Buổi họp báo vẫn diễn ra theo kế hoạch.
Cố Tương thay quần áo xong, thợ trang điểm đến hóa trang cho cô. Văn Tĩnh đưa kịch bản cho cô, muốn cô ôn tập lại những bước chút nữa ra sân. Cố Tương nhìn kịch bản ngẩn người.
Tâm tư của cô không đặt ở kịch bản trên tay, ngược lại không ngăn được nhớ đến chuyện của Triển Dương.
Đời trước bởi vì cô chỉ lo việc tranh đấu trên mircoblog, không để tâm đến việc khác, nên việc Triển Dương có đến G thị cô hoàn toàn không rõ, tuy nhiên buổi họp báo này ở đời trước không hề có tin tức Triển Dương có mặt. Thường chỗ nào Triển Dương xuất hiện, sự chú ý của mọi người đối với cô sẽ giảm đi rất nhiều.
Nếu như nói từ lúc cô sống lại đến nay có rất nhiều chuyện thay đổi, hiệu ứng hồ điệp xuất hiện thay đổi hành trình của Triển Dương vậy cũng hơi gượng ép, bọn họ dù bắn đại bác cũng không tìm ra được một điểm quan hệ nào.
Trừ khi kiếp trước Triển Dương cũng đến đây nhưng không bị ai phát hiện, tính tình của người này kiêu ngạo như vậy, loại khả năng này không phải là không thể xảy ra.
Cố Tương suy nghĩ rất tập trung, đối với Triển Dương, cô biết, ngoại trừ những việc Lương Qúy kể qua, cùng với các sách tạp chí giải trí biết không khác biệt, hoàn toàn không có tin tức bất thường nào. Tuy nhiên giới hâm mộ Triển Dương đều là người hiền lành, quy củ, có lễ độ, nhìn vào hoạt động của người hâm mộ là có thể đoán được đức hạnh của thần tượng, nhân phẩm Triển Dương thật không tệ. Hơn nữa, anh cũng không có bất kỳ xì căng đan và lời đồn thổi nào, điều này giúp Cố Dương yên tâm. Cô nghĩ, Triển Dương nghe được thì nghe, bị Triển Dương nghe được dù sao cũng đỡ hơn bị người khác nghe được. Dù gì Triển Dương là một đóa Bạch Liên Hoa không nhiễm mùi bùn, tuy không biết trong lòng là người thế nào, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ như thế để tự an ủi bản thân.
Văn Tĩnh cầm điện thoại di động quơ quơ trước mặt Cố Tương, nói: “Tương Tương?”
“Hả?” Cố Tương sực tỉnh lại.
Văn Tĩnh nói: “Một lát nữa nhớ không được khẩn trương.” Lần đầu tiên tham gia họp báo, người mới sẽ không khỏi luống cuống. Đây là cơ hội hợp tác rất hiếm có, rất nhiều diễn viên mới tư chất không tệ nhưng lúc đối diện với người sản xuất lại khẩn trương, đầu óc trống rỗng, không có cách nào phát huy được ưu thế bản thân, đành phải trơ mắt nhìn cơ hội vuột mất. Trước đây Cố tương trừ lần quảng cáo trước cũng chỉ có tham gia cái kịch trường không vui là “Mai Trang”. Chưa kể loại nhân vật qua đường trong “Mai Trang” có thể tích lũy được kinh nghiệm gì? Tích lũy “điểm nổi giận” thì đúng hơn. Văn Tĩnh lo lắng nhất là khi đối mặt với truyền thông, Cố Tương sẽ giống như những người mới vào khác, phạm vào sai lầm luống cuống giống họ.
Cố Tương: “Được.”
Văn Tĩnh ngạc nhiên liếc nhìn Cố Tương, không hiểu vì sao hai ngày nay tính tình Cố Tương thay đổi rất nhiều, nếu không phải vẫn đi theo cô, Văn Tĩnh cảm thấy nhất định Cố Tương đã uống lộn thuốc. Ban đầu tính tình Cố Tương không khác gì cô gái tuổi hai mươi, thậm chí tính tình còn có chút phản nghịch, thường xuyên làm cho Văn Tĩnh cảm thấy đau đầu. Văn Tĩnh không thể quở trách cô vì tính khí Cố Tương khá nóng nảy. Đôi khi Văn Tĩnh hoài nghi, bộ dạng Cố Tương trẻ trung, mềm mại, hiền lành thì tại sao tính tình lại là một kẻ lưu manh đầu đường như thế?
Nhưng bây giờ…. Ánh mắt cô rơi trên người Cố Tương, vừa hóa trang xong, da Cố Tương vừa được đánh một lớp phấn nhạt nhìn trắng bóng như trứng gà vừa bóc vỏ, tản ra cảm giác trẻ trung rực rỡ. Mắt trắng đen rõ ràng, môi đỏ mọng hơi vểnh, so với minh tinh hiện nay xử lý kiểu tóc tỉ mỉ thì mái tóc đen lộn xộn tự nhiên, trong lúc vô tình lại đẹp động lòng người.
Cố Tương rất xinh đẹp, dindnlquydn Văn Tĩnh đã sớm biết, nhưng không biết từ khi nào Cố Tương lại thêm một loại mùi vị. Văn Tĩnh không thể nói được, cảm giác mâu thuẫn giữa tướng mạo và tính tình cuối cùng đã bắt đầu thay đổi, xinh đẹp có hồn. Bề ngoài thanh thuần dịu dàng, có thêm một phong cách trầm tĩnh, từng cử động làm cho người ta không thể rời mắt. Tuy nhiên thỉnh thoảng ánh mắt thoáng hiện tia cô độc, không phù hợp với người trẻ tuổi.
Giống như… giống như một phụ nữ đã trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời.
“Văn Tĩnh?” Cố Tương quay đầu.
Văn Tĩnh giật thót, bỗng nhiên phát hiện mình nhìn Cố Tương đến thất thần, trong lòng cô âm thầm tự xỉ vả mình một trận, nghệ sĩ nhà mình không phải là cô chưa từng gặp, làm sao lại nhìn giống như kẻ ngốc vậy.
Cô tự nhiên không biết, Cố Tương bây giờ không còn là Cố Tương trước đây. Thế giới của người trưởng thành luôn tàn khốc, phải trả giá bằng thời gian và nước mắt. Khi con người đã trở nên kiên cường hơn thì thanh xuân lại không thể quay trở về. Nếu như xem thanh xuân là học phí, bộ dạng trưởng thành là thành tích thì Cố Tương bây giờ có thành tích nhưng chưa đóng học phí, quá lời.
Làng giải trí là nơi vất vả, bản thân Cố Tương tính tình quật cường, làm nghệ sĩ đã nhiều năm cũng không phải chỉ dựa vào gương mặt. Cảm giác ngôi sao đã thấm sâu tận xương tủy, từ lúc sống lại đến này, cô không cố ý che giấu thói quen phong cách của mình, một nghệ sĩ trẻ tuổi lại có phong cách một siêu sao đúng là một chuyện có sức hấp dẫn. Huống chi đời trước ở chung với Lương Quý, từ thanh xuân thiếu nữ trở thành phụ nữ có chồng, còn có thể làm mưa làm gió cũng xem là tài năng. Rõ ràng là một phụ nữ trưởng thành bình thường, nhưng trong mắt người khác lại là: có khí chất, trầm tĩnh, ôn hoà, cao quý lãnh diễm.
Cho nên thế giới thật là kỳ diệu.
Cô hỏi Văn Tĩnh: “Triển nam thần của chị … gần đây có phải có lịch quay phim không?” Triển Dương xuất hiện tại G thị, G thị là thánh địa của điện ảnh, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện tại buổi họp báo chẳng lẽ muốn âm thầm bàn bạc chuyện hợp tác với nhà sản xuất?
Nhưng với đẳng cấp của Triển Dương, dõi mắt khắp cả hiện trường buổi họp báo cũng không tìm ra được ai xứng với anh. Chẳng lẽ Triển Dương tính tiến quân vào phim thần tượng, chụp ảnh “Mỹ nam khác biệt”? Điều này thật không giống lắm.
“Không có, em nghe tin tức ở đâu vậy?” Vừa nhắc đến nam thần, Văn Tĩnh từ người điên cuồng công việc biết thành cô học trò nhỏ. “Nếu có tin Klaus có tác phẩm mới thì trên web đã sớm bùng bổ. Sao có thể yên lặng như thế được?” Cô dừng một chút hỏi Cố Tương: “Tương Tương, em thấy tin này trên trang web giải trí nào?”
“Em chỉ đang đoán thôi.” Cố Tương chơi điện thoại di động: “Không phải có tin hôm qua đến thành phố G sao, nếu không thì đến làm gì?”
“Có lẽ là… ra ngoài giải sầu thôi.” Văn Tĩnh cực khổ suy nghĩ sau đó cho ra một đáp án: “Nghe nói hôm nay tất cả mọi người đều đi ra đường, hi vọng có thể vô tình gặp nam thần. Chỉ là nếu có thể gặp được cũng là đời trước có số ngày ngày đạp cứt chó rồi.”Cố Tương: “….” Cô không có ý muốn cám ơn đạp cứt chó!
Đang nói, bỗng bên ngoài có tiếng người gọi: “Cố Tương, nhanh qua đây trao đổi bản thảo với những người mở màn trước cô này.”
Văn Tĩnh đáp, vội vàng đi với Cố Tương đến hậu đài.
Người chủ trì đang đối thoại với những người mới, buổi họp báo bắt đầu, sau khi người chủ trì nói chuyện, khách quý và diễn viên vào bàn xong, người mới sẽ có một tiết mục hâm nóng sân khấu. Đây là Hoa Sâm vì người mới tranh thủ cơ hội lộ diện, cũng coi như hỗ trợ chủ trì, hai người mới có tiềm lực nhất là cô và Bồ Vũ.
Tiết mục này đời trước bị cô làm hỏng, mà Bồ Vũ khi đó thân thiết lại hành động ổn thoả được truyền thông ghi lại, trong lúc vô tình đạt được danh tiếng tốt.
Ở hậu đài, Bồ Vũ đã đến từ sớm, nhìn Cố Tương bước tới, có chút không tự nhiên tránh né ánh mắt Cố Tương. Trong lúc hai người ôn lại lời thoại, Bồ Vũ thường xuyên không tập trung, người đại diện của Bồ Vũ không chịu được nữa, hỏi: “Có phải không thoải mái không?”
Bồ Vũ lắc đầu, đúng lúc nhìn thấy Cố Tương cười như có như không với cô, người lập tức run lên, miễn cưỡng nói mấy câu, liền tìm cơ hội vội vã đi toilet.
Có lẽ cố ý muốn tránh mặt Cố Tương, đến khi Bồ Vũ xuất hiện đã là nửa tiếng sau, khách quý và diễn viên đều đã tập dượt bản thảo.
Khi khách quy và diễn viên vào bàn trước, người chủ trì cũng muốn Bồ Vũ và Cố Tương hỗ trợ, nói đến chủ đề của buổi họp báo.
Bộ phim truyền hình này mang tên “Mỹ nam khác biệt”
Diễn chính là diễn viên hạng hai hoặc thấp nhất là hạng ba, thuộc về dạng phim truyền hình thần tượng, do Tiểu Thành Tiểu() chế tác, tình nguyện chi tiền ở quảng cáo chứ không đầu tư vào mặt hoá trang tạo hình, bởi vì định vị không phải thuộc dạng cao cấp, cốt truyện và ngoại hình của Mary Sue, những thiếu sót này có thể được che lấp.
() Thành thật xin lỗi các bạn, mình tìm tên của ông đạo diễn phim này mà không có, ai có thì báo mình để mình sửa lại nha. Cám ơn các bạn.
Mà lời kịch của Cố Tương và Bồ Vũ chính là nói hùa khi người chủ trì ngu ngốc hỏi: “Hai người cũng còn rất trẻ, có biết một bộ phim truyền hình sắp ra mắt gần đây không?”
Cố Tương sẽ nói: “Không phải là “Mỹ nam khác biệt” đó chứ?” Bồ Vũ ngồi cạnh gật đầu phụ hoạ.
Người chủ trì lại nói tiếp: “Hoá ra hai người cũng biết, vậy có kì vọng gì với bộ phim này không?”
Sau đó chính là lời thoại của Bồ Vũ, trợn mắt nói dối một đống, nói cái gì chế luyện tinh xảo nam nữ diễn viên cũng rất được mong đợi vân vân… [email protected]_um_um Lời thoại Cố Tương vốn dĩ chỉ có một câu, Bồ Vũ phải nói nhiều hơn, nhưng đối với người mới, có thể đứng trên sân kháo, được ống kính quay lâu một chút đúng là kiếm được.
Vốn đã an bày như vây, nhưng khi Cố Tương nói xong lời thoại của mình, người chủ trì tiếp lời đầu, đến phiên Bồ Vũ thì đột nhiên bị kẹt.
Lượng thoại không nhiều lắm nhưng Bồ Vũ dù gì cũng là người mới, không tránh khỏi căng thẳng, thêm nữa hôm nay phải đối mặt với Cố Tương ở phòng nghỉ như vậy, phập phồng lo sợ, khi học thoại sẽ không cẩn thận, lúc này đối diện với đài truyền thông, mất bình tĩnh, bỗng nhiên đầu óc trống rỗng.
Ở đây đều là ngôi sao, tình trạng này xảy ra ai cũng có thể hiểu, vấp thế này sẽ lúng túng, lúc người chủ trì đang muốn cứu gỡ, bất ngờ nghe Cố Tương cười tiếp lời, nói: “Đương nhiên là có mong đợi, bộ phim này…”
Cô nói tự nhiên lưu loát, thuật lại lời thoại của Bồ Vũ không sót một chữ, truyền thông bên dưới không có ai là ngu, tự nhiên có thể hiểu được vừa rồi là sự cố Bồ Vũ quên kịch bản. Cố Tương bên này giảng hoà, mặc dù không phải hoàn toàn không nhìn ra dấu vết nhưng lại thắng ở chỗ gan lớn, có người mới nào không làm việc bám kịch bản? Thái độ lâm nguy không loạn, thủ đoạn giải quyết sự cố của Cố Tương đúng là làm không tệ.
Ở hậu đài, nơi màn hình nho nhỏ chiếu hình ảnh đang xảy ra ở sân khấu phía trước, hai người trẻ tuổi đang đứng trước màn ảnh, một người quần áo nhẹ nhàng, một người giày Tây.
Giày Tây cau mày nói: “Người mới kia vừa nãy thất thần thôi, cũng không phải là vấn đề lớn.”
Một lúc sau không nghe tiếng trả lời, hắn quay đầu nhìn người bên cảnh, theo ánh mắt của hắn vừa nhìn, vui vẻ: “Ông nhìn chằm chằm người mới làm gì, Triển tam, coi trọng người ta? Dáng dấp đúng là đẹp thật.”
“Kỹ năng diễn không tệ.” Triển Dương gạt cánh tay đối phương trên bả vai, lạnh nhạt nói.