Edit: Um-um
Nam chính trong cách theo đuổi bạn gái đang ở dưới lầu, bước chân Cố Tương muốn bước xuống bỗng dừng lại. Cô nghĩ nghĩ lại chọn một cái váy trong tủ treo quần áo thay cho bộ đồ thể thao đang mặc trên người, rồi đến phòng rửa tay thoa nhẹ một ít son môi. Thoáng chốc nhìn cô tươi tắn hơn trước không ít.
Dù gương mặt cô đã rất đẹp nhưng trong hầu hết hoàn cảnh, trang điểm nhẹ cũng là một cách thể hiện sự tôn trọng người đối diện.
Đợi đến lúc Cố Tương bước xuống, quả nhiên gã trai thẳng như Triển Cự Cự không phát hiện cô có gì khác biệt, sau khi mở cửa xe giúp cô, liền hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Cố Tương nói.
Khả năng chọn nhà hàng của Triển Cự Cự không tệ, thức ăn rất ngon, cảnh trí rất đẹp, hơn nữa không nhiều người ồn ào náo nhiệt. Cố Tương cười, cụng ly với anh: “Mấy ngày nay thật cảm ơn anh.”
Thật ra cô không phải là người thích nhận sự giúp đỡ của người khác, nhưng hình như cô luôn đón nhận sự quan tâm của Triển Dương, đôi khi nghĩ lại, có lẽ trong tiềm thức cô đã xem Triển Dương như một kẻ cùng hội cùng thuyền cho nên người giúp đỡ là anh thì cô không có ý định phản đối.
“Thật ra hôm nay anh tới đây có một việc.” Triển Dương nhìn cô, ngâp ngừng một lát mới nói: “Sang năm Đặng Hâm tổ chức liveshow ca nhạc, muốn mời em làm khách mời. Cậu ấy sợ em không đồng ý nên nhờ anh nói với em một tiếng.”
Đặng Hâm? Cố Tương bừng tỉnh. Là cái người sáng tác kiêm ca sĩ cho ca khúc chính nổi tiếng “Mạnh Mẽ” trong phim "Sư muội mới đến", mới hôm trước trao giải thưởng cho cô đó à? Phải biết tính tình anh hai này rất kiêu ngạo, kiếp trước Cố Tương không qua lại với anh ta nhưng từng nghe nói Đặng Hâm từ chối sáng tác cho một vị siêu sao nào đó… hôm nay có lòng tốt như vậy, thật đúng là ngoài ý muốn.
“Được, không thành vấn đề.” Cô sảng khoái đồng ý: “Chẳng qua trước kia em chưa từng làm bao giờ, không biết phải làm thế nào.”
Triển Dương cười cười: “Anh biết rõ, anh sẽ đi với em.”
“Anh cũng đi?” Cố Tương liếc anh một cái: “Em phát hiện bây giờ anh ngày càng thường xuyên xuất hiện trước công chúng nha.” Đời trước lúc nào Triển Cự Cự làm việc cũng đều khiêm tốn, thần bí. Sao đời này lại có cảm giác anh rất thản nhiên đối diện với giới truyền thông, chẳng lẽ công ty đại diện sửa lại định hướng phát triển của anh?
Thấy ánh mắt hơi tỏ vẻ dò xét của Cố Tương, Triển Dương lặng lẽ thở dài, nói: “Không còn cách nào khác, anh cũng không thể để mình giống như trai bao được.”
Trai bao? Cố Tương ngớ người, ngay sau đó gương mặt phiếm hồng. Cái tên Triển Dương này, nói anh lỗ mãng thì hành động luôn khiêm tốn, không thể hiện bất kỳ cử chỉ nổi bật khác người nào. Lqd.d.i.e.n.d.a.n Nói anh bảo thủ thì anh lại bất ngờ thổ lộ, làm người khác không kịp chuẩn bị tâm lý. Nhận lời thổ lộ từ anh chàng đẹp trai như vậy thì ai có thể cầm lòng được đây.
Cô nói qua loa: “Ai dám nói anh là trai bao hả?”
Triển Dương cười không đáp.
Mặt Cố Tương nóng như lửa.
Ai ai ai, đều là ánh trăng gây hoạ. Uống rượu hỏng việc, uống rượu hỏng việc.
Cô cúi đầu uống rượu, tóc rũ xuống che tầm mắt. Triển Dương đưa tay thay cô vén tóc lại vào vành tai, lạnh nhạt nói: “Tủi thân lắm phải không?”
“Gì?” Bỗng dưng bị anh xem như không có chuyện gì, làm ra hành động mờ ám nho nhỏ khiến Cố Tương không biết làm sao, nhất thời không nắm bắt được ý nghĩ của anh.
Triển Dương rút tay lại: “Có phải em hay bị chơi xấu không? Nhìn em bình tĩnh không giống người mới ra mắt gần đây.”
Từ đầu đến giờ, bất kể là chuyện của Kiều Ánh Tinh hay Phùng Văn, hầu như những tin đồn bất lợi không ảnh hưởng đến cô. Việc gì cần làm cô vẫn thản nhiên làm. Đối với nghệ sĩ gạo cội thì rất bình thường, nên biết trong ngành giải trí đầy thị phi này đôi khi khi scandal không hề có ý nghĩa. Nhưng Cố Tương chưa từng có ý định tẩy trắng những scandal của mình, giống như cô chưa từng đặt những chuyện này vào lòng.
“Em có tủi thân gì đâu.” Sau thoáng kinh ngạc, Cố Tương trả lời: “Không phải làng giải trí là vậy sao? Anh còn hiểu nó hơn em mà. Em không thấy uất ức đâu.”
Cô không thấy tủi thân vì tất cả những tủi thân đều sẽ có kết quả. Nếu kết quả tốt, quá trình vất vả chút thì đã sao, không phải cuộc đời ai cũng đều thuận buồm xuôi gió cả.
“Đừng cậy mạnh.” Triển Dương sờ sờ đầu cô: “Anh sẽ giúp em.”
Cố Tương rũ mắt, ngay sau đó ngẩng mặt lên cười: “Dạ.”
Nụ cười sán lạn của cô khiến gương mặt vốn dĩ đã xuất sắc trở nên chói sáng cực kỳ, người phục vụ đi ngang cũng không thể kềm lòng ngoái nhìn mãi. Triển Dương hơi ngẩn người, thoáng suy tư nhìn cô.
Tất nhiên anh không biết trong lòng Cố Tương đã thầm ra một quyết định.
Đến lúc đưa Cố Tương quay về, Cố Tương chủ động kéo tay Triển Dương.
Triển Dương mượn nước đẩy thuyền, cầm ngược lại tay cô. Không khí giữa hai người yên bình lại hài hoà, rất phù hợp với không khí đêm thất tịch, cho dù đang ở nước ngoài cũng phát huy rất tốt văn hoá truyền thống quốc gia.
Hình như có ai đó chụp trộm, chưa hẳn là fan hay parazzi. Vốn hai người là trai xinh gái đẹp, phong cách không tầm thường, có lẽ tưởng họ đang quay phim cũng không chừng.
Đến lúc Cố Tương đến khách sạn, quả nhiên Triển Dương giống như học theo cách theo đuổi bạn gái, hớn hở giơ đoá hồng ra. Anh nói: “Hôm nay là tết, tặng em.”
Cố Tương: “………” Nếu muốn tạo bất ngờ cũng đừng nên mang nguyên bó hoa to đến nỗi đứng trên lầu có thể nhìn thấy đặt trên mui xe chứ! Cố Tương thực sự bị Triển Dương đánh bại, có lẽ trước đây Triển Dương đóng mấy cảnh tình cảm nên không chú ý cẩn thận chút nào. May là Cố Tương không hề bắt bẻ, thậm chí còn phối hợp với Triển Dương nhận lấy, cũng không tỏ vẻ: “Bà đây sớm biết thế nào cũng sẽ có chiêu này.” ra mặt.
Tay ôm lấy một đoá hoa to đùng, [email protected] cô hỏi: “Hỏi anh một chuyện, trong mắt anh cảm thấy em là người như thế nào?”
Việc này cô vẫn luôn muốn biết nhưng trước đây không hỏi qua. Bởi vì cô thấy không cần thiết, nhưng bắt đầu từ hôm nay, đáp án của vấn đề này trở nên hết sức quan trọng, mong là không uổng phí quyết định kia của cô.
“Trong mắt anh, em là một cô gái.” Anh nói.
Câu trả lời rất kỳ lạ nhưng làm người khác xúc động, giống như chạm đến góc sâu mềm mại nhất trong tận đáy lòng, không phải là diễn viên có thực lực, cũng không phải là người mới có dã tâm. Vượt qua tất cả mọi danh xưng bên ngoài, chỉ đơn giản là một cô gái.
Triển Dương sờ sờ tóc cô, bổ sung thêm một câu: “Cô gái nhỏ lớn tuổi.”
Dù lớn tuổi vẫn là một cô gái nhỏ. Cố Tương ngẩng đầu, ánh mắt Triển Dương nghiêm túc lại ôn hoà, hàm chứa nét bao dung và cưng chiều. Đây không phải trao đổi ngang giá, không dính dáng bất kỳ lợi ích nào. Chỉ là một loại tình cảm vô cùng đơn giản và thuần phác.
Cố Tương hít mạnh một hơi thật sâu.
Thái độ của cô khi đối mặt với tình cảm của Triển Dương giống như khi cô đối mặt với những scandal bôi nhọ trước kia, “Không phủ nhận, không từ chối, không trả lời”. Nhưng phần tình cảm này quá nghiêm túc, lại quá hoàn mỹ khiến cô không thể phân biệt được thật lòng hay giả dối, lại không muốn dùng cuộc đời mình ở kiếp này để đánh cược. Đoạn hôn nhân thất bại trước đây giữa cô và Lương Quý đã khiến cô giống như chim sợ cành cong.
Vậy mà những tàn dư của việc bất an chẳng hiểu vì sao đã lặng lẽ biến mất. [email protected] Khi đối diện Triển Dương, trong lúc vô tình, cảm kích đã bị thay thế bởi cảm động, cảm động đã bị thay thế bởi rung động. Không biết từ khi nào, mỗi khi thấy Triển Dương, trái tim cô đập loạn xạ, giống như thời gian khao khát yêu thương đã quay trở lại.
Diễn xuất là mục tiêu bẩm sinh của cô, nhưng gặp người phù hợp, sao có thể vì sợ hãi mà buông tay. Không nên hối hận, không nên quay đầu lại, không phải sợ, đời người chỉ có một lần, tất cả nên nhìn về tương lai.
Cô cười híp mắt nhìn Triển Dương: “Lời thoại không tệ nha. Nhưng mà anh nói đúng, em chỉ là một cô gái mà thôi.”
Ôm đoá hồng vào lòng, Cố Tương nói: “Mai gặp.” Xoay người đi lên.
Dưới lầu, Triển Dương tựa vào xe, đợi đến khi đèn trên một căn phòng bật sáng mới lên xe, rời đi.
Trong phòng, Cố Tương chuẩn bị buông đoá hoa xuống, bỗng nhiên bên trong bất ngờ rớt ra một chiếc hộp. Cô nhặt lên mở ra, một chiếc nhẫn kim cương chiếu sáng lấp lánh.
Trên mảnh giấy màu hồng, chữ viết cứng cáp đẹp đẽ nhưng hơi có nét vội vàng, giống như tính tình người viết chữ cực kỳ cẩn thận lại do quá hồi hộp nên khi viết làm rách cả tờ giấy.
“Yes or No?”
Anh dùng một cách cực kỳ đơn giản, không hề vòng vo, trực tiếp nhưng rất phù hợp với ý của cô, hỏi cô.
Trên giường có một quyển sách của Albert D’Souza. Trong đó có đoạn viết:
Love like you never been hurt
Dance like no body is watching
Sing like no body is listening
Work like you don't need the money
Live like it is heaven on earth
Hãy yêu đi như chưa từng bị tổn thương
Hãy nhảy đi như sẽ không ai thưởng thức
Hãy hát lên như sẽ không một ai lắng nghe
Hãy làm việc như không đếm xỉa đến tiền bạc
Hãy cứ sống như hôm nay là ngày cuối cùng!
Cô khẽ mỉm cười, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa tay mình, lớn nhỏ vừa vặn, chiếu sáng lấp lánh theo ánh đèn.
Cô cầm điện thoại trên tay, gửi một tin nhắn: “Yes.”
………….
Công chúng chưa từng bỏ sót mấy trò khoe ân ái của cặp vợ chồng Tương Dương. Mấy tiếng sau, trên facebook có người chụp được hình của Cố Tương và Triển Dương, trai xinh gái đẹp tình cảm nồng nàn khiến người hâm mộ thấy nghẹn họng.
Trong khi hoàn cảnh trong nước đang trong dầu sôi lửa bỏng, scandal bay đầy trời, lòng của người ta không thèm để ý, còn có tâm tình đi chàng chàng thiếp thiếp, không hề có dấu hiệu bị tổn thương một chút nào. Việc này có thể làm cho những người đang tung tin đồn cảm thấy như bị đâm một nhát.
Trong nhà ăn, Đỗ Vũ đang cầm đĩa, mặt hâm mộ: “Nữ thần Tương Tương đúng là người may mắn. Trước đây chúng ta còn lo lắng cho cô ấy. Kết quả người ta không cần làm gì đã có người tẩy trắng, d(d(l(q(d(um(um Triển Cự Cự vẫn một lòng chung thuỷ. Đúng là chồng như vậy còn đòi hỏi gì hơn.”
“Vốn cô ấy là người xuất sắc mà.” Tiểu Mẫn ganh tị: “Con nhà giàu, vừa đẹp vừa giỏi. Không phải đúng lúc trời sinh một đôi sao? Những người bình thường như chúng ta nằm mơ chưa chắc được gặp.”
“Cũng không hẳn.” Đỗ Vũ gắp miếng sườn vào chén mình: “Trước đây trong "Sư muội mới đến" cũng có nói, ai cũng có duyên phận của mình, duyên số là do trời định. Biết đâu sẽ có lúc mình gặp được tình yêu của đời mình, dù cho không đẹp trai cỡ Triển Cự Cự nhưng chắc chắn cũng có chỗ đặc biệt hơn người.”
“Ngu.” Tiểu Mẫn lười nói với cô ấy.
Ở bàn kế bên, Tròn Vo vẫy vẫy tay với Cố Nam đang loay hoay tìm chỗ ngồi: “Đây nè!”
Cố Nam đặt khay cơm xuống, ngồi cạnh Tròn Vo. Tròn Vo rướn người tới trước, thì thầm: “Gần đây chị của anh có khoẻ không?”
“Không thể tốt hơn.” Cố Nam đáp. Đúng là không thể tốt hơn được nữa, hại cả nhà lo muốn rớt tim.
“Vậy thì tốt.” Mặt Tròn Vo vui vẻ: “Khi nào chị em tới thì nhớ gọi em nha, em mời khách!”
“Lo ăn của chú đi.” Cố Tương liếc cậu ta.
Động tĩnh bên này của bọn họ khiến Đỗ Vũ liếc mắt nhìn, bỗng nhiên hai mắt sáng rực. Cô ấy đẩy Tiểu Mẫn một cái: “Này, bạn xem cái người bàn bên cạnh nhìn giống nữ thần Tương Tương không?”
Tiểu Mẫn nhìn thoáng qua, nói: “Bạn ngốc hả? Sao mà giống được? Dù có đẹp nhưng người ta là nam đó!”
“Mình nói giống là giống mà!” Đỗ Vũ bất động: “Đặc biệt là nét bướng bỉnh hiện lên giữa hai đầu lông mày. Trời ạ, đúng rồi, giống như đúc chứ còn gì nữa!”
Tiểu Mẫn: “Bạn định làm gì?”
“Mình cảm giác anh ấy là tình yêu đích thực của mình.” Đỗ Vũ nháy mắt: “Thật, người ta hay nói duyên phận là do trời định đấy.”
Vĩnh viễn bạn sẽ không biết được duyên phận của mình khi nào sẽ xuất hiện đâu.