Edit: Um-um
“Cô kệ mẹ nó đi.”
Có thể dáng vẻ Cố Tương có vẻ rất dịu dàng nên khi thai phụ nghe câu trả lời này cảm thấy hơi ngạc nhiên. Cố Tương liếc nhìn vào phòng bệnh, nói: “Xem ra không xảy ra vấn đề gì lớn. Cô nhớ giữ gìn sức khoẻ. Trên đời này không chỉ có một tên đàn ông. Tuổi cô còn rất trẻ, con đường sau này còn rất dài. Không cần lãng phí vô ích cuộc sống của mình. Muốn trả thù thì ra toà ly dị, nhất định phải giành được phần tài sản của mình. Không muốn trả thù thì bỏ qua hết những chuyện này. Chuyện cần nói tôi đã nói hết rồi, nếu cô còn không tỉnh ra thì tôi cũng đành chịu. Xin cho tôi nói thẳng, đã bị thế này mà còn nhất định như cũ thì không phải cô ngu bình thường mà là ngu lâu dốt bền.”
Cô nói chuyện không hề khách sáo, không hề giống như cô đang nói chuyện với thai phụ trong phòng mà giống như đang nói chuyện với kiếp trước ngu xuẩn của mình. Trong ánh nắng xuyên qua cửa sổ, thời gian giống như quay về quá khứ, từ cô gái này có thể thấy một người khác cũng đứng trên cửa sổ như thế, gương mặt khắc khổ tiều tuỵ, sau đó người ấy biến mất.
“Tôi không cam tâm ….” Bỗng nhiên thai phụ bưng mặt khóc rống: “Tôi làm trâu làm ngựa cho anh ta nhiều năm qua, lại còn mang thai nữa. Hồi xưa anh ta không phải như vậy….”
Cố Tương thở dài: “Con người rồi sẽ thay đổi. Nếu ban đầu hắn đối xử với cô như vậy thì cô cũng sẽ không quan tâm hắn. Rất tiếc về chuyện đứa bé, có lẽ cô và nó không có duyên phận. Nhưng cô vì chuyện này mà không quan tâm đến tương lai của mình sao?”
Thai phụ ngẩng đầu sững sờ ngó cô. Cô gái trẻ trung xinh đẹp, có lẽ một đêm không ngủ nên mắt hơi đỏ, mà sự an ủi của cô không dịu dàng nhỏ nhẹ như cha mẹ cô ấy. Cô phân tích nguyên nhân một cách tỉnh táo, dù nói năng không dễ chịu lắm nhưng rất đúng trọng tâm. Hình như trên người cô toả ra sức hấp dẫn kì diệu, như ngưng đọng từ năm tháng làm cho người khác tin tưởng cô không điều kiện.
Cô nhẹ lắc đầu.
Sau khi an ủi cảm xúc của thai phụ, Cố Tương đã mệt như chó. Suốt đêm cô không hề nghỉ ngơi, bây giờ còn nhận điện thoại của Văn Tĩnh gọi đến. Văn Tĩnh nói: “Tương Tương, em đang ở đâu vậy? Sao chị gọi em từ tối qua đến giờ mà em không bắt máy?”
Cố Tương liếc điện thoại, mười cuộc gọi nhỡ. Cô nói: “Khuya quá em ngủ rồi, có gì không?”
“Bên Tư Khải báo thời gian đến casting. Thị thực cũng có rồi, chiều nay chúng ta sẽ bay. Bên em kịp không?”
“Không thành vấn đề.” Cố Tương nói.
Cố Nam vẫn ở hành lang bên ngoài bệnh viện đợi cô, thấy cô nghe điện thoại xong liền hỏi: “Chị có việc?”
“Có thể phải đi qua Mỹ một chuyến. Ở nhà em nhớ nghe lời, để số điện thoại lại bệnh viện, đừng đến đây nữa.”
“Đi Mỹ làm gì?” Cố Nam hỏi: “Chị phải ra khỏi châu Á rồi à?”
“Con nít nhiều chuyện quá.” [email protected] Cố Tương nhìn mấy người Khỉ Đói, nói: “Kêu mấy bạn học của em về nhanh đi, mệt mỏi cả đêm rồi. Đừng quên ăn sáng. Chị đi trước đây. Có cần chị đưa tụi em về không?”
“Không cần, chúng ta cũng không chung đường.” Cố Nam cau mày: “Nhưng sao chị gấp vậy? Không về nghỉ một chút sao? Sức khoẻ với công việc cái nào quan trọng hơn?”
“Biết rồi.”
……..
Hiệu suất làm việc của Văn Tĩnh rất cao, dĩ nhiên quan trọng là đoàn phim “Hạ sát Baker” tạm thời đổi lịch trình. Vốn Cố Tương còn muốn tham dự xong đợt huấn luyện võ thuật với huấn luyện viên cũng đành phải ngừng lại. Nhưng đối với lần thử vai này cô tràn đầy tự tin. Trải qua chuyện đêm qua, cô đã diễn vai sát thủ biến thái giết người liên hoàn nên bây giờ diễn vai sát thủ cũng rất quen tay.
Triển Dương đang quay phim trong phim trường "Anh hùng bất bại", bộ phim này có hai nam chính nên anh cũng không thoải mái như trước. Thêm nữa bây giờ cũng sắp đến thời điểm hết phân cảnh của anh nên công việc ở đoàn phim khá nhiều. Anh vừa diễn xong một cảnh, đi qua bên kia uống nước bỗng nhiên điện thoại reo lên, nhìn qua là tin nhắn Cố Tương gửi đến: “Em đi Mỹ thử vai phim “Hạ sát Baker”, tối nay liên lạc.”
Anh nghĩ nghĩ, nhắn trả lời: “Em nhớ cẩn thận, có thời gian thì nghỉ ngơi một chút.”
Diễn viên chung đoàn thấy anh liền chọc ghẹo: “Hôm nay sao Dương đẹp trai vui thế nhỉ? Thế nào? Bạn gái hỏi thăm à?”
Hiện giờ vợ chồng Tương Dương đã trở thành cặp đôi tình cảm tiêu biểu của làng giải trí, lúc nào cũng tự nhiên diễn mấy trò tình cảm thắm thiết làm mù mắt một đám người xếp hàng cỡ một vòng trái đất. Dù Cố Tương và Triển Dương rất khiêm tốn nhưng người hâm mộ lúc nào cũng đào bới được cả đống chứng cứ yêu đương chua cay mặn ngọt của họ.
“Ừ.” Anh thoải mái trả lời. D(d(l(q(d(um(um Ngay sau đó gửi một tin nhắn cho Kevin: “Quan tâm đồn cảnh sát và bệnh viện kia một chút, nói Văn Tĩnh mua cho cô ấy một ít thuốc cảm.” Tối qua vật vờ cả đêm, thời tiết này rất dễ cảm lạnh.
"Biết (╰_╯)" Kevin trả lời.
Đường Duệ từng hỏi anh: thật ra có nhiều chuyện ông biết nhưng sao lại không nói ra, mắt nhắm mắt mở đâu phải phong cách của ông?
Anh đáp: Đây là tình thú.
Thật ra anh cảm thấy Cố Tương không phải là người thích bị kiểm soát. Cô dã tâm bừng bừng trên con đường diễn xuất làm cho người ta giật mình, nếu như cô nhất định phải toả sáng ở trong giới thì anh tình nguyện để cho cô càng thêm chói sáng. Mà anh chỉ cần yên lặng làm bạn với cô là được.
…………
~~ Mọi bài đăng ngoài diễn đàn lê quý đôn - d.d.l.q.d đều không chính chủ (Um-um) ~~
Phùng Văn ném đạo cụ trên tay đi, quay người ngồi xuống chỗ của mình ở trường quay. Hôm nay phân đoạn của cô ta rất nhiều, toàn thân cô ta bây giờ đã ướt đẫm mồ hôi.
“Phùng, gần đây tình trạng của cô rất tệ.” Đạo diễn lắc đầu, khó chịu nhìn cô ta: “Trước đây những cảnh này cô quay rất điêu luyện. Xin lỗi tôi nói thẳng, bây giờ rất tệ. Không thể tiếp tục như vậy nữa.”
Trong phim này cô ta đóng vai nữ hai, cũng là một vai nữ vệ sĩ, lúc đầu quay rất suôn sẻ. Cô ta rất am hiểu cách diễn xuất loại nhân vật này. Nhưng không biết từ bao giờ, trạng thái diễn xuất của cô ta ngày càng kém. Thật ra động tác vẫn không thành vấn đề nhưng cảm xúc không theo kịp với hành động biểu diễn của cô ta. Mặc dù yêu cầu về cảm xúc không khắt khe như với động tác nhưng sự chênh lệch trước sau như sông so với biển này rất ảnh hưởng đến cảm xúc của khán giả.
Cho dù đạo diễn rất thích Phùng Văn nhưng lần này cũng cảm thấy bất mãn. Ông nói: “Như cô bây giờ làm sao có thể đóng nữ chính trong phim của Tư Khải được?”
Chuyện Tư Khải sắp xếp cho Phùng Văn đóng vai nữ chính hầu như giới điện ảnh nước Mỹ đều biết cả. Phùng Văn là ngôi sao nữ người Hoa khá thành công ở nước ngoài, lần này là lần đầu tiên diễn chính tất nhiên sẽ thu hút đông đảo sự quan tâm. Nhưng với tình trạng bây giờ của cô ta, đạo diễn rất lo lắng cô ta không thể đảm đương nổi.
Không nhắc tới phim của Tư Khải thì thôi, vừa nhắc tới, sắc mặt Phùng Văn liền thay đổi. Cô ta lau mồ hôi, nói: “Xin lỗi đạo diễn, tôi làm lại lần nữa.”
Bình thường tính tình cô ta có chút kiêu ngạo nhưng quan hệ với nhóm diễn viên không tệ, hơn nữa cường độ quay phim hành động vất vả vậy nhưng chưa bao giờ than mệt qua. Diễn viên chung đoàn vẫn rất nể phục cô ta. Phụ tá Anna của cô ta hỏi: “Phùng, sức khoẻ của cô ổn chứ?”
“Không thành vấn đề.” Phùng Văn đáp.
“Họ đến rồi.” Anna nhắc nhở: “Cố Tương và người đại diện của cô ấy. Cô có muốn thương lượng lịch trình với bên phía đạo diễn Tư Khải trước không?”
Phùng Văn ngẩn ra, tuỳ tiện đáp: “Trước mắt không cần, tôi đi gặp cô ấy đã.”
“Phùng, thật ra tôi không hiểu.” Anna hoang mang: “Sao phải cho cô ấy cơ hội giành vai này?” Theo suy nghĩ của Anna, Phùng Văn đang tự tạo cho mình một đối thủ cạnh tranh. Bất kể khả năng của đối thủ như thế nào nhưng vào lúc mọi chuyện gần như đã xác định lại để cho người khác đến tranh giành cũng không phải là một chuyện sáng suốt.
“Vì có thứ còn quan trọng hơn cả vai diễn.” Phùng Văn lau lau mồ hôi trán. Trong câu nói của Cố Tương có điểm không sai, diễn xuất không phải là mục tiêu cuộc đời cô ta. Cho đến bây giờ cô ta không phải là một người phụ nữ của sự nghiệp. Cô ta chưa bao giờ thay đổi ước mơ từ bé của mình. Vì đến gần mục tiêu này, những thứ khác đều là thủ đoạn, diễn xuất cũng vậy.
Cho nên cô ta phải dùng chuyện này chứng minh, d(d(l(q(d(um(um Cố Tương dốc hết lòng hết sức cố gắng diễn xuất bao nhiêu đi nữa cũng không giành được vai này, còn với cô ta chỉ là chuyện nhỏ như ăn cơm. Dùng kỹ thuật diễn đánh bại cô ấy, chứng minh với Triển Dương người phụ nữ như cô ấy rất kém cỏi.
……………………..
Cuối cùng Cố Tương và Văn Tĩnh đã đến thành phố N nước Mỹ.
Trên máy bay cô đã đánh một giấc thật dài thật sâu. Văn Tĩnh hỏi cô tối qua không phải chơi suốt đêm chứ, nếu không sao có thể ngủ như vậy, nhưng chỉ bị Cố Tương cười ha hả cho qua.
Lúc xuống máy bay đã là buổi chiều, không hề có cảm giác chênh lệch múi giờ. Văn Tĩnh theo cô đi tìm khách sạn đã sắp xếp sẵn, ngang qua một tiệm bánh ngọt.
“Bánh kem ở đây ngon lắm nè.” Hai mắt Cố Tương toả sáng: “Mua hai cái ăn đi.”
Văn Tĩnh nghi ngờ nhìn Cố Tương: “Sao em biết? Em tới đây rồi hả?”
Thiếu chút nữa Cố Tương cắn trúng đầu lưỡi. Kiếp trước, hai năm sau cô có đến đây tham gia một bộ phim điện ảnh. Bình thường nữ diễn viên đều muốn ăn kiêng để giữ gìn vóc dáng. Ice cream là một thực phẩm nhiều calories dễ gây tăng cân. Lúc ấy sau khi tham gia xong bộ phim điện ảnh, kết quả rất tốt. Khi trở về cô lén nhờ người mua một cái. Có lẽ đồ ăn vụng nên ngon hơn bình thường hoặc đồ ăn trong trí nhớ tự tăng thêm ba phần ngọt nên loại kem này trong ký ức của Cố Tương cực kỳ tuyệt vời. Bây giờ về lại chốn cũ, dĩ nhiên cô muốn nếm thử rồi.
“Ừ, hồi trước lúc em thi tốt nghiệp xong đi du lịch qua đây, có ăn thử một lần.” Cố Tương nói dối không chớp mắt.
“May thế.” Văn Tĩnh nói: “Hai cái thì hai cái.” Cô ấy lôi kéo Cố Tương vào.
Vì mỗi ngày Cố Tương đều rao giảng cho Văn Tĩnh quan điểm sinh hoạt khoẻ mạnh nên Văn Tĩnh không cảm thấy nữ diễn ăn một miếng thịt là sa đoạ như trước đây. Giống như chuyện người đại diễn kéo nghệ sĩ đi mua kem, nếu là nghệ sĩ khác chắc Văn Tĩnh đã sớm bị đuổi việc.
Vào cửa liền đụng phải một tấm bảng khổng lồ, Văn Tĩnh bước gần lại nhìn: “Tiệm mới khai trương…… Đại hạ giá trong một tháng……. Giảm giá…..”
Cố Tương: “………..”
Văn Tĩnh: “Không phải em nói sau khi tốt nghiệp trung học tới đây ăn sao?”
Cố Tương: “Chắc em nhớ sai….”
Vừa ăn vừa chơi, đến khi tìm được khách sạn đã gần tối. Phùng Văn sắp xếp khách sạn khá tốt, không phải tuỳ tiện xài tiền người khác. Cố Tương còn mang theo kịch bản bên mình d.d.lequydon.u.m.u.m vừa nghiên cứu vừa bàn bạc lịch trình với Văn Tĩnh.
Đến lúc trời tối đen, Phùng Văn tìm tới.
Cố Tương mở cửa, Phùng Văn mặc một chiếc váy dài đen nhánh, vóc dáng cao ráo đi giày cao gót lại càng cao.
Cô ta lấy tư thế như một chủ nhân nói: “Cô đã đến.”
“Cô đã đến.” Cố Tương mỉm cười đáp trả.
Văn Tĩnh khẽ co rúm người, rõ ràng chỉ là chào hỏi thông thường nhưng sao cô ấy cảm giác như ánh đao lấp lánh, đạn bắn tứ phương.
Giống như hai nữ gián điệp đang đối đầu.
Vô cùng nguy hiểm.