Hôm nay Lê Thu ở trong phòng tập nấu ăn.
Lần thứ sáu thất bại!
Lê Thu không biết nói gì mà nhìn trời nhìn đất.
Đã sống lại thêm một lần rồi, tại sao cô vẫn không thể nấu ăn được kia chứ! (Hồng Đậu: Này này, nấu ăn với trùng sinh thì có quan hệ gì với nhau à!?)
Đỗ Tình có vẻ ngoài đẹp, kỹ thuật diễn xuất tốt, nhân duyên tốt, thi họa tốt, thế nhưng con người thì không có ai hoàn mỹ, với cô chắc hẳn là không thể nấu ăn. Lúc bắt đầu cô rất nghèo còn dẫn theo Đỗ Vũ, mỗi tháng cô đều phải làm thêm nhiều công việc để kiếm tiền mua đồ ăn, sau này khi nổi tiếng hơn thì phải ăn cơm hộp mình mang theo ở đoàn làm phim, phải tham gia bữa tiệc liên hoan nhỏ, về nhà thì mời nữ giúp việc tới nấu ăn.
Fan Đỗ Tình đều biết một đạo lý, nữ thần của bọn họ cái gì cũng tốt, chính là không thể nào vào được phòng bếp!
Haiz!
Tắt lửa, không muốn ăn cháo trắng đã bị nấu khét, Lê Thu chỉ đành ăn một gói mì ăn liền. (Lin: cháo trắng mà cũng khét, tui sahara lời :’(. )
Lúc này máy tính của cô đột nhiên kêu lên.
Là bưu kiện!
Chuyện tình mà cô đã mời thám tử tư điều tra trước đó đã có thư trả lời.
Lê Thu điều khiển —— chuột bật máy tính lên mở hộp Email ra, kết quả điều tra làm cho cô kinh ngạc.
Ba tài khoản của Đỗ Tình tất cả đều trống không, ngay cả số tài khoản cô gửi không ít đồ trang sức cũng không còn. Thế nhưng biên bản bị người ta làm mất, trước mắt không điều tra ra được đến cùng là ai đã lấy đi tiền bạc cùng đồ trang sức trong tài khoản.
Không thể nào! Tài khoản của cô rõ ràng chỉ có mình cô biết, ngay cả Đỗ Vũ là người thân duy nhất cũng không thể lấy đi ah!
Hơn nữa ai lại có năng lực lớn như vậy, có thể xóa hết toàn bộ dấu vết hả!
Lê Thu không có đầu mối.
Đỗ Vũ? Hay là Nam Thần?
Lê Thu hơi nản lòng ngã mình lên trên chiếc giường êm ái, lấy cái gối trùm đầu lại.
Mặc dù cô vốn cũng không muốn lấy lại số tiền này, những thứ ấy đều thuộc về Đỗ Tình, mà hiện tại cô là Lê Thu. Thế nhưng dù sao đó cũng là tiền tích góp nhiều năm của cô, cứ biến mất vô tung như vậy làm cho cô quả thực rất khó chịu, nhưng một chút biện pháp cũng không có.
Hiện tại năng lực gì cô cũng không có, chỉ có thể chờ, chờ đến khi cô có năng lực đi điều tra!
Trước đó Lê Thu đã nhận được thông báo từ Tạ Tông, đã quyết định để cô diễn Đắc Kỷ trong bộ phim 《 Phong Thần 》, chỉ có điều trước mắt đoàn làm phim cần chuẩn bị sinh hoạt một chút, còn phải đợi thêm khoảng nửa tháng nữa mới có thể bắt tay vào ghi hình chính thức, cho nên trong khoảng thời gian này cô không tới đó.
Lúc này Trịnh Hải gọi điện thoại đến.
“Lê Thu, đài truyền hình Thanh Vũ nói chương trình lần trước em và Lăng Duy tham gia có tỉ lệ người xem TV tốt lắm, gần đây đài truyền hình bọn họ có đưa vào một chương trình thực tế muốn mời em tham dự!” Trịnh Hải nói.
“Chương trình thực tế gì?” Trước kia Lê Thu chưa từng tham gia chương trình nào tương tự.
“Đó chính là mời một vài ngôi sao cùng tiến hành quay chụp ảnh chơi trò chơi trong giờ, hiện tại thể loại chương trình này rất được hoan nghênh,“ Trịnh Hải giải thích, “Tôi gửi nội dung đại khái của chương trình cho em, em xem xem có muốn tham gia hay không.”
Sau đó Lê Thu liền nhận được email Trịnh Hải gửi tới.
Lần này chương trình đài truyền hình Thanh Vũ lên kế hoạch quy hoạch là 《 Sắc đẹp đột kích 》 mua từ nước H về, chương trình quy hoạch này có tỉ lệ người xem TV rất cao ở nước H, phản ứng rất tốt, cho nên đài truyền hình Thanh Vũ liền mua bản quyền của bọn họ. Đơn giản mà nói, chương trình này chính là mời một vài ngôi sao đi tới một số nơi hẻo lảnh hoặc sầm uất tìm tòi và thưởng thức phong cảnh, hoàn thành một vài nhiệm vụ mà đạo diễn thiết lập, mỗi một kỳ có ba ngày, chương trình tổng cộng là kỳ.
“Tôi còn phải quay phim, bố trí thời gian thế nào chứ?” Thật ra Lê Thu vẫn cảm thấy rất hứng thú, đời trước lúc ban sơ còn nghèo nàn, sau đó lại vội vàng làm việc, rất ít khi đi du lịch, cho dù mỗi lần quay phim đều sẽ tới một nơi nhưng cũng chỉ đặt trọng tâm vào việc nghiền ngẫm nhân vật, kỳ thật trong nội tâm của cô cực kỳ thích phong cảnh thiên nhiên này.
“Việc này thì không cần lo lắng, chương trình kỳ này tổng cộng có sáu người, mỗi một kỳ quay phim sẽ thông báo trước ít nhất một tháng, để thuận lợi cho việc cân đối thời gian.” Trịnh Hải nói, nếu thật có va chạm với thời gian quay phim, anh sẽ không để cho Lê Thu đi, “Còn có Lăng Duy cũng sẽ tham gia.”
“Được rồi, chương trình này tôi cũng tham gia!”
Nếu quyết định muốn tham gia, Lê Thu cũng chú trọng đến nó hơn.
Cô phải đi mua một chiếc vali trước, còn có cái chương trình kỳ đầu đề cập đến là cắm trại dã ngoại, cô phải chuẩn bị một vài đồ đạc cần cho cắm trại dã ngoại.bg-ssp-{height:px}
“Tiểu Văn, tôi liệt kê cho em một bảng danh sách, em đi mua cho tôi đi.”
Vốn có ý nghĩ tự mình đi, thế nhưng ngẫm lại có thể sẽ bị nhận ra, nên Lê Thu bỏ ý nghĩ này đi, bị chặn lại chính là một việc cực kỳ phiền toái.
“Được, chị Lê!”
Qua một đoạn thời gian ở chung Lê Thu cảm thấy tiểu Văn làm trợ lý vẫn rất đúng quy cách, người cũng cực kỳ chịu khó. Chỉ có điều Lê Thu không mấy thích sai khiến người khác, trừ bỏ như loại chuyện mà mình thật sự không có biện pháp này ra, chuyện mình có thể làm thì sẽ tự làm.
Lê Thu liệt kê tờ danh sách rất đầy đủ, dù sao cắm trại dã ngoại cần rất nhiều đồ đạc, dàn ý tổ chương trình gửi đi chỉ nói cung cấp lều trại cùng thức ăn sống.
Vài thứ đồ gia vị đơn giản, mặc dù cô không biết nấu ăn, nhưng cô biết đồ gia vị vẫn rất cần thiết.
Chuẩn bị chính là hộp y tế, một chút thuốc trị thương cùng thuốc đuổi côn trùng đơn giản, với lại tháng mười vẫn còn rất nhiều muỗi.
Đối với người hơi mù đường, không phân biệt rõ Đông Nam Tây Bắc như Lê Thu, la bàn là thứ rất cần thiết.
Còn lại chính là mang một bộ quần áo chống gió thật dày, đi dã ngoại trên núi hẳn là rất lạnh, còn có áo dài tay và quần dài, hai đôi giày leo núi để thay đổi.
Cái khác xác định là không cần gì nữa.
Tiểu Văn làm việc rất nhanh, hai tiếng đồng hồ liền trở lại, hơn nữa còn mang xuống một bộ.
“Tiểu Văn, sao em lại làm trợ lý nghệ sĩ vậy?” Vừa sắp xếp Lê Thu vừa tán gẫu với Tiểu Văn.
“Nghiệp vụ tốt nghiệp thật sự rất khó tìm, bạn học của em nói làm trợ lý nghệ sĩ rất tốt, hơn nữa còn có thể gặp các ngôi sao.” Năm nay Tiểu Văn hai mươi mốt tuổi, mới vừa tốt nghiệp liền nhận lời mời đến công ty EM.
“Nhà em còn có ai nữa?”
“Cha mẹ em mất sớm, em còn một em trai, năm nay tuổi, là sinh viên năm nhất.” Vẻ mặt Tiểu Văn hơi cô đơn, nhắc tới em trai mới có nụ cười vui mừng.
“Tôi cũng là cô nhi, không biết cha mẹ là ai.” Lê Thu buông đồ đạc trong tay ra. Hai đời đều là trẻ mồ côi, trước giờ không biết cảm giác có cha mẹ là gì.
“Chị Lê. . .” Tiểu Văn hơi lo lắng băn khoăn nhìn về phía Lê Thu.
“Cuộc sống luôn luôn dành cho chúng ta rất nhiều khó khăn, vượt qua những khó khăn này chúng ta sẽ càng kiên cường hơn những người khác!” Lê Thu vẫn luôn lấy những lời này an ủi mình. Không nhất thiết bởi vì ông trời không công bằng với bạn mà tự ngồi đó than thân trách phận, đưa cho bạn bạn chỉ có thể chịu đựng, thế nhưng bạn không thể cam chịu số phận. Chỉ có thể dựa vào chính mình để thành công.
“Vâng ạ.”
Lê Thu thu dọn đồ đạc xong, tiểu Văn xuống bếp làm một bữa cơm.
“Ăn rất ngon.” Lê Thu khích lệ nói, “Tài nấu nướng của em thật tuyệt!”
“Hì hì, cũng tàm tạm, “ Tiểu Văn đỏ mặt nói, “Cũng là vì thường xuyên nấu ăn cho em trai.”
“Tôi liền không có chút thiên phú xuống bếp nào, phòng bếp cũng đều bị tôi đốt sạch.” Lê Thu đành chịu.
“Chờ lúc chị Lê nghỉ ngơi em có thể dạy chị.”
“Được ah.” Lê Thu cười gật gật đầu. Làm thử một cái, cô quả thật rất rất muốn học nấu ăn.
Ăn cơm chiều xong tiểu Văn thu dọn mâm bát và phòng bếp.
Lê Thu đã lên giường nằm từ sớm.
Nhưng mà còn chưa buồn ngủ nên không ngủ được, bèn cầm lấy chiếc Smart phone mới mua lên lướt xem .
Nhìn thấy Lăng Duy chia sẻ 《 Sắc đẹp đột kích! 》 mà đài truyền hình Thanh Vũ phát sóng, còn để caption lòe loẹt rất riêng Lê Thu “Cố lên“.
Lê Thu cũng comment lại: “Cố lên
Hiện tại fan của Lê Thu có gần hai mươi triệu người, tất cả mọi người nhắn lại tới tấp hi vọng Lê Thu xuất hiện nhiều hơn.
Lê Thu nhìn tin nhắn cộng đồng mạng nhắn lại từng cái từng cái một dần mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.