Edit: Um-um
Mọi người thường coi trọng sự “ác độc” của cô dâu mà quên mất “hận”
“Ác độc” có thể biểu hiện ra bằng động tác bên ngoài hoặc nét mặt, nhưng “Hận” cần bản thân diễn viên nghiền ngẫm. Nếu hận của bạn có thể làm cho khán giả nhập tâm đồng nghĩa với việc đã thành công nhập vai được một nửa.
Cô dâu cũng không phải là một kẻ cuồng giết người. Vì con gái mình, cô đã muốn dừng tay và sống một cuộc sống an bình. Đáng tiếc người tình cũ kiêm Boss Baker không buông tha cho cô. Khi phải trải qua cuộc sống hành hạ như địa ngục và biết tin con gái mình đã chết, một lần nữa nỗi hận của cô lại bùng lên. Nội dung chính xuyên suốt bộ phim chính là “báo thù” chứ không phải “giết người”. Hình thức biểu hiện là “Giết người”, mục đích là “Báo thù”.
Cô đang diễn bằng ánh mắt của mình mà những người quan sát chung quanh đều cảm thấy rợn người.
Phùng Văn nắm chặt hai quả đấm, người mới rồi mang tâm trạng xem cho vui như Tư Khải cũng dần trở nên nghiêm túc. Anh ta là đạo diễn, tất nhiên hiểu được tình cảm nhân vật trong kịch bản của mình.
Phòng tối chật hẹp, cửa sổ mở he hé, tia nắng mặt trời nhỏ bé xuyên từ ngoài vào, trùng hợp chia căn phòng ra làm đôi, nửa tươi sáng nửa tối tăm.
Nửa sáng đó có Ariene trong chiếc kimono trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ như thiên sứ đang giơ một chiếc đao võ sĩ. Hình ảnh cực kỳ đẹp mắt nhưng so với người đối diện, cô ấy bị ép đến nỗi hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
Cho dù trong bóng tối cũng không che giấu được ánh sáng.
Cô ẩn núp nơi tối nhất trong phòng, tóc tai bù xù, người mệt mỏi đầy vết thương, cắn răng, hình như rất mất sức nhưng trong mắt hiện lên vẻ khát máu. Nhìn thật kỹ dường như người phụ nữ này đang muốn dùng hết sức bình sinh cắn đứt cổ họng đối phương.
Bị cặp mắt hung ác kia nhìn, chân Tống Châu Hiền muốn nhũn ra. Trong khoảnh khắc, cô ấy không phân biệt đâu là thật và diễn, chỉ cảm thấy đối phương quá đáng sợ, giây kế tiếp có thể dùng kiếm nhào lên giết chết mình.
Chìm trong sự sợ hãi đó, cô ấy không thể nào bình tĩnh diễn được nữa.
Đó chính là áp lực, cho dù là Phùng Văn vừa rồi cũng không thể có.
Người phụ nữ trong bóng tối đột nhiên cười lạnh, nói nghiêm túc: “Sổ sách giữa chúng ta, còn chưa tính xong!”
Nghe những lời này, Tống Châu Hiền đang mơ màng bỗng thức tỉnh. Cô ấy tự biết mình đang luống cuống, phát huy thất thường. lqd.d.i.e.n.d.a.n Nếu diễn với Phùng Văn như vậy thì có thể chấp nhận được nhưng đối phương chỉ là một người mới chưa từng đóng qua bất kỳ bộ phim hành động nào. Nhóm người Tư Khải vẫn đang xem, tất cả đều nhìn ra được sai sót trong hành động của cô ấy. Tống Châu Hiền không cam tâm, nổi giận, xúc động giơ đao võ sĩ chém xuống.
Đao Ariene là đao võ sĩ, dù chỉ là đạo cụ nhưng hình dáng rất đáng sợ. Trong lòng cô ấy suy nghĩ đơn giản, vẻ mặt của Cố Tương rất hợp lý, ánh mắt nhập tâm. Bất quá đây là phim hành động, không chỉ dựa vào ánh mắt là được, còn phải có bản lĩnh hàng thật giá thật nữa kìa. Phùng Văn có thể nhận vai nữ chính hoàn toàn dựa vào khả năng đấm đá của mình chứ không phải nhờ vào ánh mắt. Cố Tương có gì? Gương mặt? Ánh mắt cố tình hung hăng? Sợ là chỉ cần cô ấy giơ đao lên Cố Tương sẽ run đến mức chẳng nhớ mình phải diễn thế nào nữa đâu.
Ariene giơ đao võ sĩ đến, động tác của cô ấy không giống trong phim, có thể do phát sinh trong buổi diễn thử. Tư thế không đủ tiêu chuẩn nhưng nét mặt cô ấy hung ác phối hợp với thanh đao lớn xông lên vẫn có chút đáng sợ.
Thế nhưng cô ấy thấy người phụ nữ trong bóng tối nhẹ nhàng nghiêng người, thậm chí lộn vòng, vươn tay qua, chân bước tới nắm vạt áo Ariene kéo lại.
Một động tác võ thuật Trung Quốc tiêu chuẩn được thực hiện rất tự nhiên và thoát tục.
“Đùng”. Ariene té trên mặt đất.
~~ Mọi bài đăng ngoài diễn đàn lê quý đôn - d.d.l.q.d đều không chính chủ (Um-um) ~~
Mọi người hoảng hốt, cả người Tống Châu Hiền choáng váng. Cô ấy té rất mạnh nhưng thậm chí cô ấy không biết Cố Tương ra tay thế nào.
Trong chớp mắt, một thanh kiếm sáng loáng kề ngang cổ cô ấy.
Tống Châu Hiền ngẩng đầu.
Cô ấy nhìn thấy cô dâu báo thù đứng trước mặt mình, xinh đẹp lại hung tàn, mái tóc khẽ tung bay, ánh mắt phát sáng. Cô như một bức tranh sơn thuỷ vẽ bằng máu, tàn bạo nhưng đẹp đến rung động lòng người.
Bàn tay trắng noãn mảnh khảnh nắm chuôi kiếm, dịu dàng như ngọc thạch Trung Quốc, giọng nói lạnh lùng nhưng rất ôn hoà, giống như đang kể lại một câu chuyện cũ trong ký ức.
“Thanh kiếm này do một thợ rèn đưa cho tôi. Ông ấy nói đây là thanh kiếm ông ấy đúc tốt nhất trước giờ.”
“Khi tôi đi báo thù nếu gặp được thần, tôi có thể chém thần thành hai nửa.”
Môi cô nở một nụ cười giễu cợt, liếm mép: “Phải cô không?”
Giơ tay chém xuống.
Rất lâu sau vẫn không hề có tiếng động.
Mắt Tư Khải loé sáng nhìn Cố Tương như phát hiện ra một bảo tàng.
Sắc mặt Phùng Văn tái nhợt, Anna ở kế bên lo lắng cầm tay cô ta phát hiện tay cô ta vậy mà đầy mồ hôi.
Mà Tống Châu Hiền vẫn duy trì dáng vẻ ngã xuống đất. Sau khi bị chém, cô ấy không nằm gục xuống đất như kịch bản, thực ra do cô ấy không kịp phản ứng. Tống Châu Hiền cảm thấy mình bị hành động của người này ngăn cách với thế giới xung quanh, chỉ có thể bị động theo cô, cô ấy hoàn toàn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc cá nhân nào nhưng tự hiểu, cảnh vừa rồi mình đã làm hỏng.
Cố Tương cất lại kiếm, nói với Tống Châu Hiền còn ở trên mặt đất: “Xin lỗi, vì lúc nãy không nói sẽ diễn đoạn hành động nên tôi không ngờ bỗng nhiên cô xông tới.”
Vì Cố Tương là người mới, không có cơ sở võ thuật như Phùng Văn nên ý của Tư Khải và Tống Châu Hiền chỉ muốn diễn một đoạn thoại là được rồi, ai biết được vì sao đột nhiên Tống Châu Hiền giơ đao chém xuống.
Thật ra Tống Châu Hiền chỉ muốn bêu xấu Cố Tương, chứng minh cô chỉ là d(d(l(q(d(um(um một bình hoa, ai biết Cố Tương không chỉ không phải là bình hoa mà còn trả lại cô ấy một cú. Tống Châu Hiền đứng lên, phủi bụi trên quần áo, cực kỳ tức giận chất vấn: “Tại sao cô không nói cô có võ?”
“Chuyện này có gì lạ nhỉ?” Cố Tương mỉm cười: “Nếu đã tới thử vai mà cái gì cũng không biết không phải là kỳ cục lắm sao?”
“Này, Cố!” Tư Khải hưng phấn bước đến: “Vừa rồi cô dùng chiêu gì đấy? Võ thuật Trung Quốc à?” Anh ta mê mẩn cuồng nhiệt võ thuật phương Đông thần bí cổ xưa, trên thực tế, người phương Tây luôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi với các môn khinh công điểm huyệt của Trung Quốc. Mà động tác Cố Tương vừa rồi rất giống một cảnh trong bộ phim võ hiệp nào đó.
Không phải Cố Tương chưa đóng phim võ hiệp, chính xác phải nói là phim tiên hiệp. Loại phim này yêu cầu rất cao về mỹ thuật, lúc đóng Cố Tương còn suy nghĩ không ít về việc làm thế nào để diễn ra tiên khí. Hơn nữa gần đây trong lớp chỉ đạo võ thuật, cô vẫn học những động tác đẹp mắt, giống như động tác lộn vòng khi nãy không hề có ý nghĩa gì, chẳng qua nó đẹp thôi.
Nhưng cô không ngờ Tống Châu Hiền lại bất lịch sự như vậy, dù gì là một diễn viên võ thuật chuyên nghiệp nhưng lại thể hiện như một bình hoa tự cao tự đại. Lập tức xuống tay gì đó hoá ra là muốn diễn một tuồng hài kịch à?
Cô cười với Tư Khải: “Một ít thôi, võ thuật Trung Quốc vô cùng phong phú, tôi chỉ học chút da lông.”
Lời đáp mơ hồ như thế càng khiến Tư Khải thêm sợ hãi, anh ta nói: “Không những thần bí mà còn rất đẹp!”
Đây là vẻ đẹp thuộc về Trung Quốc, giết người cũng dào dạt tình thơ ý hoạ, có thêm ẩn ý hàm súc bên trong, giống như Lưu Bạch khiến người ta cảm thấy mênh mông vô tận.
Tư Khải do dự liếc Cố Tương một chút, lại nhìn Phùng Văn một lát, trên mặt hiện lên vẻ khó xử. Đứng ở cương vị một đạo diễn phải chọn diễn viên thích hợp nhất. Phần thử vai của Cố Tương, không nói cô diễn xuất tốt thế nào, Tư Khải không ngờ cô dâu báo thù còn có thể diễn như vậy. Bàn về lịch sử và văn hoá mà nói, quốc gia nào có thể sánh được với lịch sử hàng ngàn năm của Trung Quốc? Lúc đầu kịch bản “Hạ sát Baker” đặt ra nữ chính là người Trung Quốc nhưng tìm mãi không thể tìm được ứng cử viên hợp ý nên phải thay đổi kế hoạch. Hiện nay người thích hợp đã xuất hiện, phải làm thế nào đây?
Thấy cái nhìn do dự của Tư Khải, sắc mặt Phùng Văn càng thêm tái nhợt. Cô ta mím chặt môi, không nói lời nào nhìn chằm chằm Tư Khải. Tư Khải nói: “Kịch bản này, tôi nghĩ chúng ta phải thương lượng lại……..”