Edit: Um-um
“Bắt đầu bắt đầu!” Ôn Lâm Dự mới thông báo bắt đầu lần nữa, Cố Tương đã hoàn toàn chuẩn bị xong.
Cảnh trí cũ, phân cảnh cũ.
Minh Quận vương bước vội đến.
Cô gái đang gục trên bàn vui mừng đứng dậy, trong mắt toát lên tình yêu không thể che giấu. Tình yêu đó phát ra từ sâu thẳm trong tim, giống như thê tử thật sự đang đợi trượng phu về muộn, thâm tình đến nỗi nam nhân đối diện không khỏi hơi sửng sốt.
“Lâu rồi vương gia không đánh cờ với cận thân, ván cờ này cận thân nghĩ mãi không ra, Vương gian có thể chỉ dẫn được không?”
“Thẩm Diệu, Bổn Vương không phải đến tìm ngươi đánh cờ.”
“Vương gia? Vậy Vương gia tìm cận thân làm gì?”
Cô gái kiều diễm như hoa, nghiêng đầu hỏi với vẻ nghi hoặc, cho dù là bối rối nhưng trong mắt lại hết sức vui mừng và sùng bái.
Minh Quận vương ngây người, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, hắn phất tay áo lạnh nhạt nói: “Thu Chỉ đã sinh non!”
Nét vui vẻ trên mặt Thẩm Diệu giảm bớt, ánh mắt lạnh lùng: “Vương gia tìm cận thân để hưng sư vấn tội ư?”
“Ngươi dám nói không phải do ngươi động tay động chân?”
“Không sai, là ta.”
Trong nguyên tác, Thẩm Diệu được miêu tả là một nữ phụ độc ác không có đầu óc, vì vậy mỗi khi có cảnh tranh cãi đều không che giấu những hành vi độc ác của mình, đây cũng xem như đại diện cho câu nói ngực to hơn đầu. Nàng phách lối, nàng cuồng vọng, bất cứ nữ nhân nào ở cạnh Minh Quận vương nàng đều không xem vào mắt. ddlequydon.um-um Minh Quận vương lại là một người lạnh lùng, hai người gặp nhau, người thua thiệt vĩnh viễn là Thẩm Diệu.
“Ta là chánh thê của Vương gia, vương phi danh chính ngôn thuận, xử lý một người thiếp thì có là gì?” Thẩm Diệu cười lạnh: “Huống chi trưởng tử chưa ra đời, thứ tử thứ nữ đã có, nếu chuyện này truyền đi, Vương gia cho là danh tiếng sẽ như thế nào? Còn nữa, uống canh tránh thai còn có hài tử, chẳng lẽ Vương gia thật cho là Chỉ Lan Uyển là người không có tâm cơ? Chuyện của tiện nhân trên đời này, Vương gia chả lẽ còn chưa từng nghe nói?”
Từng câu từng chữ không hề có thái độ nhận sai chút nào, chuyện hạ dược hại thiếp thất đẻ non nói ra không sót chút nào. Vốn định bày ra vẻ “nghiêm trang nói càn”, kết quả ngoài dự kiến lại là: “Nàng nói rất có lý, ta không thể phản bác được.” Người trong phim trường, bao gồm cả đạo diễn đều ngẩn ra.
Tại sao lại như vậy?
Bởi vì diễn viên thay đổi.
Nếu đây là một diễn viên khác, muốn tạo ra đặc điểm một nhân vật bỗng nhiên cố tính gây sự, quả thật có thể tạo được Thẩm Diệu như vậy. Nhưng người diễn vai này là Cố Tương, cô không muốn tạo nên một người toàn thân bị bôi đen, từng lời cô nói, ánh mắt chất vấn, giọng nói bi ai, thế nhưng làm cho người ta có cảm giác hơi cảm động.
Cố Tương biết, mấy năm nữa, ở thể loại phim cung đấu trạch đấu, “Tiểu bạch liên”, “Lục trà biểu”… nhân vật vai phụ phản diện sẽ xuất hiện liên tục. Mà bây giờ bộ "Tề hậu truyện", nữ chính không phải là tiểu bạch liên sao? Nhưng bây giờ cô là nữ chính.
Lục trà biểu: chỉ người phụ nữ giả vờ trong sáng, chuyên đi quyến rũ đàn ông của người khác.
Khuynh hướng lưu hành trong tương lai, loại nữ phụ thẳng thắn đứt gân não như Thẩm Diệu phải được thay đổi hình tượng, ngược lại khán giả sẽ hảo cảm hơn. Sau đó chỉ cần tăng thêm cho nhân vật một ít điểm sáng, độ thiện cảm sẽ tăng lên ào ào.
Nhân vật Thẩm Diệu này có thể chiếm được hảo cảm của khán giả phải nhờ vào sự đồng tình của phụ nữ. Là một nữ nhân mà nói, nàng sống rất thất bại. Là do hoàng đế ban hôn, cũng không phải nàng bị ép gả. Yêu trượng phu, lại phải tranh đoạt với một đống nữ nhân, cuối cùng lại vì tình yêu đích thực của phu quân mà rơi vào kết cục thê thảm.
Cố Tương và nhân vật Thẩm Diệu đều có chung một hoàn cảnh.
Giống như Triển Dương từng nói, nếu thật sự không thể diễn, chỉ cần nhớ lại tình huống tương tự là được.
Nếu muốn nhớ lời lúc ngọt ngào với Lương Quý còn có chút khó khăn, nhưng bây giờ nhớ lại lúc phát hiện trong lòng chồng mình có người phụ nữ khác, Cố Tương có thể biểu hiện người vợ giận dữ và chất vấn hoàn toàn thuần thục.
Đây đâu phải diễn? Đây chính là tình huống trước đây.
Chỉ mấy câu nói đơn giản trong kịch bản nhưng dienddanleequyddon Cố Tương diễn khiến cho tâm trạng người xem sục sôi.
“Độc phụ, không thể nói lý!”
“Còn lâu Vương gia mới giải thích hợp lý được. Ta là thê tử của Vương gia, trong phủ từ trên xuống dưới đều biết ta không hề vui vẻ! Tiện nhân Chỉ Lan Uyển, dù sao chỉ là một thiếp thất cũng dám ỷ thế hiếp người. Đừng nói hại nàng sinh non, cho dù đánh nàng chết trước mặt mọi người cũng không ai dám nói một câu không phải! Dù bẩm báo phụ thân hay bẩm báo trước mặt bệ hạ, ta cũng không sai.”
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Minh Quận vương nắm chặt quả đấm.
Thẩm Diệu cười lạnh: “Ta uy hiếp Vương gia khi nào? Chúng ta là phu thê mà.”
“Cắt.” Ôn Lâm Dự la lên.
Cố Tương lau lau mồ hôi trên trán, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì ánh mắt đã rất bình tĩnh.
Triển Dương ở bên cạnh vỗ tay “bốp bốp”, cười cười: “Diễn không tệ.”
“Đúng là không tệ.” Ôn Lâm Dự cũng gật đầu, vừa rồi quay cận cảnh, Cố Tương diễn làm cho người ta cực kỳ kinh ngạc, chỉ cần Cố Tương diễn là có thể dẫn diễn viên nhập vai. Nhưng ông vẫn có chút không hài lòng lại không thể chỉ ra sai ở đâu, sau khi cắt mới nhìn lại vào ống kính, lại phát hiện, hình ảnh làm cho người ta cảm thấy hết sức không tự nhiên đó, người sai không phải Cố Tương.
Hình ảnh trên màn hình rất rõ, Cố Tương diễn rất tự nhiên, hoàn toàn không có dấu vết là đang “diễn”, ngược lại, dưới kỹ thuật diễn tuyệt vời của Cố Tương khiến Lương Quý bị lép vế, ép tới mức không có khả năng đánh trả, nhìn thật kỹ có thể thấy đã phạm vào nhiều sai lầm cơ bản. Vẻ mặt rất cứng ngắc, thậm chí có mấy giây đứng ngẩn người.
Hỏng bét!
Ôn Lâm Dự muốn nói Lương Quý mấy câu, lại thấy không thể tưởng tượng được. Lương Quý là một diễn viên có kinh nghiệm phong phú lại bị một người mới diễn lấn át? Sao lại có thể? Nhưng hình ảnh rành rành ra đó, chả lẽ gặp quỷ?
Lương Quý đứng yên, lòng bàn tay hơi run run.
Thời điểm diễn với Cố Tương lúc nãy, bỗng nhiên Cố Tương loé ra tình cảm, ánh mắt và giọng nói như biến thành người khác. Không thể xác định là đang diễn hay không, giống như đang ép hỏi thật sự. Thậm chí Lương Quý có một ảo giác giống như mình đã làm ra chuyện gì có lỗi với vợ, Cố Tương là người vợ đến bắt gian. Dưới cảm xúc mãnh liệt này, căn bản Lương Quý không thể diễn giống như trong kịch bản, hắn á khẩu không thể trả lời.
Vì vậy không thể bắt kịp cảm xúc của Cố Tương, diễn xuất cũng không thể nói đến.
Hắn có thể cảm thấy rõ ràng mình bị diễn xuất của Cố Tương mạnh mẽ áp xuống, đương nhiên nhân viên quay phim cũng có thể thấy..um.um Một cảm giác xấu hổ dần dần dâng lên từ trong lòng, Lương Quý không thể ngăn được mình liếc qua Cố Tương.
Hình như Cố Tương thấy ánh mắt của hắn, khẽ mỉm cười gật đầu: “Vừa rồi chỉ là diễn xuất, cám ơn lần đầu tiên Lương tiền bối chỉ giáo.”
Lần đầu tiên…. Là Lương Quý chèn ép diễn xuất của cô.
Diễn viên cũ chèn ép diễn xuất của người mới, chỉ có thể nói do người mới không có kinh nghiệm.
Lần thứ hai, cô chèn ép diễn xuất của Lương Quý.
Người mới lấn át vai diễn của diễn viên cũ, đó là gì?
Da mặt của Lương Quý trong nháy mắt nóng lên, đây là Cố Tương đang phản kích!
Chính xác là Cố Tương đang phản kích.
Nếu người này muốn dạy cô phải diễn thế nào, cô sẽ dạy người này làm người thế nào!