vào học lực mà nhà trường sẽ phân lại lớp.
– Ừm, cảm ơn nha. – Ngọc Linh và Mai Liên chạy lại cầm ghế nở nụ cười nói.
– Không cần khách sáo, đi thôi. – Đông Phương Phong nở nụ cười tươi nói.
– Ừm. – Ngọc Linh nhẹ đáp.
Sau đó cả ba cùng kéo nhau đến dãy hàng lớp mình ngồi xuống.
Phần khai giảng đại khái chính thức bắt đầu từ bảy giờ ba mươi. Mở đầu là năm bài ca múa, sau đó giới thiệu rồi nói một loạt các kế hoạch, báo cáo. Cuối cùng kết thúc lúc chín giờ ba mươi.
Sau khai giảng là họp lớp. Ngọc Linh, Mai Liên và Đông Phương Phong cùng nhau trở về lớp học. Đang đi giữa đường thì Ngọc Linh chợt cảm thấy đau bụng, liền nói Mai Liên và Đông Phương Phong về lớp trước, bản thân vào phòng vệ sinh.
– Kì quái sao tự dưng đau bụng vậy chứ. – Ngọc Linh vừa ra khỏi nhà vệ sinh vừa đi vừa càu nhàu.
– A… – Đang đi đến ngã rẽ, Ngọc Linh không cẩn thận đụng trúng một người từ ngã rẽ góc khuất đang đi tới khiến cả hai bị đụng trúng, học sinh kia thì không sao chỉ khổ cho Ngọc Linh bị té ngã trên sàn ê mông.
– Ui da… – Sao cô xui xẻo vậy chứ. Ngọc Linh vừa thầm oán trong lòng vừa dùng tay xoa xoa cánh tay bị đau, cũng may không bị trầy da, chỉ đau một chút.
– Cậu không sao chứ. Để tớ đỡ dậy cho. Xin lỗi, lúc nãy là do tớ vội vã mới đụng phải cậu.
Giọng nói thật êm tai, đây là điều đầu tiên mà Ngọc Linh nghĩ đến. Trong không khí còn thoang thoảng hương thơm dễ ngửi. Ngọc Linh ngơ ngác nhìn bàn tay trước mặt, đó là một bàn tay rất xinh đẹp, ngón tay thon dài. Bất chợt tim cô đập nhanh, mắt nhìn từ bàn tay dời lên phía trên nhìn. Đó là một gương mặt xinh đẹp, tuy rằng hai chữ xinh đẹp này không quá thích hợp để diễn tả một nam sinh, nhưng quả thật nam sinh này rất xinh đẹp. Nhất là cặp mắt đen huyền như ánh sao tỏa sáng lấp lánh kia, cứ như hút hồn người vậy.
Ngọc Linh nhìn mà không tự kìm hãm được bản thân, cô cứ ngơ ngác nhìn nam sinh xinh đẹp, lại nghe thấy giọng nói dễ nghe đầy từ tính, tay không tự chủ được đưa ra đặt bàn tay cô vào bàn tay xinh đẹp của nam sinh.
Nam sinh từ từ nâng cô dậy, thấy cô ngơ ngác nhìn anh thì cảm thấy buồn cười. Mà quả thật là anh đã cười, nụ cười như tắm gió xuân.
Ngọc Linh nhìn nam sinh nở nụ cười thì trong đầu một mảnh trống không. Anh đang cười, người nam sinh như một thiên thần đang cười với cô. Oa… thật hạnh phúc.
– Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước. Có duyên gặp lại. – Nam sinh ôn hoà nói.
– Được… có duyên gặp lại. – Ngọc Linh vẫn còn chưa phục hồi tinh thần, theo phản xạ mà nói.
Mãi cho đến khi nam sinh đi xa, Ngọc Linh mới dần phục hồi tinh thần. Cô nhìn hướng nam sinh rời đi, mới sực tĩnh mộng, bất giác mặt không khỏi nóng lên.
A… mắc cỡ quá, cô tự nhiên lại ngây người trước một nam sinh xinh đẹp. Nam sinh đó sẽ không đem cô trở thành sắc nữ chứ, cậu ta có khinh thường mình không. Làm sao đây? Ách… không đúng. Tại sao cô có thể háo sắc như vậy chứ? Tạo sao cô có thể mê luyến nhìn một nam sinh như vậy? Cô bị sao vậy?
Ngọc Linh vừa lẩm bẩm, vỗ vỗ mặt cho thanh tĩnh, mặt cũng bình thường trở lại, không còn hồng nữa. Sau lại thầm oán bản thân. Chân cô hướng phòng học rời đi.
Lớp B
Đến trước lớp học, cô nhìn bảng tên ghi lớp B, mở cửa vào lớp. Cũng may chưa đến giờ vào lớp, lúc này trong lớp cũng khá đầy đủ người. Cô liền bước đến chỗ ngồi ngồi xuống.
Lớp học của cô cũng chỉ có hai mươi học sinh, mỗi bàn một người. Cô ngồi bàn thứ hai, không biết là trùng hợp hay gì khác mà ngồi trước cô là Đông Phương Phong, sau cô là Mai Liên. Điều này khiến cô hài lòng vui vẻ.
Đợi thêm thời gian thầy chủ nhiệm lớp cô cũng tới. Thầy chủ nhiệm còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi bốn tuổi, đặc biệt là rất đẹp trai.
Sau khi ổn định lớp, thầy chủ nhiệm Hoàng Văn Long liền cho lớp sinh hoạt đầu năm.
Buổi sinh hoạt cũng không có gì đáng chú ý. Chủ yếu là dặn dò một chút về học tập, viết thời khoá biểu, phát thẻ học sinh…
Đến mười giờ ba mươi thì kết thúc buổi sinh hoạt. Mọi người lần lượt trở về nhà.
Ngọc Linh, Mai Liên và Đông Phương Phong cùng nhau vừa đi vừa trò chuyện. Bất chợt nghe thấy phía trước có tiếng la hét. Mai Liên nghe hiếu kì liền kéo Ngọc Linh và Đông Phương Phong chạy về phía phát ra ồn ào.
– Woa… nhìn xem, là Ngũ Đại Hoàng Tử và Tam Đại Công Chúa của trường ta kìa. – Nữ sinh A hai mắt si mê nhìn chằm chằm năm nam ba nữ nói với cô bạn bên cạnh.
– Phải ha, đây là lần đầu tiên Ngũ Đại Hoàng Tử và Tam Đại Công Chúa đi chung với nhau như vậy a. Thật là nghìn năm có một đó. – Nữ sinh B đứng bên cạnh hai mắt toả sáng hiếu kì nhìn một nhóm tuấn nam mĩ nữ.
– Thật đẹp quá! Không biết họ tại sao lại đi cùng nhau vậy nhỉ? Nhìn họ đẹp đôi quá! – Nữ sinh A cảm thán.
– Phải, đẹp đôi quá, nhưng như vậy rất dễ làm tổn thương trái tim của tớ đó. – Nữ sinh B ôm trái tim thể hiện bản thân đang rất thương tâm.
– Thôi đi, cho dù không có thì cậu còn lâu mới lọt được vào mắt xanh của các Hoàng Tử, đừng mơ mộng viễn vông nữa. – Nữ sinh A liếc mắt xem thường nhìn nữ sinh B.
– Ừ ha… – Nữ sinh B ủ rũ mặt.
– ……
Ngọc Linh, Mai Liên và Đông Phương Phong vừa chạy đến đã nghe một cuộc đối thoại như vậy.
– Mẹ nghe không, là nhóm hoàng tử, công chúa của trường ta đó. Mau đi xem thôi, cảnh quan nghìn năm có một đó. – Mai Liên hai mắt tỏa sáng kéo Ngọc Linh hưng phấn nói.
Ngọc Linh và Đông Phương Phong nhìn nhau đều là vẻ mặt bất đắc dĩ mà đi theo.
Ngày thường Ngọc Linh không học thì chính là vùi đầu vào máy tính nên ít khi quan tâm đến chuyện trong trường, thỉnh thoảng cũng nghe Mai Liên liến thoắng về chuyện trong trường, nhưng đại đa số cô toàn nghe cho có, rất ít khi để tâm. Nếu nói cô là người vô tâm cũng không sai.
– Woa… thật đẹp trai nha. Mẹ xem, hoàng tử đúng là hoàng tử, đẹp không khác gì các nam chính trong tiểu thuyết. –
Ngọc Linh cười cười không nói, mắt vô ý nhìn liếc qua nhóm hoàng tử, công chúa.
Mai Liên nói không sai, đám nam sinh, nữ sinh này đều là tuấn nam mĩ nữ hiếm gặp, đủ loại kiểu dáng, có lạnh lùng, có ôn hoà, có chững chạc…
Cô bất chợt cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn cô, cô theo phản xạ nhìn lại. Cái nhìn này không khỏi khiến cho cô ngạc nhiên.
Là nam sinh xinh đẹp đó.
Không sai, người nhìn cô chính là nam sinh mà cô đụng phải hồi sáng. Chính là nam sinh như thiên thần kia.
Cô kinh ngạc nhìn nam sinh nọ lại phát hiện nam sinh cũng đang nhìn cô, lại còn nở nụ cười.
Nam sinh lại cười với cô.
Cô như bị sét đánh, hai má không khỏi hồng lên, cứ chăm chăm nhìn nam sinh mà không biết làm gì.
– Mẹ, mẹ sao vậy? – Mai Liên thấy Ngọc Linh thất thần, thì tò mò theo ánh mắt Ngọc Linh nhìn lại. Mẹ suốt ngày đều là một bộ lạnh nhạt, ít khi mất khống chế biểu lộ cảm xúc như vậy, là chuyện gì khiến mẹ trở nên như vậy.
Mai Liên vừa nhìn theo hướng mắt Ngọc Linh thì phát hiện nam sinh xinh đẹp, ánh mắt kinh ngạc nhìn giữa hai người, đáy mắt thoáng tia vui vẻ.
– Hả… không có gì. – Ngọc Linh nghe tiếng Mai Liên gọi chợt phục hồi tinh thần dời mắt nhìn Mai Liên nói. Ánh mắt liếc trộm nhìn nam sinh xinh đẹp nọ, nhưng thấy nam sinh đã dời tầm mắt nhìn cô từ lâu, lúc này đang trò chuyện cùng nam sinh bên cạnh. Đáy lòng không khỏi thất vọng. Lại nữa rồi, hôm nay cô bị sao vậy chứ? Cô ở trong lòng bất chợt mắng mình, cô tự dưng lại thất thần vì một nam sinh, thật không có tiền đồ.
– Còn nói không có. Có phải mẹ để ý Nhị Hoàng Tử không? Mau khai thật đừng có giấu. – Mai Liên vẻ mặt hồ nghi nhìn Trần Ngọc Linh.
Đông Phương Phong đứng một bên từ đầu đến cuối không nói một lời. Nghe Mai Liên nói vậy không khỏi nhíu mày nhìn Ngọc Linh. – Linh, cậu quen nhị hoàng tử đó.
– Nhị Hoàng Tử nào, tớ không quen. – Ngọc Linh có cảm giác mơ hồ, ai chứ, mình có quen ai là nhị hoàng tử đâu.
– Còn chối, thì là cái kia nam sinh mà mẹ vẫn nhìn đến thất thần đó thôi. Cậu ta chính là nhị hoàng tử Châu Tử Lâm học lớp A đó. – Mai Liên hồ nghi nhìn Ngọc Linh. Gì đây, muốn chối, không dễ vậy đâu.
Nhị Hoàng Tử Châu Tử Lâm chính là nam sinh xinh đẹp đó. Làm sao có thể?
Ngọc Linh thật không nghĩ nam sinh đó lại là nhị hoàng tử. Lúc này cô mới để ý thấy nam sinh đang đi cùng với bốn nam ba nữ, ai nấy đều là tuấn nam mĩ nữ. Bất chợt cô thấy tim mình lạnh đi. Thật sự rất lạnh.
– Lâm, đang nhìn ai vậy. – Tam Hoàng Tử Hoàng Văn Tuấn thấy Châu Tử Lâm cứ nhìn về phía đám nữ xinh thì thấy kì lạ. Ai chẳng biết nhị hoàng tử Châu Tử Lâm nhìn thì ôn hoà nhưng lại là người khó gần, lạnh lùng thứ hai trong Ngũ Đại Hoàng Tử. Mà nhìn xem, lúc nãy hắn thấy gì chứ. Châu Tử Lâm chủ động nhìn nữ sinh, lại còn cười nữa chứ, tuy chỉ nhếch miệng nhưng cũng đã cười, không phải nụ cười nhẹ xa cách mà là nụ cười vui vẻ mang theo hứng thú. Lúc nãy hắn cũng đã nhìn theo ánh mắt Châu Tử Lâm nhưng lại chỉ thấy một nhóm ba người, hai nữ một nam, hai nữ sinh nhìn nhan sắc kém xa nhau, nữ sinh đeo kính thì rất bình thường, còn nữ sinh không đeo kính thì xinh xắn khả ái, theo thẩm mĩ của hắn chỉ có thể nói là thanh tú. Nhìn là biết Châu Tử Lâm nhìn nữ sinh không đeo kính, nhưng thấy thế nào vẫn cảm thấy không ổn, chẳng lẽ khẩu vị của Châu Tử Lâm lại nặng đến vậy, nữ sinh không đeo kính chỉ có khuông mặt thanh tú, ngoài ra không có gì đáng nói.
– À, không có gì. – Châu Tử Lâm nghe hỏi mới rời ánh mắt nhìn Trần Ngọc Linh. Thật là một cô gái thú vị.
– Ừm. – Hoàng Văn Tuấn hiển nhiên không tin, có điều chuyện này có thể từ từ điều tra.