Edit: Um-um
Đóng bộ phim này cần khả năng phô diễn và khí thế.
Kỹ thuật diễn có thể do trời ban, khí thế và phô diễn phải trải qua thời gian tôi luyện. Bất cứ người mới nào, từ một người vô danh tiểu tốt ngoài đường muốn trở thành một mục tiêu vạn người theo dõi trên màn ảnh đều cần trải qua một quá trình.
Mà Cố Tương lại không giống người mới.
Đó không chỉ ở chuyện diễn xuất thành thục của cô mà còn ở chỗ cô diễn xuất trôi chảy, cảm giác như không có bất kỳ sự chuẩn bị hay vướng vấp nào, một giây là vào vai. Chuyện này đối với nhiều diễn viên thâm niên còn hơi khó khăn chưa kể cô chỉ mới diễn qua vai phụ làm nền.
Ánh mắt Đường Duệ loé lên một chút biến hoá, Ôn Lâm Dự nhìn Cố Tương trong ống kính rơi vào trầm tư.
Cảnh diễn của Giang Dạ đã kết thúc đi ra, mỹ nhân trên giường vẫn đang rũ mắt ngắm đầu ngón tay mình, khung cảnh phảng phất như một bức tranh.
Cô đã diễn nhân vật này theo ý mình.
Thẩm Diệu là một mỹ nhân bình hoa không có đầu óc, nàng điên cuồng ác độc nhưng dưới diễn xuất của Cố Tương cũng không giống như trên bản thảo. Lời thoại vốn là oán trách Quận vương lạnh nhạt nàng, nàng là Vương phi nhưng chỉ hữu danh vô thực, không được sủng ái. Khi Cố Tương thong dong diễn ra lại có một cảm giác bi ai và khuê oán nhàn nhạt, tựa như có một tầng cảm xúc ngầm trong lời thoại được lột tả, vì vậy nhân vật này trở nên đa chiều hơn.
“Cắt!” Đạo diễn kêu ngừng.
Tay áo Cố Tương run lên, Ôn Lâm Dự gật đầu với cô, khen: “Diễn không tệ.”
Thật ra tất cả mọi người biết đây là khiêm nhường, Cố Tương không phải là diễn không tệ, phải nói là kỹ thuật diễn của cô khiến người xem bùng nổ.
Nếu đây chỉ là một cảnh diễn bình thường, có lẽ không thể nói rõ chuyện gì, nhưng đây là diễn chung với Triển Dương mà không bị danh tiếng của Triển Dương chèn ép, ngược lại còn phát huy được đặc điểm riêng của mình, đối với một người mới mà nói, nói giật nảy mình cũng không quá đáng.
Kiều Ánh Tinh đứng bên cạnh, d.i.e.n.d.a.n.lqd ống tay áo trong phim cổ trang rộng rãi, tay giấu trong tay áo đã nắm chặt lại thành nắm đấm. Không biết vì sao, vừa mới bắt đầu Cố Tương đã làm cô cảm thấy không thoải mái, mà vừa rồi biểu hiện của Cố Tương còn để cho cô sinh ra một cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có. Chuyện này không thể giải thích, dù gì đi nữa một người mới cũng không đủ tư cách so với cô.
Trong hai tập đầu của phần một, Cố Tương chỉ có hai cảnh. Cảnh đầu là Thẩm Diệu và thị vệ mưu đồ bí mật trừ đi con trai của thiếp thất, cảnh hai là cảnh Minh Quận vương và Thẩm Diệu cãi nhau sau khi thiếp thất đẻ non.
Dưới tình huống không đi thử vai, cảnh đầu tiên là để Cố Tương làm quen với kịch bản, tất cả mọi người đều chuẩn bị tâm lý Cố Tương sẽ liên tục NG, ai biết Cố Tương một lần là qua, hơn nữa thật sự không có chỗ nào để bắt bẻ.
Nhưng người đều là lựa xương trong trứng gà, Kiều Ánh Tinh nói: “Tương Tương, tính tình Thẩm Diệu trong kịch bản ngông cuồng hơn một chút, mới vừa rồi giọng điệu của em có phải nên hung ác thêm chút nữa không? Chị cảm thấy hơi dịu dàng.”
Địa vị và tư chất của Kiều Ánh Tinh trong đám nữ diễn viên đều là cao nhất, diễn viên lão làng hướng dẫn kỹ thuật diễn cho người mới cũng là chuyện bình thường. Cố Tương nghe vậy vẻ mặt lạnh lùng, nhân vật Thẩm Diệu này vô cùng đa chiều, đối với nhân vật Chu Thanh Hoan cũng không phải là tốt. Phẩm chất của nhân vật chính phải nhờ nhân vật phụ phối hợp diễn làm nổi bật lên, đương nhiên vai phụ diễn càng tốt càng có thể tôn lên sự đặc sắc của vai chính.
Đáng tiếc Cố Tương cũng không phải là người mới gì, cũng không khiêm tốn tiếp nhận đề nghị của Kiều Ánh Tinh, cô cúi đầu, có chút lo lắng: “A, em cũng không ý thức được vấn đề của mình, nhưng mà tính tình em thuộc dạng tương đối dịu dàng, muốn em khi đọc lời thoại phải ác độc, em không biết làm. Kỹ thuật diễn của chị Kiều tốt như vậy, loại nhân vật này nhất định có thể khống chế, chị có thể dành chút thời gian biểu diễn cho em xem được không? Em cũng muốn học cách diễn người xấu.”
Kiều Ánh Tinh cứng họng, thế nào mà cô có cảm giác lời của Cố Tương nghe qua chính là mắng chửi người đây?
Ngược lại Triển Dương vừa mới cởi mũ ra, nghe vậy âm thầm cười.
Kiều Ánh Tinh khẽ cắn môi, liếc thấy Lương Quý thay phục trang xong, nói: “Ôn đạo diễn, tiếp theo là cảnh của em phải không? Nhiệm vụ của em trong buổi quay hôm nay thật nặng.”
Xa xa Văn Tĩnh trợn trắng mắt, lời nói này, Kiều Ánh Tinh là vai chính, phần diễn của cô ta không nặng thì ai nặng đây.
Ôn Lâm Dự hơi do dự, Cố Tương biểu diễn rất lưu loát, phần diễn của cô cũng không nhiều lắm, hôm nay nhất định có thể quay xong. D.d.l.q.d.u.m.u.m Nhưng câu nói của Kiều Ánh Tinh rõ ràng cho thấy muốn chèn ép Cố Tương, Cố Tương là người Đường Duệ an bài vào, Kiều Ánh Tinh lại là nữ chính, hai bên đều không thể đắc tội. Ông nhìn Cố Tương một chút, hạ quyết tâm nói: “Được, vậy đến cảnh quay tiếp của em đi. Cố Tương, trước tiên em đi nghỉ ngơi một lát.” Dù gì Cố Tương vừa mới nói tính tình cô dịu dàng, bị chút uất ức chắc cũng không nghiêm trọng.
Trong lòng Cố Tương rõ ràng, người mới ở phim trường Trung Đô không có địa vị, có lúc vì chờ một cảnh quay, buổi sáng đi, đợi đến nửa đêm vai chính quay xong mới đến lượt cô. Kiều Ánh Tinh muốn chèn ép cô, cố ý ngáng chân, lúc này không để cho cô tiếp tục quay, hôm nay sợ là đợi cũng không được, cũng không thể đi nếu không sẽ bị nói người mới không hiểu chuyện, mất thời gian cả ngày ở phim trường, toi công hơn nửa ngày hoá trang vớ vẩn.
“Được.” Nhưng cô cũng không nói gì, thậm chí không thể tháo trang sức, chỉ tháo mấy cây trâm nặng nhất trên đầu xuống, ngồi xa xa bên kia quan sát.
Cảnh diễn của Tưởng Lily và Nguỵ Khôn cũng đến, trong phim lịch sử, tiền triều và hậu cung đều có phần diễn, vừa giải quyết việc này, việc kia lại ập tới không ngừng nghỉ. Thật ra một hai tập đầu của "Tề hậu truyện" căn bản không phát triển nhiều kịch tính, chủ yếu là giới thiệu quan hệ giữa các nhân vật. Lúc Chu Thanh Hoan mới vào cung không có địa vị không tâm cơ, còn ngây thơ, bị chèn ép khắp nơi nhưng vẫn giữ được tấm lòng lạc quan sáng sủa.
Kiều Ánh Tinh diễn loại vai chính này đúng ra phải thuận buồm xuôi gió, không hiểu vì sai hôm nay liên tiếp phạm sai lầm, nếu không phải ánh mắt không đúng thì cũng là đọc sai lời thoại, không chỉ có Ôn Lâm Dự bất mãn, Lương Quý cũng ngạc nhiên nhìn cô ta.
Dĩ nhiên Cố Tương hả hê, cô ngồi xa xa bên trong mái che nắng, cầm kịch bản gốc vừa đọc vừa chú ý Kiều Ánh Tinh bên kia, xuất hiện thêm một người ngồi kế bên vẫn không hay biết.
Một chai nước đưa tới.
Cố Tương hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra không biết từ lúc nào Triển Dương đã ngồi cạnh mình. Anh đã thay xong y phục, trong hai tập này anh cũng chỉ có mỗi cảnh diễn vừa nãy là kết thúc nhiệm vụ, có thể về nhà.
“Cám ơn.” Cô nói.
“Cô là quay phim lần đầu tiên?” Triển Dương hỏi cô.
Cố Tương không đoán được lqd.d.i.e.n.d.a.n cuối cùng Triển Dương có ý gì, cẩn thận trả lời: “Có diễn qua một lần nhân vật quần chúng.”
Triển Dương cười, anh cười lên cả người vô cùng ôn hoà, khí chất sáng lạn, hàm răng rất trắng, mắt cũng rất sáng, chụp đại một tấm cũng có thể dùng làm hình nền. Anh nói: “Diễn rất tốt.”
“Cám ơn.”
“Cô vừa nói, tính cô rất dịu dàng?” Triển Dương hỏi.
Cố Tương: “………”
Triển Dương nhíu mày: “Lần trước lúc ở trong phòng nghỉ ngơi không thể nhận ra cô là người dịu dàng.”
“Ghê thật!” Một âm thanh thanh thuý chen vào: “Klaus, không nhìn ra ông là M nha.”
M: ý anh Đường Duệ nói anh Triển Dương là người khổ dâm – thích nhận đau đớn từ người tình.